Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 6: Mộng Đẹp



Giữa tôi và em không được gọi là người yêu. Bởi vì tôi biết trong trái tim của em. Còn có một người khác. Một người đến trước tôi.

Tôi ngay ở vạch xuất phát đã thua. Thế nhưng tôi vẫn không cam lòng.

Em từng bảo:

- Em rất thương người đó! Bởi vì trước khi gặp anh. Em rất cô đơn. Rất thương tâm. Người đó vẫn ở đó. Người đó biết trong lòng em có một người. Nhưng người đó vẫn không bỏ cuộc. Người đó đã từng ở bên cạnh chăm sóc và thương yêu em. Lúc đó, nếu không có người đó. Em thật sự gục ngã.

Tôi không hiểu em, em muốn nói gì. Nhưng tôi cũng hiểu được. Trong lòng em người đó đã có một vị trí nhất định. Mà tôi lại không đủ tự tin vào mình. Tôi không dám nói:

- Tôi cũng thích em. Tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em. Tôi không dám nói. Tôi sợ em sẽ không để ý đến tôi nữa.

Mỗi khi nhắc đến người đó, trong mắt em luôn ngấn nước. Tôi biết em yêu người đó rất nhiều. Em nhìn rất buồn. Tôi có thể cảm nhận sự đau lòng khi yêu một người mà người đó đã không chọn mình.

Em bảo:

- Không phải lỗi tại người đó. Tại vì em. Em đã không biết thế nào là yêu.

Em nói:

- Em và người đó không thể ở cạnh nhau. Em bảo người đó có người một người khác rồi.

Sự cô đơn và đau thương bao trùm lấy em. Em không còn cười nữa.

Em luôn nhắc về người đó. Để cảnh báo cho tôi biết. Tôi đừng yêu em.

Em không thể dành cho tôi một tình yêu mà tôi muốn.

Nhưng em không biết. Từ khi biết em. Tôi đã dành sẵn trong tim một vị trí độc nhất.

Tôi cũng biết em sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của tôi. Tôi lấy gì cạnh tranh với một người khi mà em không mở lòng ra với tôi.

Dù tôi cố gắng mỗi ngày đều làm em vui. Nhưng tôi biết mỗi khi đêm về. Em lại không ngủ. Em ngồi suy nghĩ về quá khứ. Em nghĩ về người đó. Em cô đơn giữa thành phố đông người này.

Tôi rất ghen tị với người đó.

Tôi biết tất cả nhưng tôi đã không ngăn lại trái tim mình yêu em. Tôi yêu ánh mắt và nụ cười của em. Đối với người xa lạ, em luôn đề phòng và cảnh giác.

Bởi vì em đã từng bị phản bội. Đã từng bị tổn thương. Nếu tôi là một người lạ. Em sẽ rất lạnh lùng nhìn tôi. Luôn giữ khoảng cách với tôi.

Điều tôi có thể làm cho em là động viên em bước tới. Và quên đi quá khứ.

Em cười khổ:

- Quá khứ là em. Em không thể quên được. Em đã cố gắng quên rồi. Nhưng vết thương đó quá sâu.

Có đôi khi, em cố gắng cười nhưng đôi mắt đỏ hoe. Tôi biết em muốn khóc nhưng không dám khóc.

Không, em không thể khóc được. Bởi vì em muốn mình phải là một cô gái mạnh mẽ.

Tôi muốn che chở cho em. Tôi muốn bảo vệ cho em. Muốn là một bờ vai cho em dựa vào. Muốn để cho em có thể khóc. Em sẽ chẳng bao giờ khóc trước mặt ai.

Em bảo em ngại. Nhưng tôi biết. Em vẫn chưa dám tin tưởng vào tôi.

Mỗi ban ngày, em có thể giả vờ cười.

Ban đêm lại ôm gối khóc thầm.

Một ngày, tôi nhắn tin cho em:

- Anh thích em.

Em trả lời:

- Em chỉ xem anh là bạn.

Tôi có một chút đau lòng thôi. Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ là bạn của em.

* * *

Nhận được tin nhắn của anh.

Tôi không biết mình có thích anh hay không. Bởi vì trong lòng tôi luôn vướng mắc với quá khứ.

Tôi sợ mình làm tổn thương đến anh. Tôi không dám yêu.

Tôi sợ cho anh hy vọng rồi lại làm anh thất vọng.

Tôi biết anh sẽ buồn. Tôi có thể chắc chắn. Vì mỗi khi nhìn vào mắt anh. Trong đó, tràn ngập yêu thương.

Đôi khi, tôi không biết anh ngốc thật hay giả vờ ngốc. Bởi vì biết tôi trong lòng yêu người khác mà vẫn cứ yêu thương tôi. Bảo vệ cho tôi.

Tôi luôn dựa dẫm vào anh. Dựa vào sự sủng đến vô bờ của anh mà hư mất rồi. Tôi nghĩ nếu một cô gái được anh yêu thương có lẽ sẽ là một người con gái hạnh phúc lắm.

* * *

Tôi biết anh từ giữa năm hai đại học. Từ khi quen biết anh. Ngày không còn dài đằng đẵng nữa. Đêm không còn tiếng khóc nức nở. Tôi cũng không biết từ khi nào mà trong trái tim của tôi có một người bạn thật đặc biệt.

Một người có thể lắng nghe tôi nói chuyện. Có thể nghe tôi tâm sự. Có thể hát cho tôi nghe khi tôi không ngủ được.

Tôi biết anh đang ngồi trên ban công. Giữa đêm khuya anh cứ hát. Mọi người bảo anh không được bình thường. Giữa đêm hát cho ma nghe à. Tôi chính là con ma đó. Một con ma ngang bướng.

Phải bắt anh hát mỗi ngày.

* * *

Mỗi ngày, anh đều phải đi nuôi những con muỗi. Nhiều người bảo anh rảnh quá. Tối lại hát nghêu ngao. Nhưng không sao vì chỉ cần làm cho em vui anh không sợ người ta nói. Nói mặc kệ họ. Chỉ cần em vui là anh vui.
Chương trước Chương tiếp
Loading...