Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 1: Tôi Muốn Ly Hôn



Lúc nhận được điện thoại của Lạc Lãnh Thần, An Nhiên đang đánh máy một bản tài liệu, di động trong túi vang lên, An Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn dãy số vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trên màn hình, lòng bàn tay tự nhiên chảy ra một lớp mồ hôi.

Trên màn hình di động nhấp nháy có một chữ “Chồng”.

Quên cả bản tài liệu đang đánh máy, An Nhiên bước mấy bước ra ngoài văn phòng, “A lô”.

An Nhiên xiết chặt điện thoại di động , bầu không khí vô cùng yên lặng, chỉ có chính cô mới biết được dưới sự yên lặng này là một điều gì đó dữ dội sắp sửa bắt đầu.

“Giờ cô đang ở đâu?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, là Lạc Lãnh Thần.

“Em ở công ty.” An Nhiên thành thật trả lời, “Được, bây giờ em lập tức tới tầng mười ba, em chờ anh.”

Trong thang máy, A Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên con số không ngừng thay đổi, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào. Lạc Lãnh Thần, là chồng, cũng là tổng giám đốc công ty cô, chỉ có điều quan hệ của bọn họ không có bất cứ người nào biết, người của công ty đều nghĩ Lạc Lãnh Thần là viên kim cương sáng giá, nhưng không biết vợ của anh chính là thuộc hạ dưới quyền.

Kết hôn với Lạc Lãnh Thần hoàn toàn là vì vâng theo mong muốn của cha mẹ hai bên, còn trước khi kết hôn, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ. Cho tới bây giờ, An Nhiên vẫn còn nhớ rõ lời anh nói đêm tân hôn. “Ở nhà, chúng ta là vợ chồng; ở bên ngoài, chúng ta là người lạ”

Ông Lạc tìm cho cô một công việc trong công ty của Lạc Lãnh Thần, chính là vì muốn cho bọn họ có thể có nhiều thời gian ở chung hơn, để bồi dưỡng thêm tình cảm, nhưng ông Lạc không hề biết, con trai và con dâu của mình ở công ty căn bản là không gặp mặt!

“Ding dong ________”

Tới tầng mười ba, An Nhiên quay sang chiếc gương ở đối diện sửa sang lại quần áo một chút, nhìn xung quanh, khi xác định không có ai mới gõ cửa .

“Vào đi”

Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, An Nhiên đẩy cửa đi vào .

Bên trong là phòng nghỉ của tổng giám đốc, giống như một phòng nhỏ ở nhà, TV, tủ lạnh, mọi thứ đều đẩy đủ, mà Lạc Lãnh Thần thì đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng tiếp khách, miệng ngậm một điếu thuốc, thấy An Nhiên tiến vào liền dụi tắt đi.

An Nhiên đi đến bên cạnh anh, nhưng chỉ thoáng nhìn thấy một bên mặt của anh, không thấy rõ vẻ mặt anh như thế nào.

“Ngồi đi.” Chỉ vị trí đối diện, Lạc Lãnh Thần nói.

Khi An Nhiên ngồi xuống, cô phát hiện trên bàn đặt một chồng tài liệu, đầu ngón tay thon dài đẩy chồng tài liệu đến trước mặt cô. An Nhiên nghĩ, ngón tay Lạc Lãnh Thần thật sự rất đẹp, thon dài nhưng lại mạnh mẽ .

“Ký tên đi.”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, An Nhiên đã thấy rõ chữ viết trên tài liệu .

Đơn thỏa thuận ly hôn.

Đôi mắt hiện lên vẻ ảm đạm của cô rủ xuống , cho nên , ở trong mắt Lạc Lãnh Thần cô vẫn đang hết sức bình tĩnh , ít nhất còn chưa bị hysteric1 như anh nghĩ .

Đơn thỏa thuận ly hôn … Không ngờ anh ta muốn ly hôn?!

Kết hôn ba ngày, lần đầu tiên anh kêu cô vào phòng nghỉ của mình, cũng là vì đưa cho cô thứ này?

An Nhiên không biết bản thân nên cười to hay chỉ vào mũi Lạc Lãnh Thần mà chửi ầm lên, nhưng sự giáo dục được tiếp thu từ nhỏ không cho phép cô làm như vậy.

Ở nhà họ An, ông An và bà An đều là giáo sư, từ nhỏ đã dạy dỗ cô trở thành người phụ nữ tài trí như thế nào mà không phải một người đàn bà chanh chua có thể thấy đầy trên đường .

Đầu ngón tay lạnh buốt, An Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Lãnh Thần, trong mắt bình tĩnh đến đáng sợ : “Vì sao?”

Lạc Lãnh Thần không do dự : “Tôi muốn ly hôn.”

À , tôi muốn ly hôn .

Chẳng lẽ cũng bởi vì mấy từ này mà muốn cô ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn để kết thúc cuộc hôn nhân chỉ mới bắt đầu được ba ngày ?

An Nhiên đẩy văn kiển trở lại, không tức giận, không có không cam lòng, cũng không yếu đuối, thân mình nhỏ nhắn trong khoảng khắc này giống như sinh ra sức mạnh cực lớn, cô không chút nhượng bộ : “Em không đồng ý.”

Lạc Lãnh Thần đặt một tờ chi phiếu lên trên, An Nhiên cúi đầu nhìn, chỉ riêng con số lẻ thôi cũng đủ cô sống cả đời rồi .

“Ly hôn đối với chúng ta đều tốt.”

Chẳng lẽ anh nghĩ cô là người phụ nữ thấy tiền là mắt sáng lên, không ly dị cũng chỉ bởi vì muốn một tờ chi phiếu này của anh?!?

An Nhiên mang trên mặt vẻ điềm tĩnh, nở nụ cười ôn hòa: “Lạc thiếu, ly hôn , tôi không đồng ý, nhưng nếu anh không muốn thừa nhận cuôc hôn nhân này tôi cũng không có biện pháp nào khác. Tổng giám đốc, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước.” Cô đứng lên, rời đi không chút do dự.

Trong khoảng khắc rời đi này, nụ cười trên mặt An Nhiên mới dần dần sụp đổ .

Điện thoại lại vang lên, lần này, là bà An .

“Mẹ.” An Nhiên cười nghe điện thoại, bà An cũng không nghe ra một chút bất thường nào.

“Nhiên Nhiên, hôm nay chính là ngày thứ ba phải về nhà lại mặt, con và Tiểu Thần tính khi nào thì về?”

Đầu bên kia, bà An sang sảng cười hỏi .

Mẹ, mẹ có biết hay không, vừa rồi, người con rể ngoan ngoãn của mẹ đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi đó.

“Mẹ, Thần hôm nay phải tiếp một khách hàng lớn, không thể không tiếp, có lẽ… chỉ có một mình con về nhà thôi.”

Trong lời nói của bà An đượm vẻ thất vọng : “Hôm nay ba của con còn muốn Tiểu Thần tới uống cùng ông ấy vài chén … Nhưng việc làm ăn của công ty quan trọng hơn, Nhiên Nhiên, con nói với Tiểu Thần, bảo nó chú ý nhiều tới sức khỏe, đừng để ngã bệnh.”

“Vâng.”

An Nhiên khôn khéo trả lời, sau đó chờ khi bà An dặn dò vài chuyện phải chú ý xong, An Nhiên mới cúp máy, lần đầu tiên phát hiện, thì ra nói dối cũng là chuyện đau khổ như vậy .

Buổi trưa, An Nhiên trở về nhà, bà An mặc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp, còn ông An thì vui vẻ nói chuyện với An Nhiên, còn cố ý đẩy chủ đề lên trên người Lạc Lãnh Thần .

Lúc trước An Nhiên và Lạc Lãnh Thần kết hôn cũng là bởi vì nguyện vọng của ba mẹ, mà thật sự họ cũng chẳng hiểu gì về nhau. Ông An muốn con gái của mình hiểu biết một chút về chồng mình, thế nhưng ông lại không biết bây giờ làm đã là quá trễ.

Ông An đến phòng bếp giúp bà An, An Nhiên ngồi yên trên ghế sofa xem TV.

Một tin tức khiến cho cô chú ý, trên màn hình phóng đại một tấm hình , nữ cười thẹn thùng, mà nam thì giống như hộ hoa sứ giả ôm cô gái vào trong ngực mình, không cho cô chịu đừng bất kì tổn thương nào .

Nếu như là người khác, An Nhiên sẽ cảm thấy đây quả là trai tài gái sắc , nhưng người đàn ông kia, lại chính là Lạc Lãnh Thần .

Lạc thiếu vì bạn gái mới làm hộ hoa sứ giả .

Đây là tiêu đề của tin tức .

Người con gái kia An Nhiên biết, là một minh tinh đang nổi tiếng trên truyền hình trong thời gian gần đây, còn trước đó cô ta là một ngôi sao không có chút tiếng tăm gì, chỉ là ngôi sao hạng ba mà thôi.

Giọng nói phối vào đúng là giọng của nữ minh tinh kia khi phỏng vấn, giọng nói dịu dàng lại vùa dễ nghe: “Vâng , lần này tôi có thể sắm vai diễn này chủ yếu là nhờ Thần, nếu không có anh ấy luôn cố gắng động viên tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không có được vai diễn thành công như vậy…”

An Nhiên tắt TV, ngẩn người đối diện với màn mình đen, nhờ vào sức ảnh hưởng của hai từ “Lạc thiếu”, anh ta muốn nâng đỡ ai thành công, thì sao có thể không thành công được?
Chương tiếp
Loading...