Làm Bạn Trai Tớ Một Ngày Nhé

Chap 6



Sau khi chạy ra khỏi sân trường, cô lang thang bước đi. Thật sự, bây giờ cô không biết đi đâu. Nhà thì chẳng muốn về. Cô đi lang thang qua những con phố tập nập người qua. Một lát sau, khi cô đang đi qua một con phố vắng. Bị một đám đông chặn lại lôi vào một con hẻm. Còn một người từ khi ra về tới giờ luôn đi theo cô mà chỉ vì một ý sơ xuất mà bây giờ cô đã biến mất. Người đó cuống cuồng đi tìm cô:

- Buông ra - Cô vùng vẫy trong sự đau đớn của một chàng trai đang nắm cổ tay cô lôi theo -

Đến một đường hẻm, có một đám đang đứng đó. Nhìn sơ thì có lẽ là 3 đứa con gái. Có một tiếng nói nữ vang lên:

- Đúng là nó chứ?

- Đúng - Chàng thanh niên đang lôi cô trả lời bằng một cái giọng ồm ồm -

- Tiến đây. Về đi.

Ném cô ngồi xuống với người đầy dây trói rồi bỏ đi.

- Ngước mặt lên coi - Nó nói giọng chua chát và hất cái mặt của P.Anh lên -

- Thu Hà - Cô ngạc nhiên nói -

- Đúng tao đây

Thu Hà là học sinh lớp bên và cô đem lòng yêu Thế Nam từ lâu. Chuyện đó thì trong trường ai cũng biết. Còn một việc khiến P.Anh shock hơn nữa là đằng sau ấy có cả Thảo My. Lớp trưởng xinh đẹp lớp cô, đang nhìn cô bằng ánh măt phẫn nộ.

- Cái thể loại con gái như mày thì phải xem lại. Cua một lúc hai ba thằng. Bộ mày thèm trai lắm hả? - Thu Hà chua chát nói -

THÈM TRAI .. Cuộc đời P.Anh ghét nhất hai chữ đó. Mà giờ bị phang vào mặt một cách không thương tiếc.

- Tỏ ra yếu đuối để T.Nam đi theo dỗ dành lo lắng. Tỏ ra đáng thương để D.Gia đi theo an ủi. Mày không biết nhục hả?

Thì ra sự việc ở chiếc ghế cạnh phòng thí nghiệm và cả ngay cầu thanh mới ban nãy đều bị chúng nó nhìn thấy.

- Nhục quá không trả lời được à?

Cô ngước lên bằng ánh mắt khinh bỉ. Rồi lạnh giọng nói:

- Cô nghĩ ai cũng như cô à?

Sau khi nghe câu đó xong, Thu Hà tức điên người liền tát cho P.Anh một bạt tay thật mạnh. Do người P.Anh đã bị trói nên cô không thể nhúc nhích. Thấy thế, cái người mà hay đi theo Thu Hà cũng bay vào đánh. Hai người đánh túi bụi. Đạp, tát, xé áo, vày tóc,...Thảo My đứng sau một phần sợ hãi còn một phần thì vui mừng vì cái con đổi thủ của mình đang bị dày vò. Chiếc áo trắng và chiếc váy caro đỏ đều bị xé. Chiếc áo trắng ấy bị xé đến nỗi thấy xuyên cả áo trong. P.Anh nhục nhã ôm lại.

- DỪNG LẠI - Một chàng trai chạy tới -

Anh nhìn cảnh tượng P.Anh bị như vậy. Anh không khỏi tức giận. Nhìn ra sau thì thấy Thảo My. Cô đang nhìn D.Gia bằng ánh mắt sợ hãi.

Anh nhìn cảnh tượng P.Anh bị như vậy. Anh không khỏi tức giận. Nhìn ra sau thì thấy Thảo My. Cô đang nhìn D.Gia bằng ánh mắt sợ hãi.

- Tại sao cô dám.

- Em.. Em - Cô lắp bắp trả lời -

- Dương Gia à.. Tại con này nó đê tiện nên tụi em chơi giỡn với nó chút thôi.

Anh đi lại chỗ của Thu Hà. Tát ột bạt tay:

- Tôi tát dùm Phương Anh.

Thu Hà ôm mặt tức giận còn Thảo My sợ hãi kéo Thu Hà đi. Anh vội vã ngồi xuống tháo dây cho Phương Anh, chiếc áo trắng đã bị xé rách đến nỗi thấy cả làn da trắng nõn, chiếc váy cũng toạc ra một đường. Cô chỉ biết ôm chiếc áo lại run run. Cô run vì lạnh và sợ hãi. Mái tóc xoăn đáng yêu ngày nào cũng bị chúng nó vò cho rối xù lên. Anh cởi chiếc áo khoác trong chiếc đồng phục nam sinh ra và khoác lên cho cô. Cô vẫn run... Môi tái nhợt và rướm đỏ vì máu. Khuôn mặt thì bị trầy trụa.

- Không sao chứ? - D.Gia ngồi xuống cạnh cô -

Cô vẫn ôm chiếc áo trắng ấy và nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi. Anh ôm và nói.

- Có tôi ở đây rồi.

Một lát sau, khi cô đã bình tỉnh được đôi chút, anh đỡ cô đứng dậy.

- Tôi về được - Cô run run nói -

- Cô về với bộ dạng này. Với chiếc áo trắng phong phanh và chiếc váy mới bị xé à.

Cô im lặng, thực ra nếu cô về với bộ dạng như thế này thì ba mẹ sẽ làm ầm lên mất.

- Thật sự tôi không muốn về nhà - Cô thều thào nói -

- Tôi không muốn ba mẹ tôi thấy bộ dạng này rồi làm ầm lên nữa.

- Để tôi đưa cô về nhà tôi. Đằng nào mai cũng được nghĩ. Cô cứ ở đó cho đến khi vết thương hết bầm đi.

Phương Anh ngước lên nhìn anh với hai đôi mắt ướt đẫm vì nước mắt.

- Thôi khỏi đi. Tôi làm sao ở nhà anh được. Đưa tôi đi đâu đó vài bữa hoặc qua nhà Uyển Nhi cũng được.

- Với bộ dạng này?

Cô ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy có lý. Cô cúi xuống mặt xuống, thốt ra một câu nói lạnh lùng:

Cô ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy có lý. Cô cúi xuống mặt xuống, thốt ra một câu nói lạnh lùng:

- Vậy anh làm bạn trai tôi nhé? Chỉ ba ngày thôi?

Mái tóc dài ấy che khuôn mặt nhỏ bé đang ngại ngùng đang mở lời ấy.

- Nếu anh không đồng ý thì thôi vậy?

Bây giờ, D.Gia anh mới hiểu ra câu nói ấy. Vì chỉ khi hai người trở thành người yêu của nhau thì cô ấy mới bớt ngại khi ở bên của anh được.

- Ok.

- Bây giờ lên đây tôi cõng về.

Anh ngồi xuống ra ý để cô leo lên. Nhưng cô chần chừ vì ngại.

- Tôi đi bộ được mà

- Cô bây giờ là người yêu của tôi. Tôi để cô ăn mặc như vậy à. L-Ê-N - Anh nhấn mạnh từng chữ -

Cô thẹn thùng leo lên lưng anh. Tim cô ngày càng đập mạnh. Cô đỏ mặt xúi xuống dựa vào lưng anh. Anh đi ra ngoài mặc cho lời người đồn thổi. Anh đưa cô ấy lên chiếc taxi gần đó rồi về nhà. Về tới nhà, cô đi núp núp sau lưng D.Gia như một con mèo vừa phạm tôi vậy.

- Sao nhà anh không có ai ở nhà thế?

- Mẹ tôi ở bên Mỹ. Còn bà giúp việc mới xin nghỉ hôm qua vì gia đình có đám.

- Ờ.

Cô bước vào nhà, đứng im một chỗ và nhìn xung quanh.

- Cô không điện cho ba mẹ cô hả?

- Hả? À.. Ờ ha. - Cô ngạc nhiên nói -

Sau một hồi vất vả xin ba mẹ thì cuối cùng cô cũng được cho phép. Cô quay sang thấy D.Gia nhìn chằm chằm vào cô. Đúng hơn là nước da trắng nõn sau chiếc áo trắng vừa bị xé ấy. Thật sự, chả có thằng con trai nào mà nhìn trước cảnh tượng như vậy mà không nhìn được hết á. Thấy vậy cô liền ôm lại và ngồi xuống.

- Để tôi đi lấy đồ cho thay - D.Gia vừa nói vừa bước lên phòng -
Chương trước Chương tiếp
Loading...