Kính Vạn Hoa - Tập 44 - Quà Tặng Ba Lần
Chương 08
Chương 8 Thằng Tùng vô cùng sửng sốt khi nghe Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh kêu nó dẫn xuống nhà Hưng sún chơi. Tại xưa nay nó chưa từng nghe một điều kì quái như vậy.- Xuốn nhà Hưng sún? – Tùng trố mắt hỏi lại.- Ừ! – Tiểu Long nheo mắt, nhìn bộ tịch thằng nhóc, phải cố lắm nó mới khỏi phì cười – Bộ mày nghe không rõ hả?- Em nghe rõ! – Tùng đáp và đưa tay gãi tai. Gãi tai xong, như vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy, nó lại đưa tay gãi cằm – Nhưng dưới đó có gì mà chơi?- Xuống hái ổi ăn! – Quý ròm phán một câu gọn lỏn.Đối với thằng Tùng, chuyện hái ổi ăn càng kinh dị. Lần đầu nó nghe Quý ròm và Tiểu Long đòi ăn ổi.Thằng Tùng lúc lắc đầu cho hai lỗ tai bớt lùng bùng. Rồi dè dặt đề nghị:- Cần gì phải xuống dưới. Để em kêu thằng Hưng hái đem lên.- Mày ngốc quá! – Quý ròm đặt tay lên vai Tùng – Phải tự mình leo lên cây hái ăn mới thích.Lần này thì Tùng làm thinh. Tại lý do Quý ròm vừa nêu ra nghe xuôi tai quá. Chính nó cũng biết rõ như vậy.À, nói thằng Tùng làm thinh thì không đúng hẳn. Nó có nói một câu ngăn ngắn là như thế này:- Vậy thì đi!Thế là Tùng quay mình đi trước, các ông anh bà chị lũ lượt theo sau.Không nói thì ai cũng biết là Hưng sún sửng sốt không kém gì thằng Tùng.Chưa bao giờ Tiểu Long đến nhà nó. Quý ròm cũng thế. Ngay cả nhỏ Hạnh là láng giềng cũng chưa từng đặt chân qua cửa nhà nó. Tại nhà nó có ai đâu mà chơi. Nó còn nhỏ quá, họa may chỉ đánh bạn được với thằng Tùng.Thế mà bây giờ ba nhân vật chưa từng đến nhà nó kia bỗng hè nhau đùng đùng kéo tới, bảo nó không giương mắt ếch lên sao được.- Ơ …Hưng sún chỉ “ơ” được một tiếng rồi đứng ngẩn tò te, không biết nói gì nữa.Tùng nháy mắt với bạn:- Mấy ông anh bà chị tao muốn ghé thăm mày.Miệng Hưng sún há hốc:- Thăm tao?Tùng cười hì hì:- Đúng ra là thăm cây ổi đằng sau nhà mày.- Ra là vậy.Hưng sún gật gù, đã thôi sửng sốt. Nó chỉ nghe đau đau nơi vai thôi. Vì ngay lúc đó Tiểu Long vỗ “bộp” lên vai nó:- Ra đằng sau chơi đi.Sân sau nhà Hưng sún không chỉ có cây ổi. Ngoài cây ổi, năm ngoái dì Khuê đưa xuống nhà Hưng sún cả cây tre, cây chanh và cây ngọc lan. Cô Bốn Loan sau đó khuân them về cây lựu và mấy chậu phát tài.Cô Bốn Loan có sạp hàng ngoài chợ Hòa Bình, chuyên bỏ sỉ các loại bao bì. Dân buôn bán không những thích trồng câu phát tài mà còn thích trồng lựu. Lựu ra hoa, là điềm báo ăn nên làm ra. Lựu kết trái càng tốt lành hơn nữa.Quý ròm ngắm nghía cây lựu mọc ké bức vách, luôn miệng xuýt xoa:- Cây lựu nhà mày nhiều trái quá hả Hưng sún?- Dạ.- Dạ.Hưng sún ậm ừ, ngạc nhiên không hiểu tại sao cây lựu nhà nó chỉ vỏn vẹn có ba trái mà Quý ròm lại khen rối rít.Không chỉ Quý ròm ngắm nghía cây lựu. Cả Tiểu Long cũng nheo mắt nghiêng ngó:- Ừ, cậy lựu này lắm trái thật.Tiểu Long còn đi xa hơn Quý ròm. Khen trái xong, Tiểu Long khen tới lá:- Lá xanh ghê!Lần này không chỉ Hưng sún mà cả thằng Tùng cũng ngơ ngác: Lá cây nào mà chẳng xanh!Tiểu Long không màng tói vẻ mặt ngẩn ngơ của hai ông nhóc. Nó thản nhiên lại gần cây lựu, chắp tay sau lưng nhẩn nha nhìn từ trái qua phải, từ trên xuống dưới hệt như một ông cụ già ngắm cây kiểng, rồi tặc tặc lưỡi.- Nhưng cành lựu này mảnh mai quá, nếu thêm vài trái nữa cành này sẽ không chịu nổi.Và nó cứ đúng trơ ra đó, ngoẹo đầu dòm dó.Tiểu Long làm thằng Tùng sốt ruột quá. Cuối cùng nó phải bật kêu lên:- Anh Tiểu Long ơi! Cây ổi ở đằng này nè!- Ờ … ờ …Tiểu Long hờ hững đáp, mắt vẫn không ngừng láo liên quan sát cây lựu.Thực ra Tiểu Long chỉ vờ quan sát cây lựu thôi, chứ thực ra nãy giờ nó và Quý ròm đang âm thầm nghiên cứu … cái cửa sổ ở tầng gác. Chỉ tại cây lựu mọc cạnh cửa sổ nên nóvà Quý ròm phải làm bộ làm tịch để che mặt hai thằng nhóc thôi.Vẻ thờ ơ của Tiểu Long khiến thằng Tùng giậm chân bình bịch. Giậm một hồi, thấy không ai phản ứng gì, nó kéo tay Quý ròm:- Bộ mấy anh hết thích ăn ổi rồi hở?- ừ! – Quý ròm nhếch môi – Bây giờ tụi tao tự nhiên lại chuyển qua thích ăn lựu!- Í, không được đâu! – Hưng sún nhảy dựng như đạp phải ổ kiến – Mẹ em quý mấy trái lựu này lắm đó. Mẹ em không cho em sờ tay vào nữa là.Tiểu Long thình lình lên tiếng:- Nếu thế thì tụi tao lại chuyển trở qua thích ăn ổi vậy.Vừa nói Tiểu Long vừa tươi cười trở gót tiến về phía cây ổi ở giữa sân.Hưng sún mừng rơn:- Ừ, ăn ổi ngon hơn. Lựu toàn hột là hột, lại chua lè.Thằng nhóc này khờ ơi là khờ! – Tiểu Long bám gốc ổi trèo lên, bụng cười thâm – Bộ mày tưởng bọn tao cũng ham ăn như mày và thằng Tùng chắc!Hưng sún không biết mấy ông anh bà chị đang chế nhạo mình. Nó và thằng Tùng bu quanh gốc ổi, ngước mặt chỉ trỏ:- Trái kia kìa, anh Tiểu Long!- Có một trái ở trên đầu anh đó.- Anh quay sang bên phải đi. Có một trái to lắm.Theo lời mach của các ông nhóc, Tiểu Long hết ngước cổ lên lại gập cổ xuống, hết quay mặt sang trái lại quay mặt sang phải.Trong thoáng mắt, nó đã hái được bốn trái.Khi nó tụt xuống, chìa mấy trái ổi trong tay ra, thằng Tùng tròn mắt:Khi nó tụt xuống, chìa mấy trái ổi trong tay ra, thằng Tùng tròn mắt:- Sao anh chỉ hái có bốn trái? Ở đây có tất cả là năm người mà.Tiểu Long giúi mớ ổi vào tay Tùng, cười hề hề:- Cho mày và Hưng sún đó.Tùng ngạc nhiên:- Anh không ăn hở?- Không.- Thế còn anh Quý?- Tao cũng không! – Quý ròm nhún vai.Cặp mắt thằng Tùng mỗi lúc một trố lên:- Sao khi nãy anh bảo …Quý ròm cắt ngang:- Tao bảo phải leo lên cây hái ăn mới thích, chứ có bảo đứng dưới đất chờ Tiểu Long hái đem xuống đâu!Hưng sún thắc mắc vọt miệng:- Thế sao anh không leo lên?Quý ròm ngẩng đầu nhìn lên cây ổi:- Còn trái nào chín nữa đâu!Hưng sún không biết làm gì hơn là quay nhìn Tùng, bắt gặp thằng này cũng đang tròn mắt nhìn lại nó. Hai đứa nhìn nhau như nhìn vào gương, vì đứa nào cũng thấy đứa kia đang đưa tay lên bứt tai y hệt mình.Từng lúc lắc đầu và chìa sang cho Hưng sún hai trái ồi:- Thôi, cất đi. Tao hai trái, mày hai trái.Tiểu Long nheo mắt:- Tụi mày ăn ổi đi, tụi tao về.Nói xong, Tiểu Long quay mình bước xuyên qua nhà để ra cửa trước. Quý ròm bước theo bạn, ngoảnh đầu ra sau, cười cười.- Tụi tao đùa thôi. Để xem hai đứa mày bụng dạ có rộng rãi không ấy mà.Nhỏ Hạnh từ đầu đến cuối chỉ tủm tỉm, cho đến khi rời khỏi nhà Hưng sún vẫn không hé môi một tiếng nào.Hưng sún nghẹt mặt nhìn theo các vị khách bất thường rồi quay lại hỏi Tùng:- Chị Hạnh mấy hôm nay làm sao thế hở?Tùng thở dài:- Tao cũng không biết nữa.- Các anh kia cũng thế.- Ừ. Tự dưng đòi ăn ổi! – Tùng nhăn nhó, mái tóc nó bị chính hai bàn tay nó vò rối tung – Đến khi hái xuống lại không ăn.Hứng sún cắn môi:- Chắc họ vờ đòi ăn ổi để xuống thám thính nhà tao. Các ông anh bà chị nghi tao và mày đang bày trò nghịch ngợm.- Sao mày nghĩ thế?- Sao mày nghĩ thế?- Hôm trước chị Hạnh chẳng dò hỏi bọn mình là gì!- Hôm trước khác! – Tùng lắc đầu – Hôm trước chị Hạnh chưa biết tại sao tao và mày bỗng nhiên chơi thân với nhau. Nhưng hôm qua mày chẳng đã kể cho chị Hạnh nghe hết rồi còn gì!- Ờ há! – Hưng sún chớp mắt – Thế bữa nay họ xuống nhà tao làm gì vậy kìa?Bữa đó, Hưng sún và thằng Tùng suy nghĩ đến nát óc vẫn không hiểu được lý do của cuộc thăm viếng bất ngờ kia.Dĩ nhiên nếu thằng Tùng tinh ranh một chút, láu lỉnh một chút, nghĩa là nếu nó bí mật bám theo các ông anh bà chị để tìm cách nghe trộm cuộc trò chuyện giữa ba người thì nó đã cắt nghĩa được hiện tượng kỳ quái kia rồi.Nhưng Tùng đã không nghĩ tói chuyện đó, dù Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh lúc này đang tập trung trên gác nhà nó chứ đâu.- Thế nào hở Long? – Nhỏ Hạnh nhìn Tiểu Long bằng ánh mắt dò hỏi.- Hơi khó! – Tiểu Long tặc lưỡi đáp, mày nó nhíu lại ra chiều nghĩ ngợi.Quý ròm chồm tới trước:- Tao nghĩ mày có thể từ nhà Hạnh leo xuống.- Không được! – Tiểu Long lắc đầu – Đặt chân lên mái tôn chắc chắn gây ra tiếng động. Hơn nữa khoảng cách từ mái tôn đến mặt đất khá xa. Nhảy xuống là què giò liền.Quý ròm không chịu thua:- Thì đi trên đầu tường.Lần này tới lượt Hạnh phản đối:- Đầu tường lởm chởm miếng chai không hà!Quý ròm gãi đầu:- Thế tụi mình bó tay à?Tiểu Long trầm tĩnh:- Khi nãy tao đã quan sát kỹ rồi. Chỉ có một cách thôi.- Cách gì? – Quý ròm hồi hộp.Tiểu Long trả lời thằng ròm bằng cách quay sang nhỏ Hạnh:- Kế nhà Hạnh là nhà ai thế?- Nhà bác Đực.Tiểu Long phán một câu chắc nịch:- Tôi sẽ leo xuống từ nhà bác Đực.- Từ nhà bác Đực? – Quý ròm thô lố mắt.- Đúng vậy! – Tiểu Long gục gặc gật đầu – Đầu tường giáp phía nhà bác Đực, ngay dưới mái tôn, bị thủng một mảng lớn. Tối mai tao sẽ leo qua nhà cô Bốn Loan từ chỗ đó.Đang nói, Tiểu Long bỗng ngập ngừng:- Tao chỉ sợ một điều …- Long đừng lo! – Như đọc được ý nghĩ trong đầu thằng mập, nhỏ Hạnh mỉm cười cắt ngang. Tụi mình sẽ nói thật mọi chuyện với bác Đực. Và tụi mình sẽ xin phép bác …
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương