Kỵ Bạch

Chương 3: Giường Bệnh Play 2



Chung Khởi cảm thấy toàn thân ấm áp, như đang nằm trong suối nước nóng dưới ánh nắng, có hương vị tươi mát nhàn nhạt, cô thoải mái muốn lười nhác vươn vai, nhưng thân thể giống như bị thứ gì đó giam cầm, cô không động đậy, lại không cảm thấy hoảng loạn, ngược lại hết sức kiên định.

Giá mà có thể tiếp tục như thế này.

Không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải làm bất cứ thứ gì.

Thời điểm giáo y trở lại phòng y tế, nhìn thấy Bạch Lục Châu nằm ở trên giường, ôm Chung Khởi ngủ say trong lòng ngực, Bạch Lục Châu cực kỳ nghiêm túc nhìn chăm chú vào Chung Khởi, một trận gió thổi qua, đem sợi tóc Chung Khởi thổi đến trên má, cô không thoải mái giật giật, Bạch Lục Châu lập tức nhẹ nhàng mà giúp cô vén tóc ra sau tai, xem khuôn mặt nhỏ của cô ngủ đến phiếm hồng, đáng yêu cực kỳ, không nhịn được nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô.

Thành kính phụng dưỡng như thần.

Giáo y không dám nói gì, đối phương không phải là học sinh bình thường, mà là Bạch Lục Châu, anh ta đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người, tiến thoái lưỡng nan.

Bạch Lục Châu phát hiện anh ta, ra tư thế im tiếng cho anh ta, sau đó xua tay, ý bảo anh ta ra ngoài.

Anh ta gật đầu, thành thành thật thật đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thở phào một hơi.

Bạch Lục Châu ôm lấy Chung Khởi, hận không thể đem thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, ngoại trừ thời điểm biến thành tiểu Bạch, anh chưa bao giờ ở gần cô như vậy, có thể chạm vào eo cô, hôn lên mặt cô, để cô nằm trong lòng ngực anh, đừng đi đâu cả.

Nếu có thể, anh muốn nhốt cô trong phòng anh, tốt nhất dùng xích khóa cô lại, không cho cô ra cửa, không cho cô tiếp xúc với bạn bè, không cho cô nói chuyện với người khác, không cho cô cười với người khác.

Anh sẽ đối xử tốt với cô, anh sẽ giúp cô tắm rửa, đút cô ăn cơm, hôn môi cô, vuốt ve cô, làm cô thoải mái, làm cô □□.

Nhưng hiện thực không phải như thế.

Bạch Lục Châu muốn, vì cái gì, cô không thể đối xử với anh như tiểu Bạch vậy? Vì cái gì không nhìn anh không cười với anh? Vì cái gì không hôn môi anh?

A... Anh đã biết.

Cô nhất định rất chán ghét anh, bởi vì một mình anh đứng trong bóng tối, coi giữ bí mật của anh, còn vọng tưởng kéo cô vào.

Chậc, là vọng tưởng.

Chính là thì thế nào?

Anh muốn có được cô, nhất định sẽ có được cô.

Anh muốn kéo cô vào vực thẳm tăm tối, anh muốn kéo vào đại dương sa đọa.

Muốn hay không, nói cho cô biết? Bạch Lục Châu nghĩ thầm, có lẽ nói cho cô, anh chính là tiểu Bạch, như vậy cô sẽ nhìn nhiều hơn sao? Sẽ đi, cô thích tiểu Bạch như vậy mà.

Đêm nay nói cho cô sao?

Thời điểm Chung Khởi tỉnh là bốn giờ chiều, nắng không còn ấm áp như buổi trưa mà trở nên ôn hòa lên, cô nhìn thấy bầu trời qua bức màn bị thổi bay, xanh thẳm sắc, nhiều đóa mây trắng nổi lơ lửng.

Nhưng tại sao cô lại ở trên giường? Bạch Lục Châu đâu!

Chung Khởi đầu óc dần dần tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi dậy, giường bệnh phát ra tiếng "vặn vẹo".

Nghe được thanh âm, giáo y bên ngoài đẩy cửa tiến vào, cười thập phần hòa ái, nói: "Em tỉnh rồi?"

"Thầy, sao em lại ở đây?" Chung Khởi vẫn có chút ngốc, ý định ban đầu của cô là sao cô trên giường bệnh vậy, Bạch Lục Châu đâu?

Giáo y nói: "À, đừng lo lắng, em chỉ hơi yếu thôi, thầy thông báo cho chủ nhiệm lớp rồi, không sao đâu."

"Vâng." Chung Khởi từ trên giường xuống, cuống quít mang giày, cô muốn hỏi Bạch Lục Châu ở đâu, cũng muốn hỏi sao mình lại ở trên giường nhưng rốt cuộc là thẹn thùng, không dám hỏi, nói câu cảm ơn sau đó cuống quít trốn đi.

Trở lại phòng học, lớp đang học tiết toán, giáo viên dạy toán hỏi cô đã đi đâu vậy, cô cúi đầu, nói phòng y tế, giáo viên lúc này mới cho cô vào.

Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía cô, cô xấu hổ hận không thể chôn mặt xuống, hông dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn Bạch Lục Châu có ở trong lớp hay không.

Trở lại chỗ ngồi, Tạ Đan không ngừng chớp mắt nhìn cô, mới vừa ngồi ổn, Tạ Đan liền bay nhanh đưa cho cô một tờ giấy. Bên trên viết: Quá trâu bò, đơn độc cùng Bạch Lục Châu ở bên nhau, ánh mắt Phương Nghê kia hận không thể nuốt sống cậu.

Cô đáp: Chỉ là trùng hợp.

Tạ Đan: Còn trùng hợp á! Mau nói cậu thông đồng với Bạch Lục Châu khi nào thế! Tớ đều thấy!

Chung Khỉ: Cái gì?

Tạ Đan: Đầu tiết tớ có đến tìm cậu, cậu ngủ như heo ý, Bạch Lục Châu còn đắp chăn cho cậu, chậc chậc, ánh mắt kia, hai cậu mà không một chân mới lừa quỷ!

Chung Khởi kinh hãi, cô thật sự không nhớ rõ, Bạch Lục Châu đắp chăn cho cô? Kia, là anh ôm cô lên giường sao? Nghĩ vậy, tim Chung Khởi đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra cổ họng.

Tạ Đan lại viết: Cậu ta còn nói chuyện với tớ! Cậu đoán xem cậu ta nói gì!

Chung Khởi run rẩy viết: Cái gì?

Tạ Đan: Cậu ta kêu tớ đừng quấy rầy cậu ngủ. ( mỉm cười mặt)????

Tạ Đan: Về sau ảnh của Bạch Lục Châu đều cho tớ độc quyền buôn bán, chúng ta chia đôi, tớ liền không so đo cậu lừa gạt tớ. ( mỉm cười mặt)(:

Chung Khởi nguyên một tiết không nghe giảng, trong lòng cô hoảng đến lợi hại, nói không vui là giả, nhưng càng có rất nhiều nghi hoặc.

Bạch Lục Châu vì cái gì muốn làm như vậy?

Cô không dám tưởng đó là thích, rốt cuộc chính cô cũng biết mình mấy cân mấy lượng, nhưng lý do khác thực sự không thể giải thích được, thẳng đến khi tan học, cô cũng không nghĩ ra được lý do.

Tạ Đan đột nhiên chụp phía sau lưng Chung Khởi, Chung Khởi sợ tới mức run run, tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

"Cậu làm tớ sợ muốn chết!" Chung Khởi che tim trừng cô nàng.

Tạ Đan cười to, nói: "Nhập thần cái gì thế? Tưởng Bạch Lục Châu nhà cậu à!"

"Cậu nhỏ giọng đi!!" Chung Khởi nhanh chóng che miệng Tạ Đan, cùng cô nàng nói: "Cậu đừng nói chuyện!"

Tạ Đan gật đầu, Chung Khởi mới buông cô nàng.

"Thật sự không làm tới sao?" Tạ Đan gần sát Chung Khởi, nhỏ giọng hỏi.

"Thật sự không có." Chung Khởi nhỏ giọng nói, lại hỏi cô nàng: "Bạch Lục Châu cậu ta, ở trong lớp sao?" Cô đến bây giờ cũng chưa dám quay đầu xem.

"Không có." Tạ Đan nói: "Cậu ta xin giáo viên nghỉ về nhà, không nói với cậu sao?"

Chung Khởi nghe được Bạch Lục Châu không ở đây, cả người mới thả lỏng lại, cô thở phào một hơi, nói: "Cậu ta nói với tớ làm chi?"

Tạ Đan không có hảo ý cười với cô, vừa định nói cái gì đó, lại bị người đánh gãy. . Được copy tại # T R U м t г ц у e n . м E #

Là Phương Nghê.

Cô ta lớn lên rất cao, bộ dáng cũng đẹp, có loại đẹp sắc bén, giờ phút này đứng ở bên cạnh Chung Khởi, từ trên cao mà nhìn xuống, có loại cảm giác muốn áp chế cô.

"Ê, mày có quan hệ gì với Bạch Lục Châu?" Phương Nghê nói năng lỗ mãng.

Chung Khởi ngơ ngẩn, không biết đã xảy ra cái gì, chớp chớp mắt, nói: "Không có quan hệ gì cả."

Phương Nghê trừng cô: "Không có quan hệ? Sao Bạch Lục Châu giúp mày xin nghỉ?" Thời điểm cô ta đến văn phòng chủ nhiệm lớp, thấy Bạch Lục Châu giúp Chung Khởi chuyển giao đơn xin phép nghỉ, không dám đi hỏi Bạch Lục Châu, liền tới đây tìm phiền toái cho Chung Khởi.

Cô ta nói chuyện thanh âm có chút đại, toàn lớp đều dừng lại xem bọn họ.

Chung Khởi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng cô từ trước đến nay không rảnh cãi nhau với cô ta, cảm thấy quá khó coi, nhưng lại cũng không đến mức mềm yếu để bị người khác ức hiếp.

"Cậu bớt đánh rắm đi!" Tạ Đan lại tính tình, cô nàng từ trước đến nay chướng mắt Phương Nghê, cả ngày ở trước mặt Bạch Lục Châu tạo dáng õng à õng ẹo, phàm có cô gái khác hỏi thăm Bạch Lục Châu, cô ta chặng đường mắng cho người ta khóc.

"Tao nói chuyện với mày sao!" Phương Nghê trừng Tạ Đan, nửa phần khí thế không giảm.

Tạ Đan đập bàn đứng lên, mắng: "Đm, cậu đem bản thân thành bàn đồ ăn?"

Bị Chung Khởi đánh gãy, Chung Khởi vẫn ngồi, thản nhiên nhìn Phương Nghê, nói: "Cậu thích Bạch Lục Châu, tôi có thể hiểu tâm tình của cậu, nhưng cậu dựa vào cái gì lại đây chất vấn tôi? Có công phu không bằng đi tìm cậu ta mà tỏ tình, hiện tại cậu ta đang phát sốt nói không chừng sẽ tiếp thu cậu chăng."

Trong lớp tức khắc lặng ngắt như tờ.

Chung Khởi từ trước đến nay ở trong lớp không có tiếng tăm gì, hình tượng phản ứng người lại rất dễ nói chuyện, mọi người đều cho rằng cô mềm yếu, sẽ bị cường thế Phương Nghê khi dễ, nhưng không nghĩ tới, cô có thể nói ra tới chọc tức Phương Nghê.

Phương Nghê sắc mặt khó coi cực kỳ, đỏ chuyển sang trắng, tuy rằng trong lòng mọi người biết rõ cô ta thích Bạch Lục Châu, nhưng lại không có ai nói trắng ra, huống chi lời nói châm chọc của Chung Khởi đến mười phần, Phương Nghê tức muốn động thủ, nhưng không biết như thế nào, ánh mắt Chung Khởi nhìn cô ta có chút sợ hãi, miễn cưỡng buông một câu tàn nhẫn nói "Mày coi chừng!" Sau đó, liền trở lại chỗ ngồi của mình.

Tạ Đan cũng bị kinh tới rồi, cô nàng hướng Chung Khởi giơ ngón tay cái lên, nói: "Quá đỉnh!"

Về đến nhà, Chung Khởi mở cửa liền nghe thấy thanh âm "Meow Meow Meow", là tiểu Bạch, hay là nên gọi Bạch Lục Châu, chỉ là giờ phút này Chung Khởi không biết.

Cô kinh hỉ đem Bạch Lục Châu ôm vào trong ngực, nói: "Sao hôm nay về sớm thế?"

Mẹ Chung Khởi cầm cái muôi đi ra, trừng Chung Khởi liếc mắt một cái, mắng: "Ai nha con mau buông nó xuống, nhãi ranh hôm nay không biết đi đâu, một thân bùn! Dơ muốn chết!"

Chung Khởi ôm tiểu Bạch bằng hai tay, mặt đối mặt quan sát, đúng là có chút bùn đất, nhưng cũng không nghiêm trọng như lời mẹ cô, liền nói: "Còn ổn mà, lát nữa con giúp nó tắm."

Tiểu Bạch lấy lòng méo một tiếng.

"Mặc kệ con, con trở về tự giặt quần áo bẩn đi!" Mẹ Chung Khởi tức giận nói, lại cầm cái muôi trở về phòng bếp.

Chung Khởi lấy khăn giấy lau móng vuốt tiểu Bạch, làm bộ tức giận mắng nó: "Em làm mẹ chị tức rồi kìa, lần sau mà bẩn như thế! Bằng không chị không giúp em đâu!"

Tiểu Bạch dùng đầu cọ cằm Chung Khởi, không ngừng kêu meo meo, ý đồ lấy lòng thập phần rõ ràng.

Chung Khởi vui vẻ cười khanh khách.

===================

T5112721112021

T7100427112021
Chương trước Chương tiếp
Loading...