Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 17



Thứ Ba

Ngày 2 tháng 2 năm 1999

9:30 tối.

Tôi vã mồ hôi. Chui dưới đống chăn này rất nóng, nhưng tôi không muốn kéo chúng ra khỏi đầu. Tôi biết nếu cánh cửa kia mở ra thì dù tôi có đắp chăn hay không cũng chẳng ích gì, nhưng dù sao tôi cũng thấy an toàn hơn khi đắp chúng. Tôi giơ ngón tay ra nâng vạt chăn trước mắt, nhìn vào nắm cửa như hàng đêm.

Đừng xoay. Đừng xoay. Làm ơn đừng xoay.

Phòng tôi lúc nào cũng yên tĩnh, tôi ghét điều đó. Đôi lúc tôi nghe thấy những thứ mà tôi nghĩ có thể là tiếng nắm cửa xoay, điều đó khiến tim tôi đập nhanh và mạnh. Ngay lúc này đây, việc nhìn vào nắm cửa cũng khiến tim tôi đập rất nhanh và mạnh, nhưng tôi không thể thôi nhìn nó. Tôi không muốn nó xoay. Tôi không muốn cánh cửa đó mở ra. Không muốn.

Mọi thứ tĩnh lặng quá.

Tĩnh lặng quá.

Nắm cửa không xoay.

Tim tôi không còn đập nhanh, vì nắm cửa chẳng bao giờ xoay.

Mắt tôi nặng trĩu, cuối cùng tôi nhắm mắt lại.

Tôi rất vui vì đêm nay nắm cửa đó không xoay.

Quá tĩnh lặng.

Quá tĩnh lặng.

Và rồi sự tĩnh lặng biến mất, vì nắm cửa đã xoay.

Thứ Sáu

Ngày 26 tháng 10 năm 2012

Lúc nào đó quãng nửa đêm.

“Sky!”

Người tôi nặng trĩu. Tất cả đều nặng trĩu. Tôi không thích cảm giác này. Chẳng có gì đè lên ngực, nhưng tôi lại cảm thấy một áp lực không giống với bất cứ thứ gì tôi từng cảm thấy. Cả nỗi buồn nữa. Một nỗi buồn tràn ngập, tôi không hiểu tại sao. Vai tôi rung lên, có tiếng thổn thức từ đâu đó trong phòng. Ai đang khóc vậy?

Là tôi đang khóc ư?

“Sky, dậy đi.”

Tôi cảm nhận được cánh tay cậu ấy đang ôm lấy mình. Má cậu ấy đang áp vào má tôi. Cậu ấy ở phía sau tôi, ôm chặt tôi vào ngực. Tôi chộp lấy cổ tay cậu ấy mà đẩy ra rồi ngồi dậy trên giường, nhìn quanh. Bên ngoài trời vẫn còn tối. Tôi không hiểu. Tôi đang khóc.

Holder ngồi dậy bên cạnh, xoay người tôi lại, lau nước mắt cho tôi.

“Cậu đang làm mình sợ đấy, Sky à.” Cậu nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi nhắm nghiền hai mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, bởi tôi không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Tôi nghe thấy mình khóc, nó khiến tôi không thở được.

Tôi nhìn đồng hồ trên bàn. Mới ba giờ. Mọi thứ dần bình thường trở lại, nhưng… sao tôi khóc nhỉ?

“Sao cậu lại khóc, Sky?” Holder hỏi. Cậu ấy kéo tôi lại gần. Tôi để yên. Cậu ấy tạo cho tôi cảm giác an toàn, cho tôi cảm giác ấm áp khi được ôm ấp. Cậu ôm lấy tôi và xoa lưng, chốc chốc lại hôn lên đầu tôi. Cậu ấy liên tục nói “Đừng lo,” rồi cứ thế ôm tôi, tưởng chừng như mãi mãi.

Áp lực từ từ nhẹ dần trên ngực tôi, nỗi đau buồn tan biến. Cuối cùng tôi không khóc nữa.

Nhưng tôi sợ, vì chưa có chuyện nào tương tự thế này xảy ra với mình. Chưa bao giờ trong đời tôi lại cảm thấy buồn đến không chịu nổi, một giấc mơ làm sao lại có thể thật đến thế?

“Cậu không sao chứ?” Holder thì thầm.

Tôi gật đầu trên ngực cậu.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi lắc đầu. “Mình không biết. Chắc là một cơn ác mộng.”

“Cậu muốn kể nó không?” Cậu đưa tay vuốt ve mái tóc tôi.

Tôi lắc đầu. “Không. Mình không muốn nhớ nó.”

Cậu ôm tôi thật lâu rồi hôn lên trán tôi. “Mình không muốn, nhưng mình phải đi rồi. Mình không muốn cậu gặp rắc rối.”

Tôi gật đầu nhưng vẫn ôm cậu ấy. Tôi muốn van xin cậu ấy đừng bỏ tôi ở lại một mình, nhưng tôi không muốn tỏ ra tuyệt vọng và hoảng hốt. Người ta lúc nào chẳng gặp ác mộng, tôi không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy.

“Ngủ tiếp đi, Sky. Mọi thứ ổn rồi, cậu chỉ vừa gặp một cơn mơ tồi tệ thôi.”

Tôi lại nằm xuống giường, nhắm mắt. Tôi cảm nhận được cậu ấy khẽ hôn lên trán tôi rồi đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...