Kính Vị Tình Thương

Chương 44: Mê Trận Đố Đèn Trước Thính Vũ Lâu



Ông chủ mập mạp mỉm cười chất phác, nhưng rõ ràng là vẻ mặt của hắn không tin: Còn sẽ sợ một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lạc sao? Hơn nữa, dung mạo của hai người trước mặt không hề giống nhau, trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ phấn điêu ngọc trác, thông minh đáng yêu như vậy thì ông chủ đã hiểu rõ: Hiện giờ thái bình thịnh thế, ca múa mừng cảnh thăng bình, ai mà không có một chút sở thích đặc biệt đây?

Chỉ là hắn tiếc hận thay những cô nương tốt ở kinh thành, các công tử dung mạo tuấn lãng đều đi đoạn tụ long dương [1] cả rồi...

[1] Đoạn tụ long dương: ý chỉ hai điển cố liên quan đến đồng tính nam.

Tề Nhan dời mắt, con ngươi màu hổ phách trầm tĩnh không gợn sóng, nàng cũng không để ý người lạ nghĩ như thế nào.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe thấy Tề Nhan tự xưng là huynh trưởng thì khẽ hừ một tiếng, nhưng nghĩ lại nàng cũng cảm thấy không có gì không đúng, Tề Nhan vốn dĩ lớn hơn nàng bốn tuổi.

Nam Cung Tĩnh Nữ thật vất vả mới lựa được hai cái mặt nạ trong số những mặt nạ tinh xảo ở trước mặt, nàng lắc lắc cánh tay Tề Nhan, nương theo lời Tề Nhan rồi ngọt ngào gọi: "Đại ca, ta muốn hai cái này."

Tề Nhan quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ rõ ràng truyền ra hai chữ "trả tiền".

Trong lòng nàng dấy lên dự cảm xấu, nàng mỉm cười chào hỏi ông chủ rồi kéo Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến nơi khác, Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hô: "Đại ca, còn chưa mua mặt nạ mà!"

"Chờ lát nữa rồi mua, đại ca có chuyện này muốn nói với ngươi."

Hai người đi đến một bên khác, Tề Nhan do dự hỏi: "Điện hạ...người có mang theo tiền không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ thấp giọng đáp: "Bản cung không mang tiền!"

Nghe vậy, Tề Nhan hít vào một hơi khí lạnh: "Thần cũng không có tiền."

Nam Cung Tĩnh Nữ mở to hai mắt nhìn, nói với ngữ điệu không thể tin tưởng được: "Vì sao không mang theo?"

Tề Nhan lộ vẻ xấu hổ: "Thần không có tiền..."

"Bổng lộc của ngươi đâu?"

Tề Nhan vô tội đáp: "Mùng hai tháng hai hằng năm phò mã đô úy mới được phát bổng lộc. Trước kia thần có để dành một chút, nhưng sau khi thi hội thì thần có thuê một tư trạch ở thành Nam, tiền tiêu vặt và tiền mua thức ăn cho hạ nhân bên trong phủ đều do thần bỏ ra. Không dối gạt điện hạ, thần đã nghèo rớt mồng tơi rồi. Thần chỉ chờ mùng hai tháng hai được phát bạc thì sẽ lấy về tư trạch để phát cho hạ nhân."

Nam Cung Tĩnh Nữ quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình! Đường đường là chính tam phẩm phò mã đô úy của Trăn Trăn công chúa, cư nhiên sẽ nghèo thành như vậy?

Nàng lập tức như bóng cao su hết hơi: "Vậy làm sao bây giờ, phải về phủ sao?"

Tề Nhan nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, cười nói: "Xin điện hạ tin tưởng ta, không mang theo tiền thì hội đèn lồng Nguyên Tiêu cũng sẽ rất vui."

"Đây là ý gì?"

"Chợ đêm luôn diễn ra đến bình minh, điện hạ đừng vội mua đồ, chúng ta đi dạo trước, sau đó hồi phủ rồi mua có được không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi: Tiền mua mặt nạ còn không có thì còn có thể mua cái gì chứ? Nhưng nàng vẫn gật đầu, cũng không có mở miệng bác bỏ.

Nàng quay đầu, nhìn thoáng qua sạp mặt nạ dần khuất xa, có chút ủy khuất: Bên trong Trăn Trăn công chúa phủ của nàng có vô vàn kỳ trân dị bảo, vàng bạc châu báu thì chất thành núi, tùy tiện lấy một món trong kho cũng đủ để người thường sống qua một khoảng thời gian. Kết quả, lần đầu tiên đi dạo chợ đêm Nguyên Tiêu, vậy mà hai cái mặt nạ đều không mua nổi!

Thật là khó chịu!

Hai người nắm tay nhau đi về phía trước, không khéo chính là lần này hai bên phố đều là những sạp hàng bán thức ăn. Mùi hương và khói trắng nóng hầm hập tràn ngập trong không khí, phối hợp với những tiếng thét dài và độc đáo của người bán hàng rong càng khiến người thèm nhỏ dãi.

Vì muốn có thể ăn thức ăn ở nhân gian nhiều một chút, khi dùng bữa tối Nam Cung Tĩnh Nữ cố ý chừa bụng, chỉ uống một chén canh mà thôi. Hiện giờ nàng đã đi được gần nửa canh giờ, bụng đã sớm đói vang.

"Hồ lô ngào đường ~ hai đồng một chuỗi đây, năm đồng ba chuỗi đây ~ hồ lô ngào đường, hồ lô ngào đường đây ~."

Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi dừng bước, trên vai người bán hàng rong bên đường là một cái cây được làm bằng rơm, trên đó cắm đầy hồ lô ngào đường đỏ rực.

Nàng nhịn không được liếm môi.

"Mau mau mau, sắp bắt đầu rồi..."

"Mê trận đố đèn ở Thính Vũ lâu bắt đầu rồi!"

Tề Nhan ngăn lại một người, hỏi: "Xin hỏi các hạ, những người này vội vã đi đâu vậy?"

"Nghe khẩu âm thì huynh đài không phải là người địa phương đúng không? Vào Tết Nguyên Tiêu mỗi năm, chủ nhân của Thính Vũ lâu sẽ lấy ra một trăm lượng bạc lập nên mê trận đố đèn, chỉ cần một đồng thì đã có thể dự thi, ai đi đến cuối thì sẽ nhận được tiền thưởng phong phú!"

"Xin hỏi Thính Vũ lâu tọa lạc ở đâu?"

"Phố Đông Tam! Ngươi chỉ cần chạy theo đám người thì có thể thấy."

"Đa tạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ hưng phấn hỏi: "Muốn đi tham gia sao?"

Tề Nhan gật đầu: "Có thể thử một lần."

"Vậy tiền dự thi phải làm sao bây giờ?"

Tề Nhan cười cười, kéo Cung Tĩnh Nữ đi đến trước quầy hồ lô ngào đường. Có một nam hài khoảng bảy tám tuổi đứng ở nơi đó, trong tay cầm một cái tượng đất, đang trông mong nhìn hồ lô ngào đường trên cây cột bằng rơm.

Tề Nhan ngồi xổm trước mặt nam hài nhi, dịu dàng hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này muốn mua đường hồ lô sao?"

Nam hài gật đầu, hắn mở bàn tay đang siết chặt ra, thình lình có một đồng tiền: "Mua tượng đất nên chỉ còn một đồng, không đủ."

Tề Nhan vỗ vỗ bả vai nam hài: "Ca ca có thể mời ngươi ăn hai chuỗi."

Đôi mắt của nam hài lập tức sáng lên: "Thật vậy chăng?"

"Nhưng mà, ca ca cần ngươi giúp một việc."

"Là cái gì!?"

Tề Nhan nói nhỏ vài câu bên tai nam hài, đối phương do dự hỏi: "Đại ca ca thật sự có thể thắng sao?"

Tề Nhan cười đáp: "Ta không dám nói có thể đi vào vòng cuối, nhưng vẫn có thể thắng đủ tiền mua mấy xâu đường hồ lô."

Nam hài cắn răng, đưa tiền cho Tề Nhan: "Cho ngươi!"

Nam Cung Tĩnh Nữ hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ngay cả tiền của tiểu hài tử mà ngươi cũng lừa."

Nhưng trong lòng nàng lại tin tưởng Tề Nhan nhất định sẽ thực hiện được lời hứa. Hơn nữa, dù cho Tề Nhan không cẩn thận đoán sai đố đèn, bản thân nàng cũng có năng lực đền cho nam hài.

Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động đưa hoa sen đăng tinh xảo được làm bằng thủ công, có giá trị ít nhất mấy lượng của mình cho nam hài: "Ừm, xem như đèn lồng này là tạ lễ cho một đồng kia. Ngươi ở chỗ này chờ, một lát chúng ta sẽ trở về."

Nam hài nhận lấy hoa đăng, yêu thích không buông tay, cực kỳ vui vẻ nói: "Cảm ơn ca ca!"

Nam Cung Tĩnh Nữ cười, vỗ đầu nam hài: "Không cần chạy loạn."

"Ừm."

Tề Nhan mỉm cười nhìn chăm chú những gì xảy ra ở trước mặt, nàng chủ động vươn tay về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, người sau tự nhiên đưa tay đến lòng bàn tay nàng. Hai người nhìn nhau cười, đi theo nhóm người đến Thính Vũ lâu.

"Tạ điện hạ." Tề Nhan nhỏ giọng nói.

"Bản cung chỉ không muốn để ông chủ bán đường hồ lô cảm thấy ngươi là kẻ lừa đảo chuyên đi lừa tiểu hài tử mà thôi!"

Trước Thính Vũ lâu, dòng người vô cùng đông đúc.

Quy tắc đố đèn lần này được viết rất tỉ mỉ trên cái bảng đỏ thẫm, Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Có thấy rõ không?"

Tề Nhan lắc đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ môi đỏ khẽ mở, đọc quy tắc giúp cho nàng.

Mê trận đố đèn lần này có tất cả năm cửa, người dự thi chỉ cần giao một đồng thì đã có thể tùy ý rút một đố đèn từ rương đề, mỗi người chỉ có thể tham gia một lần.

Cửa thứ nhất, đề đố đèn chỉ cần đoán từ đơn. Người đoán đúng có thể nhận được thẻ bước vào mê trận đố đèn. Thẻ này có hai công dụng: Một là, đổi lấy hai đồng rồi lui xuống.

Hai là, cầm thẻ tiến vào mê trận đố đèn, mỗi một cửa đều sẽ có phần thưởng tương ứng. Người đáp đúng có thể cầm tiền thưởng rời khỏi, cũng có thể lựa chọn tiếp tục xông vào cửa sau.

Thành công xông qua cửa cuối cùng có thể nhận được một trăm lượng bạc ròng, nhưng đáng chú ý chính là: Nếu như đáp sai thì sẽ trực tiếp bị đào thải, cũng mất đi hết thảy phần thưởng có được từ trước.

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong, cười nói: "Quy tắc này thật sự thú vị."

Tề Nhan tán đồng, nói: "Chủ nhân của Thính Vũ lâu không đơn giản." Mê trận đố đèn này không những khảo nghiệm tài học, mà còn kiểm tra dũng khí và lòng tham.

Hai người đi đến trước rương đề, đồng tiền được bỏ vào thau đồng phát ra một tiếng giòn vang.

Tiểu nhị hỏi: "Hai vị công tử ai dự thi?"

Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ một cái: "Ta tới."

"Mời công tử rút đề, câu đố ngoài trận đố đèn chính là từ đơn, đáp đúng thì có thể cầm thẻ lấy hai đồng, cũng có thể tham gia mê trận đố đèn."

"Tam đệ rút giúp ta đi."

"Được." Nam Cung Tĩnh Nữ duỗi tay vào rương gỗ, lấy ra một cái bao hình tam giác màu đỏ tía. Tiểu nhị nhận lấy, xé giấy bao bên ngoài ra, cao giọng nói: "Đề của công tử này là: Tết Trung Nguyên."

Hắn vừa dứt lời, Tề Nhan liền nói: "Bàn."

Nam Cung Tĩnh Nữ cười, gật đầu: Tết Trung Nguyên cũng có thể gọi là Thất Nguyệt Bán, mà chữ nguyệt hợp với chữ bán chính là chữ bàn. [2]

[2] Tết Trung Nguyên: 中元节

Thất Nguyệt Bán:七月半

月(nguyệt) + 半 (bán) = 胖 (bàn)

Tiểu nhị cũng gật gật đầu: "Đáp đúng. Công tử muốn lấy hai đồng hay là vào trận?"

"Vào trận."

"Công tử họ gì?"

"Kẻ hèn họ Tề."

Tiểu nhị cầm lấy gậy gỗ gõ lên mặt chiêng: "Tề công tử cầm thẻ vào trận."

Sau đó, tiếng chiêng trống thỉnh thoảng vang lên, nhưng càng có nhiều người lựa chọn lấy phần thưởng là hai đồng tiền.

Tề Nhan được tiểu nhị dẫn vào mê trận đố đèn: Có năm lôi đài cao được xây trên sàn gỗ, cái cao nhất cũng không đến một trượng. Trên lan can bằng gỗ treo đủ loại đèn lồng với muôn vàn kiểu dáng khác nhau, trông vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Ngay trung tâm mỗi đài có bày một bàn một ghế, năm ông lão ngồi vào ghế ngay ngắn, trên bàn bọn họ đặt tiền thưởng tương ứng với mỗi cửa ải.

Tiền thưởng cửa thứ nhất là một xâu tiền, một trăm xâu đã được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên khay. Tiền thưởng cửa thứ hai là một lượng bạc, tiền thưởng của ba ải còn lại lần lượt là: Mười lượng, năm mươi lượng, một trăm lượng.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghi hoặc nói: "Tiền thưởng nhiều như vậy, Thính Vũ lâu không sợ không trả nổi hay sao?"

Một vị nam tử trung niên bên cạnh nghe vậy thì cười nói: "Tiểu công tử cứ yên tâm đi, Thính Vũ lâu là cửa hiệu lâu đời ở kinh thành suốt trăm năm nay, tài lực sâu không lường được. Hơn nữa, trận đố đèn này cũng không dễ ăn, vòng đố vừa rồi cũng chỉ là ném chút tiền mừng thôi. Tết Nguyên Tiêu mỗi năm, ta đều sẽ tới xem đố đèn, đã gần mười năm nay không có ai có thể đi đến ải cuối cùng. Người ở kinh thành cơ hồ đều biết đố đèn ở Thính Vũ lâu không dễ ăn. Ngươi nhìn xem, người lên đài còn không đủ trăm người đâu, phần lớn đều là người bên ngoài không hiểu rõ mà thôi."

Nam Cung Tĩnh Nữ giương mắt nhìn: Quả nhiên người vào trận cũng không nhiều, nhìn qua phỏng chừng chỉ có mấy chục người. Người đoán đố đèn vừa rồi cũng có hơn trăm người, so sánh thì đúng là rất ít.

Nam tử trung niên ở bên cạnh tiếp tục nói: "Nghe nói chủ nhân của Thính Vũ lâu là một vị nhã sĩ, có thủ đoạn kinh thương rất cao siêu. Quy tắc chính là do hắn định ra, một khi đáp sai thì một văn tiền cũng không chiếm được. Tiểu công tử nhìn đi: Chờ những người bên ngoài xem náo nhiệt đó nhìn thấy đề thứ nhất, bọn họ sẽ lập tức biết khó mà lui. Không biết năm nay có người nào có thể leo lên đỉnh hay không..."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Tề Nhan, chỉ thấy Tề Nhan cầm lấy bút than và giấy mà tiểu nhị trình lên, đứng ở trong hàng chờ đợi đề mục được đưa ra.

"Quang" một tiếng, tiếng chiêng đặt trước đố đèn trận bị người gõ vang, đám người đen nghìn nghịt thoáng chốc an tĩnh lại.

Giám khảo ở cửa thứ nhất chậm rãi đứng lên, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy vuông vức. Hắn thong thả mở ra, cái tay cầm đề cũng run run.

"Câu đố ra tới!"

Một lát sau, có người ở hàng phía trước kinh hô: "Một tờ giấy trắng? Trên giấy một chữ cũng không có!"

"Giấy trắng? Đây là đề gì vậy?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...