Kỳ Tích Vương Tọa

Quyển 1 - Chương 17: Ngăn cơn sóng dữ



Trương Lập Thanh là người thế nào?

Nháy mắt lập tức hiểu rõ quan hệ nhân quả trong đó. Sau khi Thương hội Nam Vân gặp nạn 6 năm trước, đúng là Diệp gia đã nâng đỡ Thương hội Hắc Thuỷ nhanh chóng phát triển. Sản phẩm của thương hội Hắc Thuỷ và Thương hội Nam Vân chủ yếu đều là bùa chú, mấy năm nay đều đấu tranh không hề ngừng nghỉ.

Thế lực của thương hội Hắc Thuỷ càng lúc càng lớn, còn có Diệp gia cường đại hỗ trợ. Trong khi đó, sau khi Thương hội Nam Vân gặp nạn và thất bại, đã trở thành thương hội hạng hai, hơn nữa không có chỗ dựa nào cả, hai người căn bản không phải đối thủ cùng một cấp bậc.

Mộng Kinh Vũ không hề đơn giản, mạnh mẽ gánh vác áp lực cường đại, đứng vững trong 6 năm qua, Thương hội Nam Vân không hề bị sụp đổ, ngược lại vẫn sinh tồn ổn định dưới áp lực rất lớn.

Mộng Kinh Vũ là một người cực kỳ có dã tâm, nàng hy vọng Thương hội Nam Vân có thể lấy lại sự huy hoàng của ngày xưa, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, Thương hội Nam Vân không có hậu trường, cạnh tranh trực diện sẽ không đấu lại được Thương hội Hắc Thuỷ giống như mặt trời ban trưa. Vì vậy, nàng đã chọn một con đường tắt, dùng một số tiền lớn tham gia vào thị trường dược vật trong nửa năm nay.

Nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong nửa năm qua, cực kỳ thận trọng, kết quả vừa mới khai trương được hai tuần, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, điều này có khả năng sao?

Không có khả năng!

Tuyệt đối nàng đã bị tính kế!

Mấy hôm trước Hàn Thiếu Long cố ý lừa gạt Trương Lập Thanh, khai trừ Mộng Oánh Oánh, động cơ chính là muốn chia rẽ hoàn toàn quan hệ của ông với Mộng gia. Liên hệ một loạt sự tình này lại, Trương Lập Thanh cơ bản có thể xác định, Hàn gia tuyệt đối đã tham dự vào âm mưu này.

Trương Lập Thanh không để ý tới đấu tranh giữa các thương hội, nhưng tình hình lúc này lại khác, liên quan tới Mộng Oánh Oánh, liên quan tới Sở Thiên, càng liên quan tới tính mạng của ông, đồng thời sự việc đầu độc ảnh hưởng tới rất lớn, người bị hại quá nhiều. Thương nhân đấu tranh không có gì đáng trách, gây tổn thương tới người vô tội thì không thể tha thứ.

Bất luận như thế nào, ông cũng phải can thiệp!

Hàn Thiếu Long kinh ngạc và hoang mang, hắn không chắc chắn lắm về lập trường của Trương Lập Thanh: "Sao ngài lại xuất hiện ở đây?"

Trương Lập Thanh lạnh lùng nhìn hắn: "Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta đoạn tuyệt quan hệ. Lĩnh vực học thuật không cần hạng người lòng muông dạ thú. Ta càng không cần một học sinh tâm cơ thâm trầm!"

Sắc mặt Hàn Thiếu Long đại biến!

Phù thuật sư trứ danh Trương Lập Thanh, làm trò trước mặt mọi người trục xuất đệ tử thứ hai ra khỏi sư môn!

Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Trương Lập Thanh miệng lưỡi càng ngày càng nghiêm khắc: "Đừng tiếp tục châm ngòi thổi gió, nếu không đừng trách lão hủ không khách khí."

Hàn Thiếu Long lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Hắn ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ tới, Trương Lập Thanh sẽ xuất hiện ở chỗ này!

Ngoài ra còn có Hùng Thiên Diễm, Nam Cung Vân, nhiều nhân vật quan trọng như vậy, vì sao lại đi cùng một chỗ với Mộng Kinh Vũ? Việc này hoàn toàn không thể đoán trước!

"Lão Trương, ngươi đang làm chuyện mà cả thiên hạ đều không tán đồng!" Một giọng nói già nua, truyền ra từ trong đám người, "Danh dự tích lũy nhiều năm qua không dễ dàng gì, ta khuyên ngươi đừng quấy nhiễu nồi nước đục, tránh cho thân bại danh liệt, khó giữ được khí tiết tuổi già!"

Gương mặt Hùng Thiên Diễm cứng đờ, hừ nói, "Lý Trường Vân? Nếu đã tới cũng đừng âm dương quái khí, ngươi xuất hiện đi!"

Một lão giả rất gầy nhưng rắn chắc đi ra, làn da căng chặt, đầu bạc thưa thớt, bề ngoài trông có vẻ khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng thực tế đã bảy mươi tuổi. Lão ta mặc một thân trường bào da rắn cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ quý phái, trong tay cầm một cây trượng dài có đúc hình đầu rắn. Trên ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh, từng cây tóc được chải vuốt ra sau, có vẻ cực kỳ quý phái tươm tất.

Trương Lập Thanh so sánh với lão ta, ông chính là một ông già vừa lôi thôi vừa quê mùa.

Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư Thiên Nam Thành!

Hội trưởng công hội phù thuật sư Thiên Nam Thành!

Hai ngôi sao sáng va chạm nhau, sự tình phát triển liền vượt qua sự đoán của mọi người!

Ánh mắt Trương Lập Thanh trở nên ngưng trọng, Lý Trường Vân xuất hiện ở chỗ này, không chỉ là tới áp chế mình, còn mang hàm nghĩ sâu sắc hơn. Lý Trường Vân cung phụng Diệp gia, cũng là một vị trưởng lão đầy thâm niên. Theo một nghĩa nào đó, Lý Trường Vân chính là người Diệp gia, lão ta xuất hiện ở đây, chứng tỏ Diệp gia cũng tham gia vào chuyện này.

Thương hội Nam Vân đang gặp nguy hiểm!

"Hùng Thiên Diễm, sự tình ngươi khiến đồ đệ ta bị thương, chuyện này sớm hay muộn ta cũng sẽ tính sổ với ngươi." Lý Trường Vân trừng mắt liếc nhìn Hùng Thiên Diễm một cái, sau đó tiếp tục nhìn Trương Lập Thanh, "Lão Trương, ta khuyên ngươi nên yêu quý thanh danh của mình. Thương hội Nam Vân đã gây ra sự tình thương thiên hại lí như thế, trời đất cộng phẫn, vạn dân tức giận. Với tư cách là luyện dược sư, ta tất nhiên cần phải tham dự vào chuyện này."

Lý Trường Vân lạnh lùng âm hiểm cười hai tiếng, sau đó chậm rãi tiếp tục nói: "Trong học nghệ chế tạo bùa chú ngươi không tệ, nhưng về luyện dược học ngươi có thể so sánh với ta hay sao? Lần này ngay cả ta cũng không thể kiểm tra ra được độc gì, nếu ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận!"

Những lời này có ý như thế nào, Trương Lập Thanh sao sẽ không hiểu?

Lý Trường Vân là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư, Lý Trường Vân không thể phán đoán ra độc tố, Thiên Nam Thành sẽ không có người nào có thể tra ra. Nếu như không thể tra ra người bị hại trúng phải độc gì, vậy còn nói gì tới phương pháp giải độc? Dựa theo pháp luật, không thể tra ra hung phạm, Mộng Kinh Vũ là người đứng đầu thương hội, sẽ trở thành vật tế thần!

Trương Lập Thanh khăng khăng nói giúp Mộng Kinh Vũ, cuối cùng khả năng sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt!

Quả nhiên!

Những người này đã chuẩn bị rất tốt.

Ngay cả việc sử dụng độc, cũng chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận.

Trương Lập Thanh không sợ hãi chút nào: "Diệp gia cung phụng Lý hội trưởng nhiều năm qua, khí tiết ngươi đều bị mài mòn gần như không còn nữa, linh hồn ngươi cũng bị sự tham lam và những suy nghĩ xa xỉ ướt sũng. Chúng ta là học giả nên kỹ năng cơ bản đều không có, còn nói gì tới chuyện tìm kiếm chân lý? Chuyện này, lão hủ quyết định quản rồi! Nếu không tra ra chân tướng, ta quyết không bỏ qua!"

Hùng Thiên Diễm la lên một tiếng: "Nói rất đúng! Lão Hùng ta cũng nhất định quản rồi!"

Nam Cung Vân hùa theo nói: "Bổn tiểu thư nhất định phải khiến hung phạm sống không bằng chết!"

Ba người bèo nước gặp nhau, không tiếc dùng danh dự làm tiền đặt cược, vì muốn lấy lại công đạo, đây là kiểu vinh dự gì? Trong lòng Mộng Kinh Vũ cảm thấy rất xúc động, nhưng nàng trong lòng cũng cực kỳ hiểu rõ, ba người này nói chuyện giúp mình, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì Sở Thiên.

Nghĩ tới Sở Thiên, nàng lại chìm sâu vào trong hối hận.

Nếu gia hỏa này không đi thì tốt rồi, so với tỷ tỷ vô dụng như nàng, hắn càng có thể bảo vệ được Oánh Oánh!

Lý Trường Vân gõ mạnh chiếc trượng xuống mặt đất: "Lão phu nói tại đây, độc này không có thuốc giải, không ai trong Thiên Nam Thành có thể giải! Chấp mê bất ngộ, chỉ có chờ chết. Hãy chờ xem đi!"

Trong lòng Trương Lập Thanh trầm xuống.

Lý lão nhân này tràn đầy tự tin, lần này chỉ sợ thật sự đã gặp phải phiền toái!

"Ai nói không ai có thể giải? Lão nhân ngươi không đủ năng lực mà thôi!" Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói ngả ngớn vang lên ở trong đám người: "Tránh ra tránh ra, để ta đi qua!"

"Sở Thiên! Sở Thiên, là ngươi sao?" Mộng Oánh Oánh trừng lớn đôi mắt, trên mặt không thể tin nổi.

Sở Thiên thật vất vả đẩy đám người đi ra, lấm la lấm lét cười với Mộng Oánh Oánh: "Đương nhiên là ta, nếu không có thể là ai?"

Mộng Kinh Vũ ngây ngẩn cả người.

Gia hỏa này...... không phải hắn phải đã rời đi rồi sao? Vì sao bây giờ lại quay trở lại!?

Mộng Oánh Oánh không kìm được nước mắt chảy ra, kích động trực tiếp gục vào trong lòng ngực hắn: "Sao ngươi không nói một tiếng đã rời đi rồi! Ta còn tưởng sẽ không được gặp ngươi nữa!"

Sở Thiên vỗ vỗ bả vai tiểu nha đầu: "Ngươi thật là ngốc, khế ước của ta vẫn còn ở trong tay ngươi, sao ta có thể rời đi? Vạn nhất ngươi hủy khế ước của ta, không phải ta sẽ đi đời nhà ma!"

Mộng Oánh Oánh lúc này mới nhớ tới, Sở Thiên có thân phận là nô lệ, khế ước chẳng phải vẫn nằm ở trong tay nàng sao. Ngay lập tức Mộng Oánh Oánh nín khóc và cười: "Ngươi cũng có lúc sợ hay sao? Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng khế ước để đối phó ngươi! Rốt cuộc ngươi đã đi đâu, ta không thể nào tìm được ngươi!"

"Chân ta bị thương, đương nhiên phải đi tới tiệm thuốc mua thuốc trị thương, nhân tiện ngủ một giấc." Sở Thiên liếc mắt nhìn quanh một cái, "Nhưng khi ta trở về, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự khiến người không kịp trở tay! Lão nhân xấu xí này là ai?"

Có Sở Thiên chống lưng!

Sự tự tin của tiểu nha đầu nháy mắt bùng nổ!

Mộng Oánh Oánh giống như một tiểu hài tử bị bắt nạt, tức giận bất bình cáo trạng về phía gia trưởng: "Hắn chính là Lý Trường Vân!"

Lý Trường Vân nhẫn nhịn phẫn nộ xuống, lão ta cực kỳ tự tin với thanh danh của mình, có ai trong Thiên Nam Thành không biết lão ta, một tiểu bối hèn hạ sau khi biết thanh danh lão ta, còn không phải bị dọa sợ nằm liệt tại hiện trường sao?

Ai biết, Sở Thiên lại lắc đầu: "Chẳng phải không lâu trước đó ta từng nói qua, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cũng không xứng xách giày cho ta. Hôm nay xem ra là hoàn toàn chính xác, loại mặt hàng này, không bằng cả Hùng Thiên Diễm. Ta thấy đừng nên nằm vạ vị trí hội trưởng nữa, nên sớm thoái vị và nhường cho người khác đi!"

Lý Trường Vân giận dữ: "Nhãi ranh lớn mật! Xuất khẩu cuồng ngôn! Chỉ với một câu này, lão phu hiện tại sẽ giết chết ngươi!"

"Lý hội trưởng đã cao tuổi rồi, hà tất phải tức giận với người trẻ tuổi?" Trương Lập Thanh biết tính cách của Sở Thiên. Tu vi của Lý lão nhân không yếu, bản thân mình có Thực Tâm Độc trong người, không nhất định có thể chống đỡ được. Vì vậy ông sợ Sở Thiên sẽ chọc giận Lý Trường Vân, "Tiểu tiên sinh, ngươi có thể tra ra được những người này trúng độc gì sao?"

Lý Trường Vân cười lạnh nói: "Thật uổng cho ngươi sống tới vài thập niên, nhãi ranh ăn nói ngông cuồng mà ngươi cũng tin?"

Sở Thiên trực tiếp nói với Lý Trường Vân: "Lão ếch ngồi đáy giếng! Ngươi thì biết gì!"

Sắc mặt Lý Trường Vân xanh mét: "Ngươi vừa nói gì?"

Sở Thiên trực tiếp lái lại lời mình nói: "Ta nói, ngươi là lão nhân đã sống được vài thập niên, thông thái rởm, chùn chân bó gối, bàn tay có thể tác oai tác quái ở đây, lập tức xem mình giống như một đại nhân vật? Thật ra ngay cả cái rắm cũng đều không phải!"

"Như thế nào, trừng lớn mắt như vậy làm gì, ngươi không phục? Hừ! Tự xưng là người giỏi nhất về luyện dược ở Thiên Nam thành, khẩu khí quả là lớn! Lão tử hôm nay nói ở chỗ này, nếu ta có thể điều tra ra độc gì, ngươi hãy quỳ xuống dập đầu cho ta, hay là âm thầm lăn ra khỏi nơi này?!

Lý Trường Vân nắm tay thành nắm đấm kêu lên răng rắc: "Trong Thiên Nam Thành dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên. Được thôi, nếu ngươi thật sự có thể điều tra ra, lão phu sẽ không so đo với ngươi nữa, nếu không cái miệng khiến người chán ghét của ngươi, vĩnh viễn sẽ không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa!"

"Không cần điều tra, đó là nước sông Minh!"

Đồng tử của Hàn Thiếu Long chợt co rút lại, trong mắt Lý Trường Vân cũng loé lên một tia kỳ dị.

Hùng Thiên Diễm bừng tỉnh đại ngộ, bất chợt kính nể vạn phần: "Sau khi bị đầu độc bằng nước sông Minh, chất độc kết hợp với nguyên khí trong cơ thể, ăn mòn nguyên lực khiến cho tu vi bị thụt lùi. Loại độc này vô sắc vô vị, sau khi hoà nhập vào trong nước, không hề phát sinh ra bất cứ phản ứng nào, vì thế trước đó rất khó có thể điều tra ra. Độc tố được lưu lại trong máu, sau khi trúng độc hoàn toàn không thể kiểm tra, bởi vậy khiến người rất khó phán đoán. Hơn nữa nước sông Minh cực kỳ hiếm có, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ về nó."

"Ăn nói bừa bãi! Ngươi muốn lừa gạt lão phu, hay là tưởng lừa gạt mọi người?" Lý Trường Vân lạnh lùng cười nói: "Không có cách nào có thể kiểm tra ra được độc trong nước sông Minh, nếu như một loại độc vật không thể nào kiểm tra ra được, lời ngươi nói dựa vào căn cứ nào?!"

Hàn Thiếu Long càng tức giận nói: "Hắn là người Mộng gia, ta nghi ngờ hắn đang cố gắng giải vây cho gian thương, loại người này quả thực nên thiên đao vạn quả!"

Nét mặt mọi người bắt đầu hiện lên sự phẫn nộ.

"Cực kỳ ngu xuẩn!" Sở Thiên không chút khách khí nói, "Nước sông Minh chỉ ăn mòn nguyên lực và tạo nên thương tổn đối với tu sĩ, vì thế hoàn toàn không có hiệu quả đối với người thường. Các ngươi chỉ cần điều tra một chút, người thường có trúng độc hay không cũng đủ để phán đoán. Nếu vẫn chưa tin, hãy mang một tội phạm ra thử độc là biết! Kết quả kiểu tra cuối cùng nếu không phải do nước sông Minh, ta sẽ băm đầu mình xuống cho ngươi chơi đá cầu!"

Khuôn mặt Hùng Thiên Diễm dữ tợn run lên, phấn chấn nói: "Nước sông Minh rõ ràng có độc, nó cực kỳ hiếm có, giá cả đắt đỏ, đắt hơn gấp mười lần so với đa số dược vật ở trên thị trường. Chưa từng có nhà thuốc nào sử dụng nó để luyện chế dược vật, thậm chí Thương hội Nam Vân dù ngốc, cũng không có khả năng đưa một lượng lớn nước sông Minh vào nhà mình dược. Vì vậy, đây không phải là vấn đề về nguyên liệu, hoặc do sai lầm trong luyện dược!

Nam Cung Vân gật gật đầu: "Đây là vụ đầu độc có chủ mưu, trăm phần trăm là đầu độc có chủ mưu!"

Mọi người bắt đầu bán tín bán nghi.

Hàn Thiếu Long cảm thấy tình huống không đúng, lập tức hét lên: "Nghe nhìn lẫn lộn! Tạm thời không nói tới việc có phải do đầu độc hay không, Thương hội Nam Vân giám sát người không nghiêm, cũng nên chịu trách nhiệm đi!"

"Không sai! Nói không sai!"

"Ngươi đừng mơ tưởng rửa sạch gian thương lòng dạ hiểm độc!"

"Tìm không ra hung thủ đầu độc, Mộng Kinh Vũ sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!"

"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy. Thật ra ta đã tìm ra được người đầu độc." Sở Thiên duỗi tay chỉ về phía người bên cạnh Mộng Kinh Vũ: "Chính là ngươi, Mông hộ vệ!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...