Ký Sự Đòi Nợ
Phần 1 : Chương 15
Ốc như chực khóc đến nơi, hai bàn tay run rẩy như không biết bấu víu vào đâu, vai rung lên từng hồi. Mình tròn mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra và phải mất mấy phút lúng túng mới trấn tĩnh lại được. - Có chuyện chi mà nghiêm trọng rứa? Ốc mím chặt môi, lắc lắc lọn tóc rồi thở dài nghe não cả ruột. - Nếu người yêu anh không còn trong trắng...anh sẽ nghĩ thế nào? Anh có tôn trọng không? Nghe xong câu đó đến lượt mình thở dài. Lặng lẽ rút điếu thuốc ra, châm lửa rít liền máy hơi. Căn phòng nhỏ mù mịt khói thuốc và trở nên ngột ngạt vô cùng. Trong đầu mình lập tức thoáng qua rất nhanh một kịch bản, tất nhiên là giả định. Cảm giác và phán đoán của mình ít khi có sai số quá lớn, nhưng nghe chừng chuyện này nghiêm trọng đối với Ốc nên cứ để yên, xem diễn biến ra sao đã. - Sao anh không trả lời em? Ốc nắm lấy vai mình, lắc lắc, ánh mắt hoang dại. Mình quay mặt đi ra chiều suy tư lắm. - Đợi em bình tĩnh trở lại đã! - Khồng, em có làm sao đâu mà mất bình tĩnh. Em nghe anh nói đây, nói đi... Ngó phản ứng của Ốc, mình suýt phì cười. Hờ, từ trước tới nay quen nhau có bao giờ thấy nàng mất kiểm soát và trở nên yếu đuối vậy đâu. Một cô nàng luôn tỏ ra ngổ ngáo, sắn sàng ăn thua hoặc chặn họng bất cứ thằng nào - nếu thấy ngứa mắt. Là đứa chỉ quen dạy đời người khác, ít khi nghe ai vì tưởng như quá thừa sự từng trải (mặc dù trong mắt mình vẫn chỉ là ranh con). - Tại sao lại hỏi anh chứ không phải người khác? Mình thả một cái lưỡi câu đầu tiên xuống nước. - Uhm...uhm..em tin anh trải đời và nhiều kinh nghiệm sống. - Nhưng anh không phải là mẫu số chung của tất cả đàn ông còn lại. Nếu anh đưa ra quan điểm của mình về vấn đề đó thì cũng chỉ là quan điểm của riêng anh, không liên quan đến bất kỳ ai, em hiểu chưa? - Nhưng anh không phải là mẫu số chung của tất cả đàn ông còn lại. Nếu anh đưa ra quan điểm của mình về vấn đề đó thì cũng chỉ là quan điểm của riêng anh, không liên quan đến bất kỳ ai, em hiểu chưa? - Em hiểu mà, nhưng anh có khinh người đó không, nếu họ không còn... Rít tiếp hơi thuốc dài, mình đủng đỉnh: - Người ta đón cây gỗ quý để làm nhà và các vật dụng khác vì nó hữu dụng. Người ta giết một con chó không biết sủa vì nó vô dụng. Nhưng giữa sự vô dụng và hữu dụng đôi khi không có lằn ranh bởi nó còn phụ thuộc cách nhìn nhận riêng của mỗi người. Anh thì không cho rằng cái ấy xứng đáng được đeo bên ngực trái thay huy chương vẻ vang hạng nhất. Ốc nghe xong nhoẻn miệng cười, có vẻ đỡ căng thẳng hơn đôi chút. - Em kể thật cho anh nghe nha, chuyện ni em chưa nói cho ai biết mô đó! - Anh nghe. - Cái anh người yêu em í, yêu nhau 2 năm thì được năm rưỡi đầu thì còn quan tâm, tử tế với em. Nhưng từ khi biết em từng quan hệ với bạn trai trước thì hắn thay đổi tính cách ghê lắm. Dạo ni em nói chi cũng gắt, có chuyện nho nhỏ xảy ra là nổi khùng đòi tát em. Ăn nói thì cộc lốc, vô tâm kinh khủng... - À ra vậy! Chắc nó chưa qua được cú sốc đó em. - Chưa hết mô, gần đây toàn hỏi vay tiền em, rồi thì mượn điện thoại đem cầm đồ, em phải đưa tiền mới chuộc được. Mà mấy lần rồi đó, nản lắm...Em thì cho rằng hắn đang lợi dụng em vì không còn sự tôn trọnng. - Nhưng em vẫn yêu nó? - Rứa mà em vẫn không bỏ được hắn, chắc em điên rồi anh hè? Giờ hắn cứ nhắn tin hỏi thăm là kiểu chi cũng sắp vay tiền em, em biết nhưng chưa thoát ra được... Ngồi kể lể một lúc, Ốc bảo thôi chết em đang ngâm quần áo trong máy giặt, rồi chạy xuống nhà dưới. Mình mò trong tủ lạnh lôi mấy lon bia Hà Nội với nhúm nem tai ăn dở ra uống cho đỡ chán. Làm hết 2 lon mặt nóng bừng, bắt đầu thấy mạch giật giật bên mang tai, mệ, dạo này tửu lượng xuống cấp vãi. Vừa nhâm nhi vừa gặm nhấm cái sự vô lý éo hiểu nổi của tình cảm. Người như Ốc, nếu đi ngang qua một tiểu đoàn 2000 thằng lính đang tập thể dục thì cả 2000 thằng phải ngoái đầu lại thầm ao ước, nhưng cuối cùng lại đâm đầu đi thích một đứa ất ơ. Một đứa trông vừa hoang dã vừa đú bẩn và chỉ giỏi làm khổ người mình yêu. Thở dài cái thượt, dốc cổ làm nốt lon thứ 3. Khà một tiếng cho sang, mệ, đời thế đấy! Trong khi đầy thằng giành cả đời trai trẻ học hành, tu luyện, phấn đấu và không ngừng trau dồi mọi mặt để trở nên hoàn thiện hơn trong mắt gái - mà vẫn không lại được với một đứa trên răng dưới ca tút, tâm hồn lẫn trí tuệ chỉ đủ để nghe nhạc HKT và nhảy đám cưới, chỉ học hết lớp 12. Chợt điện thoại Ốc rung rung. Tin nhắn của "Ck ju", đọc phát xem nó lảm nhảm cái gì. "Lạnh hok ngu? dk ck nho* vk wa". "Lạnh hok ngu? dk ck nho* vk wa". Đang tây tây, sẵn ức chế, nhắn lại: "Vk với ck là cái éo gì?" Nó rep lại "Vk noj nank kjeu j vs ck rua? Gian ck oy ah? hix lanh wa vk uj" Soạn trả lời tiếp "Lạnh thì ra nhảy sông át đi. Mà mai đi cắt tóc đi thằng dở người, ngứa mắt quá" Rồi tắt máy, ném xuống kệ bàn dek quan tâm nữa. Mò xuống nhà dưới, Ốc vừa phơi quần áo xong chạy lại vòng tay ôm từ sau lưng mình. - Về à? - Uh, lượn đây. - Mai ở nhà không? - Chiều 5 giờ đi làm về. - Em đến. - Mở cổng đi. - Khoan, lấy cái áo khoác em mà mặc vào, ngoài lạnh lắm đó. - Khỏi đi. Nàng kéo đầu mình xuống hôn như không muốn rời ra nữa. Ngoài đường không một bóng người...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương