Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 12: Ngoại Truyện - Sinh Nhật Của Anh!



Như thông lệ mọi năm, ngày x tháng y. Những năm trước, anh đều tổ chức sinh nhật giữa gia đình và bạn bè. Nhưng năm nay, là một năm đặc biệt vì có em bên cạnh.

Lần đầu tiên, em làm sinh nhật cho anh. Em đi chợ mua đồ ăn về nhà nấu. Bởi vì anh nên em mới xuống bếp. Em muốn anh có một sinh nhật khó quên.

Anh cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật anh. Chỉ là khi anh bước vào nhà với một mùi thơm của thức ăn bay đến. Anh đi vào sau bếp thấy em đang chăm chỉ làm bếp. Anh nói thật anh rất vui. Bởi vì anh biết em không thích vào bếp. Anh biết là em thương anh. Không phải xem anh là một thế thân nha. Anh ôm lấy vòng eo tròn tròn của em. Em mềm như một cục bông gòn xinh xắn. Nhìn em đang cắt rau, anh mới trêu:

- Em có làm được không đó?

Em liếc xéo anh:

- Anh đi ra ngoài đi, không quần áo bị ám mùi dầu và thức ăn nha.

- Không cần anh phụ sao?

- Không em làm được. Em giận hờn nha.

Anh xoắn tay áo lên. Thuần thục cắt các loại thức ăn ra. Anh rất giỏi nấu nướng nha. Eo kinh thiệt chứ.

Anh bảo:

- Để anh cắt cho, em nấu tiếp đồ ăn đi. Anh sợ em vụng về quá cắt vào tay.

Thương anh quá đi!

Nấu xong đồ ăn, em dọn ra bàn. Có anh phụ nên mọi việc được làm nhanh hơn. Bạn bè anh đến rất đông. Ai cũng bất ngờ với sự có mặt của em.

Mọi người cùng nhau trêu anh. Khiến anh đỏ cả mặt nha. Bởi vì anh thương em nhiều đến nỗi ai cũng biết. Anh dễ thương quá đi! Muốn bẹo má anh nha.

Khi đông đủ tất cả, anh mới nói vài lời tâm sự với bạn bè:

- Cám ơn tất cả bạn bè đã đến bữa tiệc hôm nay. Và đặc biệt, cám ơn một người đã đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc này cho anh. Hôm nay là ngày sinh nhật khó quên nhất của anh.

Anh kéo em vào sát bên cạnh anh. Anh nói lớn:

- Và đây xin giới thiệu với mọi người. Người yêu của tôi.

Mọi người cùng hoan hô và cho một tràng pháo tay, cùng tiếng huýt sáo của đám bạn anh.

* * *

Ngày Valentino, anh mời em đến nhà. Hôm nay, anh đã đi chợ thật sớm để lựa chọn những miếng bò tươi ngon. Anh biết em thích nhất món bò bít tết. Anh tự tay chuẩn bị tất cả. Cùng rượu vang nữa. Trang trí xong tất cả. Anh đi đón em.

Em rất ngạc nhiên với bàn ăn xinh đẹp như thế! Dưới ánh nến, anh và em cùng trò chuyện:

- Anh làm sao?

- Anh làm, đừng nhìn đơn giản nha.

- Không em rất thích. Thịt bò rất mềm, ngọt và thơm nữa. Em đưa ngón tay cái lên thể hiện rất ngon.

Anh nhớ em từng bảo không thích nhà hành sang trọng. Không thích mùa lễ vì đi đâu cũng đông người. Phố xá tấp nập. Muốn ở nhà hàng rất đông người. Em không thích. Em thích thế giới của riêng hai người. Em không thích những nơi quá đông.

Anh còn chuẩn bị một phần quà nhỏ. Một cây kẹo mút hình trái tim rất to. To hơn cả lòng bàn tay luôn. Anh biết em không thích những đồ có giá trị. Một cây kẹo mút nhỏ, cũng khiến em cười típ cả mắt. Nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân. Anh đã cố ý tìm mua một cây kẹo thật là to.

Nhìn em ôm cây kẹo vào lòng anh vừa vui vừa buồn cười. Thậm chí, anh còn đi ghen tị cả với cây kẹo được em ôm vào lòng.

Anh và em ăn xong cùng đi dạo dưới ánh đèn đêm và hàng cây gió lay rất mát mẻ.

Em bảo anh dừng lại.

Anh hỏi:

- Sao thế em?

Không để anh nói tiếp. Em hôn lên môi của anh.

- Quà tặng cho anh đó.

Em định chạy thoát thì bị anh giữ lại. Đâu có dễ vậy.

Anh ôm em và hôn lên đôi môi ngọt ngào như kẹo mút của em.

Dưới ánh trăng sáng, có hai người dựa vào nhau.

Em bảo:

- Giá như thời gian dừng lại lúc này thì tốt biết mấy?

- Tại sao em lại nghĩ như thế hả?

- Mỗi năm chúng ta cùng đón Valentino với nhau mà.

Em không trả lời cùng anh ngắm trăng sáng! Bởi vì em biết có một ngày em phải xa anh. Em trân trọng từ giây từ phút ở cạnh anh.

Em hy vọng có nhiều thật nhiều kỷ niệm đẹp về anh.

* * *

Nằm trong căn phòng trắng, em biết trước thời gian của em không còn nhiều. Em biết em rất tham lam. Biết để lại anh trên thế gian này. Anh sẽ rất đau khổ. Nhưng em vẫn ích kỷ một lần để được anh yêu thương. Em muốn nói với anh rất nhiều:

- Em yêu anh.

Hãy quên em và tìm cho mình một hạnh phúc mới. Được ở bên cạnh anh, mỗi ngày em đều rất vui. Rất rất hạnh phúc. Cám ơn ông trời đã cho em gặp anh. Dù hơi muộn một chút. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để em thỏa mãn.

Anh nắm lấy tay của em và khóc:

- Anh xin lỗi!

Lần đầu tiên trong đời, anh đang rơi nước mắt. Em muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy. Nhưng em cũng không có sức lực có thể làm được điều đó.

Em muốn nói:

- Không phải lỗi tại anh. Là em cố tình giấu anh.

Em chỉ có thể cười với anh lần cuối! Tạm biệt anh yêu! Sống vui vẻ và hạnh phúc nhé.
Chương trước
Loading...