Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 122: Nhân Tài Dự Bị



Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Vệ Thư Tuân nhìn đơn lý lịch trong tay, im lặng một lát, hỏi: “Giáo sư Quan, ý thầy là, kêu em nhận chức ở Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm?”

“Đúng vậy, thế nào, mừng lắm?” Giáo sư Quan Trình cười nói: “Thầy vất vả lắm mới giúp em xin được, vốn tuổi nghề em còn chưa đủ, nhưng trong thời gian này biểu hiện ưu tú, các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm cùng tiến cử em mới được phê duyệt đấy.”

Biểu hiện của Vệ Thư Tuân hoàn toàn không phải vui sướng điên cuồng như giáo sư Quan Trình tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt phiền não: “Nhưng mà, giáo sư Quan, em không tính vào Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm ạ!”

“A?”

“Em muốn gia nhập là phòng thí nghiệm của giáo sư Quan mà.”

“…!” Giáo sư Quan Trình kinh sợ.

Nói thật, trong thời gian này thầy quá bận làm thực nghiệm, thời gian chỉ dạy Vệ Thư Tuân còn không nhiều bằng nghiên cứu viên khác, không ngờ Vệ Thư Tuân lại sùng bái thầy như vậy, tình nguyện không vào Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm cũng muốn gia nhập phòng thí nghiệm của thầy. So với đó, lúc trước thầy nhìn trúng Vệ Thư Tuân, đơn giản là vì tiềm lực y thể hiện ra, nếu Vệ Thư Tuân biểu hiện không tốt hoặc xuất hiện sinh viên càng ưu tú hơn, thầy nhất định sẽ dời mục tiêu đi.

So sánh với sự ngưỡng mộ của Vệ Thư Tuân dành cho thầy, thầy lại có vẻ hiệu quả và lợi ích quá, quả thực không xứng làm thầy mà.

“Phòng thí nghiệm của thầy, nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến, dù sao chúng ta đều ở Đại học A.” Giáo sư Quan Trình không chút do dự mời Vệ Thư Tuân: “Nhưng phần lý lịch này em cũng phải điền vào, yên tâm, không phải ép em vào Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm, phải nói là, em muốn vào cũng không có khả năng.”

Nghiên cứu viên trong Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm bình thường tổng cộng chỉ có hơn năm trăm người, nhưng nghiên cứu viên trong danh sách dự bị có gần vạn người. Công việc ngày thường của Trung tâm Khống chế phi hành không dùng nhiều người đến vậy, mà một khi có dự án lớn, tỷ như phóng vệ tinh, phóng tên lửa vân vân, kỹ thuật viên cần đến chỉ sợ không chỉ mấy ngàn. Cho nên Trung tâm Khống chế phi hành sẽ cho tất cả chuyên viên bọn họ nhìn trúng một lời mời, khi có công trình cần đến, liền phát công hàm điều người lại đây.

Cũng như giáo sư Quan Trình, bình thường làm giáo sư hướng dẫn ở Đại học A, chỉ khi có hạng mục mới đến đây làm việc. Vệ Thư Tuân bởi vì biểu hiện xuất chúng trong thời gian này, cộng thêm các nghiên cứu viên khác cùng tiến cử, cho nên cũng may mắn trở thành nhân tài dự bị của Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm, hơn nữa là nhân tài nhỏ nhất, kinh nghiệm ít nhất từ xưa đến nay.

Sinh viên năm hai mới 19 tuổi.

“Tuy chỉ là nhân tài dự bị, nhưng hồ sơ ở Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm , cũng sẽ ghi chép vào hồ sơ trường học của em, cái này nhất định có chỗ tốt với em trong tương lai… Tuy em căn bản không cần.”

Bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vệ Thư Tuân tốt nghiệp đại học xong nhất định sẽ vào phòng lab của thầy, hoặc thi vào Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm, Giáo sư Quan Trình không cho là y còn cần phần hồ sơ kia của trường —— cầm kiếm việc chắc?

“Dạ.” Vệ Thư Tuân không lo xa đến vậy, nghe thấy không phải kêu y vào Trung tâm Khống chế phi hành, y mới yên tâm điền lý lịch.

Trở về là đi chung với giáo sư Triệu và Diệp Thành Thiên, ngồi chiếc chuyên xe đưa đón giáo sư Triệu. Giáo sư Triệu biết Vệ Thư Tuân được vào danh sách dự bị của Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm, lộ ra vẻ mặt cùng chung quang vinh. Tuy Vệ Thư Tuân từ bỏ ngành Quang học của thầy, nhưng tài năng của y vẫn lấy được thành tựu siêu đẳng trong ngành khác, Giáo sư Triệu vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì y.

Nghiên cứu viên họ Tạ phụ trách thiết bị phân biệt chống bức xạ tự mình ra tiễn giáo sư Triệu, bắt tay thầy cung kính nói một câu cảm ơn, lại phân biệt cảm ơn Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân trợ giúp. Trịnh Lặc đi theo bên cạnh anh, trừng mắt nhìn Vệ Thư Tuân, hai người đã trao đổi số điện thoại và mail, sau này vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau.

Trịnh Lặc là vì công việc mà đến tiễn đưa, sĩ quan Lục và sĩ quan Hoàng chỉ là đơn thuần dựa vào hảo cảm với Vệ Thư Tuân nên tới. Hồ sơ của Vệ Thư Tuân vừa gửi vào trung tâm hồ sơ, hắn đã biết, tuy nói hiện tại chỉ là dự bị, nhưng độ tuổi này mà có thể được Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm ghi chép hồ sơ quả thật chưa từng có người nào.

Vừa thiên tài lại không ngạo mạn, còn biết đánh nhau, sĩ quan Lục rất chờ mong hai năm sau Vệ Thư Tuân tốt nghiệp vào làm đồng nghiệp với hắn.

Nghĩ như vậy, sĩ quan Lục bất giác bắt đầu tán gẫu với sĩ quan Hoàng, Trịnh Lặc đi phía trước đột nhiên xoay người: “Lục Bân, anh vừa nói đồng nghiệp cái gì?”

“Tôi nói Vệ Thư Tuân, hai năm sau cậu ta liền là đồng nghiệp của chúng ta.”

Trịnh Lặc bĩu môi, tuy anh cũng cho là vậy, ngoài miệng vẫn nói: “Vệ Thư Tuân đúng là thông minh, nhưng đừng quên hàng năm muốn thi vào Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm có bao nhiêu người, còn có các đệ tử của các đại giáo sư, Vệ Thư Tuân chưa chắc có thể đi vào đâu!”

“Khẳng định có thể vào.” Sĩ quan Hoàng nói.

“Khẳng định.” Sĩ quan Lục gật đầu: “Người mới năm hai đã vào dự bị, toàn bộ Trung tâm Khống chế phi hành chỉ có mình Vệ Thư Tuân.”

Không nhận y vào mới là lạ.

“Cái gì… Dự bị?” Trịnh Lặc hỏi.

Hồ sơ Nhân tài dự bị.”

Trịnh Lặc câm lặng một hồi, nhớ tới cuộc đối thoại tuần trước với Vệ Thư Tuân… Khi đó y nói cái gì?

“Cái kia… Chỉ là cho Vệ Thư Tuân một giấy thông hành tạm thời mà hả?”

“Ngày hôm qua đã chính thức thành dự bị rồi!”

Cư nhiên… cư nhiên… Thật sự… Đi tham quan một cái là vào luôn!

Trịnh Lặc thở sâu, ôm đầu gào to: “A a a a, tôi muốn đi tự sát ——!”

Vệ Thư Tuân rời trường nửa tháng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn ở trường, Trung tâm Khống chế phi hành Tây Lâm đã sớm báo với trường, trường cực kỳ ủng hộ Vệ Thư Tuân ở thêm một tháng, hận không thể trực tiếp tặng luôn Vệ Thư Tuân cho trung tâm—— đây là đề tài lớn đến cỡ nào, Đại học A lại có một thiên tài ngang trời xuất thế, mới năm hai đã gia nhập Trung tâm Khống chế phi hành vũ trụ —— đáng tiếc Vệ Thư Tuân bị đuổi về rồi.

Chuyện đầu tiên Vệ Thư Tuân trở lại ký túc xá, chính là ném bao quà lưu niệm to đùng kia lên bàn: “Quà lưu niệm, các cậu thấy thích cái nào thì lấy đi!”

Sau đó mau chân gọi điện thoại cho cha mẹ, ở trung tâm không có tín hiệu, y đã nửa tháng không liên lạc với họ, lúc trước không ngờ ở lại lâu vậy, cũng không biết sẽ bị che chắn tín hiệu, cha mẹ khẳng định sẽ lo lắm.

Ai ngờ điện thoại gọi qua, cha mẹ căn bản không lo, Mẹ Vệ còn vui tươi hớn hở nói: “Thư Tuân, về trường rồi? Chơi vui không con?”

“… Mẹ, sao mẹ biết con đi chơi?”

Mẹ không thèm lo cho y chút nào hết, không hiểu sao cảm thấy mất mát quá.

“Chu Tuyền nói đó, nói con đi tham quan Trung tâm hàng không gì đó, có thể nhìn thấy phi hành gia luôn! Thư Tuân con có gặp không?”

“Có, gặp được, còn chụp ảnh chung.”

“Thật hả, là với ai? Viên Vĩnh hay Chung Tín Lâm? Mẹ thấy Viên Vĩnh rất đep trai, Chung Tín Lâm cũng không tệ.” Mẹ Vệ hưng phấn, Viên Vĩnh và Chung Tín Lâm đều chừng ba mươi lăm tuổi, ngay thời kỳ thành thục có mùi đàn ông, lại có thân thể cường tráng của quân nhân, còn là thần tượng anh hùng nổi danh cả nước, ngay cả Mẹ Vệ không ham thần tượng cũng thích bọn họ.

“Cả hai đều có…”

“Thật hả?” giọng Mẹ Vệ đầy mừng rỡ: “Mau gửi ảnh về đi, gửi vào mail của cha con đó, mẹ đi mở máy tính!”

Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng bước chân rời đi của Mẹ Vệ, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ hỏi Cha Vệ: “Cha, cha mặc kệ mẹ à?”

“Ha ha, không sao.” Cha Vệ ha hả cười: “Cha cũng thích hai người họ, con mau gửi qua đi, cha muốn rửa tấm ảnh của con chụp với họ treo trong văn phòng.”

“Được rồi… Con còn chút quà lưu niệm gửi về nhà, dùng thế nào tự cha mẹ xử lý.”

Tuy không muốn cha mẹ lo lắng, nhưng cha mẹ chả lo cho mình… cảm giác thật mất mác.

Vệ Thư Tuân nói chuyện điện thoại xong, đám người Ngũ Phong cũng chọn được quà lưu niệm, mỗi người một ly nước, một cái thìa và một cái huy chương, còn lại đều không cần. Vầy thôi đã đủ bọn họ khoe ra rồi.

“Thư Tuân, tớ cứ nghĩ cậu đi tham quan mấy nơi như nghĩa trang liệt sĩ, không ngờ lại là thành phố Hàng Không Vũ Trụ Tây Lâm đấy.” Vương An Thanh kinh sợ: “Quá lợi hại.”

“Tớ nghĩ cậu đi triển lãm khoa học kỹ thuật.” Dư Hân nói.

“Tớ thì tưởng đi bia tưởng niệm anh hùng.”

Bởi vì Vệ Thư Tuân là đi cửa sau, không có trong danh sách của trường, cho nên lúc ban đầu chủ nhiệm lớp giải thích cho các sinh viên hơi mơ hồ, chỉ nói y tham gia một chuyến tham quan của trường, mọi người còn tưởng là như bình thường, trường học tổ chức sinh viên đi thăm bia tưởng niệm anh hùng, triển lãm khoa học kỹ thuật gì đó, căn bản không ai có hứng hỏi đến.

Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ đẩy đẩy kính, nói là tham quan, kỳ thực y căn bản chưa thấy được cái quỷ gì, toàn chuyến đi ngâm mình trong phòng thí nghiệm, quà lưu niệm cũng không phải tự mua, cái được coi là thu hoạch, chắc chính là chụp ảnh chung với phi hành gia và kết bạn với Giáo sư Quan Trình quá?

Sau khi đám bạn chung phòng lấy quà lưu niệm xong, Vệ Thư Tuân cất hết đồ vào rương, lấy ra mấy huy chương đặc sắc, đến một quán cà phê trong trường giao cho Hàn An —— hắn là bảo tiêu Chu Tuyền phái tới, nhưng đa số thời gian đều chơi máy tính ở nhà ăn hoặc trong quán cà phê, sống còn tự do hơn Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân nhiều.

“Anh biết Chu Tuyền gần đây đang làm gì không?” Vệ Thư Tuân bình thường sẽ không tự tiện gọi điện thoại cho Chu Tuyền, sợ lỡ đâu hắn đang làm nhiệm vụ, cho nên thuận tiện hỏi Hàn An một chút.

“Cậu có thể hỏi tôi mà.” Máy học tập nói.

“Mày im.”

Không biết máy học tập và Chu Tuyền tiến hành trao đổi nhiệm vụ thế nào, Vệ Thư Tuân mơ hồ biết máy học tập truyền tin của mình lại cho Chu Tuyền, nếu không sao lần nào Chu Tuyền cũng vừa vặn đứng ngoài tòa nhà đợi y. Ngược lại, Vệ Thư Tuân cũng có thể thông qua máy học tập biết được tình huống của Chu Tuyền. Nhưng khi máy học tập truyền tin đến, căn bản sẽ không suy nghĩ đến vấn đề riêng tư.

Tỷ như lần cuối cùng khi gặp mặt, Chu Tuyền giúp Vệ Thư Tuân an bài chuyến tham quan Trung tâm Khống chế phi hành liền vội vàng rời đi, Vệ Thư Tuân vì thế hỏi máy học tập một câu, Chu Tuyền đang bận cái gì.

Kết quả máy học tập nói cho y: Chu Tuyền đang nhìn ảnh chụp của cậu, vừa rồi cậu mang kính bị chụp rồi.

Đủ rồi, y cũng không muốn hỏi việc riêng tư của Chu Tuyền!

Hàn An bấm điện thoại một hồi, nói: “Hỏi bạn bên kia, trước mắt Chu Tuyền có nhiệm vụ, tạm thời cậu không thể liên hệ anh ta.”

“Đã biết.”

Dù sao chỉ là một cái huy chương lưu niệm thôi, Vệ Thư Tuân cũng không vội tặng đi, sau khi lựa ra một phần quà tặng, còn lại đều đóng gói gửi về nhà.

Tấm ảnh chụp chung với hai phi hành gia, cộng thêm mớ quà lưu niệm có chữ thành phốHàng Không Vũ Trụ Tây Lâm này cũng đủ cha mẹ khoe ra một thời gian rất dài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...