Lạc Giữa Rừng Hoa
Chương 1: Mở đầu
100 năm sau…Thế giới đã và đang tiến hành hang loạt những phát minh, sự phồn vinh và phát triển mạnh mẽ của công nghệ và kĩ thuật. Thế giới bùng nổ những cách mạng khoa học,mang đến những thành tựu và phát minh để đời cho nhân loại,con người có một cuộc sống an nhàn và dành nhiều thời gian để nghiên cứu và vui chơi. Tuy vậy,dù có bước tiến rất lớn về công nghệ và kĩ thuật nhưng thiên nhiên đang bị tàn phá rất nghiêm trọng,đến nỗi nó mang đến một sự biến chuyển vĩ đại!…Không khí ô nhiễm, 2 cực băng tan chảy,máu động vật vấy đỏ khắp nơi đã làm thức tỉnh hàng loạt những vị thần, họ trỗi dậy như một bản năng để bảo toàn thiên nhiên và sinh vật,con đẻ của họ. 2 cực Băng dần tan chảy,cả những khối băng vĩnh cửu cũng dần bị mài mòn và, Chúa Tuyết thức dậy,điên cuồng hóa bão tuyết trong suốt một thời gian dài. Thần Rừng,Thần Hoa cũng trỗi dậy như một sự thần kì, họ tưởng niệm những cây già và động vât đã bị giết hại,dòng nước nhiễm hóa chất cũng như một hồi chuông báo thức dữ dội cho thần Nước. Các ma nữ cũng phá ấn phép máu để canh giữ vùng đất và khối núi của họ.Con người lúc ấy, họ cho rằng đó là một sự xâm phạm vô cớ, họ nghiễm nhiên có quyền tức giận trước những sự lạ lùng như vậy,chìm đắm trong sự ích kỷ của bản thân mà không còn sáng suốt,cuối cùng,dẫn đến giải pháp duy nhất: Thế Chiến Bùng Phát. Cuộc thế chiến cân sức giữa sức mạnh tự nhiên và sức mạnh của công nghệ kĩ thuật tiên tiến,kéo dài hơn một thế kỷ đã giằng xé và dẫm đạp lên mọi thứ, nước nhuốm máu,mặt đất nứt rạn, như một tia sét kéo dài đến cửa địa ngục. Dòng máu của những người ngu ngốc chảy theo đó,đánh thức những quỷ giữ đang chìm trong bùa phép. Con người lúc ấy đã hướng về cái tốt đẹp hơn,cùng Thần chống lại quỷ dữ. Lúc này, các vị thần chỉ mang sức mạnh bao hàm chỉ có: Hoa, Rừng, Tuyết,Đất, Nước, Sắc Đẹp, Ánh Sáng[đêm và ngày]. Họ quyết định sinh ra những thế hệ tiếp theo,sự mạo hiểm đầu tiên là của Đất Mẹ Gaea và Thần Lửa Hephaetus nhưng thất bại,đứa con đã bị quỷ thu hút về phía chúng. Vậy là,họ quyết định cùng con người sản sinh ra thế hệ mới,những vị thần có từng lĩnh vực mang những trí tuệ,chiêm tinh,chiến tranh,tiên nữ,sự quan sát,sinh sản và màu mỡ;các vị thần bình minh,bóng đêm,sấm sét,động đất,băng tuyết,hôn nhân,mặt trăng,sương mù,những sức mạnh riêng biệt của loài cây,loài hoa khác nhau. Sức mạnh của thần Hoa khi ấy có lẽ không thể đủ mạnh để chống lại bọn quỷ, bà cùng thần rừng mạo hiểm sinh hạ Atian- nàng ngọc nữ mang sức mạnh hoa thuần khiết: Ác-ti-sô. Nàng Atian có thể thanh tẩy ám khí,máu,biến những con quỷ tùy tùng thành lương thiện,nàng thanh trùng những thứ bẩn thỉu,và góp công vào như một vị tối cao.….Thêm hàng 2 thế kỷ tiếp diễn, chiến tranh Thần – Qủy- Phàm kết thúc với thắng lợi về công lí. Không may, bà chúa Atian đã vướng phải máu và hơi thở của Qủy,sức mạnh Ác-ti-sô biến mất,cùng với sức mạnh mới là Lavender. Sức mạnh này mạnh hơn bất kì thứ gì,nó lai tạo giữa Qủy và Thần, nó có thể chữa lành mọi thứ,quyến rũ với mùi hương đặc trưng và có thể giết chết bất kì ai. Nó hướng về lương thiện,nó sẽ mang cho sự yên bình chung thủy và hòa hợp,nó dịu ngọt và có thể chữa lành mọi vết thương,còn nếu hướng về quỷ dữ,nó sẽ mang đến thứ gì? Mọi người không giám tưởng tượng…..Nên đang cân nhắc có sinh ra thế hệ sau nữa không?Thì bà thần Atian ấy biến mất,các thần khác bị đôi mắt của các con hút hết sức mạnh và rồi chết.Đó là sự việc tình cờ xảy ra sau khi Atian biến mất vào lỗ xoáy.Thế giới lúc ấy chỉ toàn là thần và khoảng 200 người trẻ,họ quyết định chia nhau nửa trái đất,nửa của thần,và nửa của người.Thần sẽ giúp người và người cũng sẽ giúp thần.Thần và người chẳng có ai bất tử,sinh thế hệ sau và đến 100 năm sẽ bị hút sức mạnh mà chết.Còn sức mạnh Lavender vĩnh hằng ấy,chẳng ai biết nó đã đi đâu...và khi nào trở về,hay bà chúa Atian ấy đã chết?Năm 2519...Địa phận của người...Trường Quốc Tế Luân Giang..Có thể nói đây là thời gian nô nức nhất cả nước trong 3 năm gần đây! Nếu bạn đang sinh sống ở Vùng Đất Người,buổi sáng ra đường có thể thấy vui lây mà chẳng biết nguyên cớ vì sao? Sự thật là đây,Lãnh địa của Thần đích than mời các trường cử học sinh có điểm Đạo đức cao để dạy bảo cho các mầm non của họ. Đây có thể coi là tin vui lớn,phần lớn là với các nữ sinh,vào trường học,những đầu tóc,trang phục ngắn cũn cỡn mọi ngày đã thành váy dài quá gối và tóc dài búi gọn quý phái,các vị hiệu trưởng và giám thị đau đầu nát óc ngày nào thì giờ nhàn hạ bấy nhiêu,chẳng gọi là tin vui thì lại gọi là tin đại cát? Thế nhưng,có vài nữ sinh chẳng hứng thú với chuyện này cho lắm,thậm chí là học cực giỏi,ví dụ như…Căn –tin…Diệp Lâm Huyền bắt đầu một bữa sáng với bánh mì và ngũ cốc,tay thoăn thoắt giở từng trang bài cũ để ôn bài. Thế nhưng,cô chẳng thấy sự thoải mái như này nào,thậm chí là bực mình cực độ. Bởi lẽ, cứ độ 5 phút,lại có một cặp học sinh đi qua,huyên thuyên kể về vùng đất Thần,cùng với câu chuyện với mô-típ quen thuộc dạng như: Sẽ gặp một anh Thần đẹp trai – Mâu thuẫn- Thích- Yêu- Cưới- The End! Còn nữa, có vài người bàn đối diện,dường như đang chê bai tóc dài buộc đuôi ngựa của cô là không quý phái,không nữ tính,kiểu váy truyền thống của trường là váy ngang đầu gối,họ lại bắt đầu rôm rả nói đó là thiếu đoan trang,thùy mị,kín đáo.Thực ra cô chẳng phải người dễ kích động như thế,chẳng qua là những người xung quanh cô cứ như nổi điên khi nhắc đến Thế giới Thần,chẳng hạn như Tố Ngôn- con bạn thân mê trai và mẹ Lâm Á. Chẳng hiểu sao cái Lãnh địa buồn chán ấy lại có gì khiến họ vui vẻ như thế nhỉ? Thật không bình thường!-“Ê, Huyền Huyền!”. Tố Ngôn hất hàm chào Diệp Lâm Huyền,đầu tóc rối bù,quần áo xộc xệch như vừa mới đi trại tập huấn quân đội về.Xung quanh nổi lên vài tiếng cười khúc khích,ngay cả Diệp Lâm Huyền vốn nghiêm túc cũng không thể nín cười,Tố Ngôn nhăn mặt lại,cầm cốc ngũ cốc của Diệp Lâm Huyền uống hết quá nửa,vắt chân chữ ngũ,trưng ra vẻ mặt khinh đời nhất hỏi Diệp Lâm Huyền:-“Sao?Vừa đi dọn vệ sinh chuồng nhím sau trường đấy,cứ thử ra đấy xem,có như thế này không?”. Diệp Lâm Huyền giơ tay đón lại cốc ngũ cốc từ tay Tố Ngôn,đặt mạnh xuống bàn rồi quay đi đọc sách,vì có còn cái gì đâu?.-“Nhím sau trường được đưa đi từ tháng trước rồi”.Tố Ngôn rụt cổ lại cười hì hì.-“À thì… Ôi trời,giật cả mình”.Diệp Lâm Huyền đột nhiên gấp sách lại,đập tay xuống bàn,gườm gườm nhìn Tố Ngôn-“Dạo này lạ lắm nhé,hôm nay đã đành, hôm qua trốn hẹn đi đâu?”.-“À thì.. hì hì Huyền Huyền à.”.-“Cấm đánh trống lảng”.-“Đi đến phòng Yên Tử Cát,được chưa?”.-“Đến phòng hiệu trưởng làm gì?”.Tố Ngôn nhăn mặt lại,nũng nịu nhìn Diệp Lâm Huyền-“Có một số chuyện cần đến đấy,hihihihi”.-“Ăn sáng đi,đi học trước đây”.Diệp Lâm Huyền nói rồi bỏ ra cửa,rút ra một chiếc remote. Từ trên không có một quả cầu nhựa hình tròn rất to từ trên bay xuống,Diệp Lâm Huyền bước vào,quả cầu đóng cửa lại rồi từ từ ‘cất cánh’ ^-^. Cô muốn tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh để đọc sách. 8:00Bình thường giờ này vẫn chưa đến tiết học chính nên Diệp Lâm Huyền thường ngồi cầu bay đến vườn hoa để đọc sách. Nhưng hôm nay cô có chút khó hiểu,bứt rứt một chút,chợt nhớ giờ này là giờ thông báo 5 học sinh đến vùng đất của Thần. Chẳng lẽ cô cảm thấy để tâm đến vấn đề đó hay sao? Không! Chắc chắn không phải đâu,có lẽ Tố Ngôn nhắc đến ngày này trên dưới 10 lần nên Diệp Lâm Huyền mới vô tình nhớ đến nó thôi.10 ngày trước....*Cầu nhựa bay: Đúng như tên gọi của nó, là nó có thể bay. Nó được coi là phương tiên di chuyển đơn giản trong thế giới Người và Thần. Qủa cầu nhựa hình tròn to,bên trong có đủ chỗ cho 2- 5 người,người ta dùng nó thay vì đi bằng chân để cho việc di chuyển nhanh hơn và tiện lợi hơn. Hình dáng đơn giản nhất là màu trắng trong suốt,có ghế ngồi và điều hòa và bộ phận chống nắng bên trong,độ hiện đại của nó thay đổi theo giá thành,các bộ phận và chức năng[hãy coi nó như một chiếc xe máy biết bay vậy]. ^-^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương