Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ



Không bao lâu sau khi Arthur mang nàng về lại, Triel cũng thản nhiên tự đắc chạy về, nó ngượng ngùng chạy tới cạnh Arthur, vẫn thân thiết cọ cọ tay hắn.

Lâm Linh mặc dù hồn vẫn thất kinh chưa kịp ổn định, nhưng để tỏ vẻ hữu hảo, nàng cũng vươn tay, nhưng chưa kịp đụng tới Triel thì đã đổi lấy một cước của nó.

“Ô……” Nàng xoa cái bắp chân mới bị đá đau, lá gan yếu ớt nhỏ bé lại bắt đầu rối rắm. Nhờ, mới vừa rồi xém chút nữa bị nó giết chết, giờ mình còn cố hướng nó làm lành, thế mà nó vẫn không chịu thua!

“Triel không thích ngươi.” Arthur khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày,“Ta thấy ngươi không cưỡi được nó thì thôi đổi lại con khác đi.”

“Tôi cũng thấy nên đổi lại cho an toàn, cô xem vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm.” Khải cũng tỏ vẻ tán thành.

Lâm Linh tính phủ định, lơ đãng ngẩn đầu thì bắt gặp một tia trong ánh mắt Arthur thể hiện toàn bộ ý tứ của hắn: Ngươi không được. Không biết tại sao ánh mắt của hắn làm nàng do dự……

“Thôi thì đổi lại một con nhỏ hơn đi, ca ca, ngươi chọn giúp nàng đi……”

“Ta muốn con này.” Nàng đột nhiên cắt đứt lời Arthur.

Arthur tựa hồ có chút kinh ngạc,“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, ta muốn cưỡi con ngựa này.” Nàng cũng có chút kinh ngạc với sự cố chấp không giống tính cách bình thường của mình,

Arthur quay đầu nhìn Khải, kéo kéo khóe môi,“Ca ca, ngươi nghe nàng nói gì không? Ta không nghe nhầm chứ?”

Khải nhìn nàng, mỉm cười,“Vậy cho nàng thử lại đi.”

“Nếu ca ca cũng nói như vậy, ta cũng không ý kiến.” Arthur dắt cương ngựa, liếc Lâm Linh một cái,“Tuy nhiên, trước khi ngươi cỡi nó thì tốt hơn hết phải làm cho nó hết ghét ngươi đã.”

Lâm Linh gật gật đầu,“Ta sẽ cố thử.”

“Mặt khác ta nhắc nhở ngươi một điều,” Thần sắc trong mắt Arthur dẫn theo

vài phần xa cách,“Triel ghét nhất là bị người khác ôm cổ.”

Nhìn hắn dắt ngựa đi xa dần, Lâm Linh lẩm bẩm nói,“Ta thật là vừa nhát gan lại vô dụng.”

Khải vỗ nhẹ bả vai nàng,“Cũng không hẳn, ít nhất ngươi còn có dũng chí đương đầu với khó khăn mà không phải sao?”

Lâm Linh sửng sốt, giương mắt nhìn vào ánh mắt ôn hòa rám nắng của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, đột nhiên cảm giác trong mắt có cái gì cay cay.

“Cám ơn ngươi…… Khải.”

Lâm Linh vốntưởngrằng sau sự kiện cỡi ngựa hôm nay thì sẽ được xả hơi một tý, ai ngờ vừa mới ăn xong cơm trưa không bao lâu, nàng đã bị Arthur xách tới đình viện tiếp tục tập bắn cung.

Nhìn đến thanh Nguyệt Chi cung quen thuộc của mình làm nàng có cảm giác vừa vui mừng vừa sợ hãi, đây là đồ vật của nàng, có thể nói là đồ vật duy nhất trong trò chơi này chân chính thuộc về nàng.

Cho nên có một loại cảm giác thân thiết khó nói nên lời.

“Ôi, sư phụ thật bất công khi cho cô món vũ khí đẹp đến như vậy.” Khải ở một bên cười mịch mịch nói.

Lâm Linh cũng cười cười,“Có lẽ vì cây cung này hợp với nữ hơn.”

“Cho dù vũ khí có tốt đến mấy mà rơi vào tay thứ ngốc như ngươi thì cũng giống như phế vật mà thôi.” Arthur lạnh lùng xen vào một câu.

Lâm Linh trừng mắt liếc hắn một cái, đáng ghét, bộ hắn nói ít một câu là sẽ chết hay sao ấy.

Có lẽ là linh ứng lời của Arthur, kết quả bắn tên của nàng hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vô cùng thê thảm.

“Arthur, sao ngươi không nói câu nào hết vậy?” Khải hướng Lâm Linh với một ánh mắt đồng tình, lại nhìn về phía Arthur.

“Ca ca, ta hết cách rồi.” Arthur ném mũi tên trong tay,“Ngươi xem nàng bắn kiểu gì mà so với trước còn kém hơn bây giờ.”

Khải cười cười,“Cũng không hẳn, ít nhất mũi tên không có mạc danh kỳ diệu phóng tới chúng ta, coi như là có tiến bộ.”

Arthur kéo kéo khóe miệng, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng khi còn bé mỗi lần nàng tập bắn tên, hắn cùng Khải đều siêu ăn ý với nhau đột nhiên biến mất dạng, nghĩ tới đây, trong mắt của hắn lướt nhẹ qua một tia ý cười.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn đến tấm bia tập bắn cung không chút sứt mẻ cộng thêm một đống tên bắn lạc tứ tung xung quanh thì hắn lại bắt đầu thấy thừa số bạo lực trong người rục rịch.

“Được rồi, hôm nay dừng ở đây.” Hắn chỉ vào cung trên tay nàng,“Chủ nhân tốt hay xấu mới là điều quyết định tới độ tốt xấu của vũ khí, ta hy vọng ngươi sẽ không để cho món vũ khí này biến thành phế vật.”

Lâm Linh nắm chặt Nguyệt Chi cung trong tay, khom lưng nhìn mảnh ngọc bích nhỏ lấp lánh trên tay, trong lòng loáng thoáng đau nhói.

Nàng không muốn biến cây cung này thành phế vật.

Sau bữa cơm chiều, Lâm Linh trộm vài mẩu cà rốt từ trong phòng bếp rồi vội vã chạy tới chuồng ngựa. Lúc trước đối phó với mấy con ngựa khác cũng dùng chiêu này nên nàng hy vọng đối với Triel cũng có tác dụng. Triel vừa thấy nàng, lỗ mũi liền nặng nề bắn ra một hơi, tỏ rõ vẻ nàng là người không được hoag nghênh.

Lâm Linh tươi cười một cái lấy lòng, đem cà rốt quơ quơ trước mặt nó, ai ngờ nó quay phắt đầu, căn bản nó chả thèm ngó tới thứ này.

“Triel ngươi keo kiệt quá.” Lâm Linh thất vọng ngồi bệt xuống đống cỏ khô trong chuồng,“Cho dù có chán ghét ta thì cũng phải nói lý do chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự là đang khiển trách ta sao?”

Triel lắc lắc lỗ tai như đáp lại nàng, phát ra một tiếng trầm thấp tê rợn.

“Ta không biết ngươi không thích bị người khác ôm cổ, nhưng tình huống hôm nay nguy hiểm như vậy, ta sợ đến không nghĩ gì được thì đâu phải là cố ý mà đúng không?” Nàng vừa nói vừa tiến lại gần nó, lập tức nó nhận ra chuyển động của Lâm Linh, nhanh nhẹn giơ cái móng trước lên.

Lâm Linh chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùngquyết định — bỏ cuộc nói chuyện với nó.

“Triel, chờ sau này tâm tình ngươi tốt lên rồi ta lại tiếp tục tìm ngươi hàn thuyên tâm sự.”

Nói rồi nàng phi nhanh ra khỏi chuồng ngựa. Nhưng vừa tới cửa đã đâm sầm vào một người, một cỗ mùi hương cỏ xanh tươi mát xông vào mũi, nàng đột nhiên ngẩng đầu đúng lúc chạm vào một đôi mắt màu tím mang theo vài tia cười nhạo.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng thốt lên.

“Nếu như ta không vừa vặn đến đây thì làm sao có thể chứng kiến một màn nữ nhân ngốc ngươi ở chỗ này làm chuyện buồn cười gì.” Thói quen cười nhạo trong mắt hắn làm cho nàng thật sự, thật sự rất khó chịu.

“Ta chỉ muốn cải thiện quan hệ với nó thì có gì mà buồn cười.”

“Ta khuyên ngươi thôi đừng uổng phí sức mình nữa, nhanh chọn một con ngựa khác để khỏi phí thì giờ của ta.” Trên mặt của hắn lộ ra ánh mắt nói: Ngươi làm không được đâu.

Lâm Linh buồn bực, mặc dù rất khó chịu nhưng lại không có biện pháp bắt hắn. Nàng duỗi tay thọc vào váy, đột nhiên mò thấy điện thoại di động của mình.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một trò đùa, nàng thử ấn nút nguồn điện thoại, oa, kỳ tích, cư nhiên còn pin! Nàng bật tiếp camera trên điện thoại.

“Đây là cái gì?” Arthur hiển nhiên có chút tò mò.

“Đây là……” Nàng kêu tên của hắn một tiếng, thừa dịp lúc hắn ngẩng đầu, nhanh chóng ấn nút, “tạp” một tiếng đem khuôn mặt khinh ngạc của Arthur thu vào màn hình.

“Sao lại thế này?” Hắn cũng có chút không rõ lý do.

“Ân, đây là ma khí có thể thu được linh hồn, linh hồn của ngươi tất cả đã thuộc về ta.” Nàng nghiêm túc nói.

Hắn cười cười một cách không tintưởng,“Làm sao có thể?”

“Không tin sao?” Nàng đưa điện thoại dí sát mặt của hắn,“Ngươi xem thử linh hồn ngươi đang bị nhốt ở chỗ này này.”

Arthur nhìn thoáng qua màn hình thấy thật là đang chứa khuôn mặt của mình thì sắc mặt liền đổi,“Đây là thứ quỷ gì?”

“Không phải mới nói rồi sao, linh hồn của ngươi đã bị nhốt ở chỗ này.” Thấy vẻ mặt hắn rõ ràng hiện lên nét sợ hãi rồi lại cố gắng trấn định, nàng chỉ có thể nhịn cười, không ngờ cũng có lúc Arthur vương lại dễ dàng chịu thua như vậy.

Khoa học kỹ thuật vạn tuế!

“Nói hươu nói vượn!” Hắn duỗi tay tính đoạt lại điện thoại trên tay nàng, nàng “bạch” một tiếng khép lại điện thoại di động, cười một cách tà ác,“Được rồi, nếu như ma khí này mà bị có bị hư tổn gì thì linh hồn của ngươi cũng không được giải thoát đâu nha.”

Sắc mặt của hắn nhất thời cứng đờ,“Ta không tin.”

“Tin hay không là tùy ngươi.” Nàng liếc hắn một cái xoay người rời đi, vừa đi vừa không nhịn được nở nụ cười, cuối cùng cũng có được một lần mình chiếm được thế thượng phong, tối nay sợ rằng có người mất ngủ……

Tới nơi này được hai ngày lần đầu tiên nàng có cảm giác sung sướng như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...