Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 11



Phó Kính Thâm trả lời có ẩn ý, nhưng Lương Tri lại không nhận ra. Sau khi mất trí nhớ, Lương Tri trở nên có chút ngốc nghếch, thấy anh cũng có hứng thú, Lương Tri như có thêm động lực, mắt hạnh cong cong cười với hắn, xoay người muốn chạy xuống phòng bếp.

Phó Kính Thâm không đợi cô bỏ chạy, cánh tay mảnh khảnh bị hắn nắm lấy, Lương Tri thoáng sửng sốt, cô thật cẩn thận quay đầu, nhìn vào mắt Phó Kính Thâm.

"Uống hết sữa bò trước, mẹ Lâm vừa làm nóng cho em rồi."

Phó Kính Thâm vẫn luôn quan tâm cho cô từng li từng tí, dạ dày của Lương Tri không tốt, nếu không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày, từ trước đến nay Phó Kính Thâm không muốn nhìn cô khó chịu, một ngày ba bữa của Lương Tri đều do Phó Kính Thâm quản lý.

Bộ dáng của hắn tựa hồ không để người ta cự tuyệt, Lương Tri định đưa tay nhận lấy, liền thấy tay cầm ly sữa của hắn nghiêng sang một bên, trực tiếp duỗi tay đưa sữa kề bên miệng Lương Tri.

Lương Tri cẩn thận nhìn hắn, người đàn ông này trong lòng cô vừa tò mò lại vừa kiêng kỵ, có thể thấy khóe miệng hắn cong lên, hứng thú nhìn cô, tim lại bất giác đập càng mãnh liệt, ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa bò uống thật sạch sẽ.

Lương Tri ngẩng đầu, vết sữa trắng ngà dính một vòng trên môi, theo thói quen vươn lưỡi liếm liếm, lộ ra hai lúm đồng tiền, vô cùng trẻ con.

Hầu kết Phó Kính Thâm lên xuống, tùy tiện đặt cốc lên bàn.

"Em xuống phòng bếp trước." Lương Tri uống xong sữa bò, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, không quên chuyện làm bữa sáng cho hắn.

Tiểu cô nương mặc một bộ váy liền trắng mới thay, chân dài mảnh mai lộ ra bên ngoài, bước chân nhanh nhẹn chạy xuống bếp.

Trong không khí mang theo một mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ.

Đôi mắt của Phó Kính Thâm trầm xuống, đứng dậy đi theo, vừa xuống đến bếp liền thấy Lương Tri ngây ngốc đứng trước mớ nguyên liệu.

Nam nhân lười nhác dựa lên thành cửa, biểu tình nhu hòa nhìn cô, không quấy rầy, tuỳ ý cô muốn làm gì thì làm.

Từ khi Lương Tri gả cho hắn đến nay, đã quen được nuông chiều, lúc Phó Kính Thâm không có ở nhà mẹ Lâm sẽ phụ trách nấu cơm, còn lại những lúc Phó Kính Thâm ở nhà đều tự tay nấu cơm cho Lương Tri, không để cô phải làm bất cứ việc gì.

Ba năm nay Lương Tri không vào bếp, bây giờ nhìn nồi niêu trước mắt, trong đầu hoàn toàn mờ mịt.

Cô cúi đầu nhìn váy trắng của mình, hình như vừa nhớ ra cái gì đó, nhìn quanh bốn phía tìm một cái tạp dề. Đây là tạp dề mẹ Lâm thường dùng, Lương Tri mặc lên người vừa to vừa rộng rất buồn cười, loay hoay nửa ngày vẫn chưa cột được dây tạp dề sau lưng.

Lương Tri xoay người nhìn nam nhân đang tựa cửa, cắn môi do dự một lát, đỏ mặt, bước đến trước mặt Phó Kính Thâm, xoay lưng đối diện với hắn, mềm mại nói: "Em không buộc được.."

Phó Kính Thâm bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đưa tay cầm lấy sợi dây, vô ý đụng phải ngón tay mảnh dài của cô, thiếu nữ rụt mắt, mặt lại đỏ lên.

Dáng người của Lương Tri rất đẹp, tuy rằng cô không hài lòng với bản thân, nhưng trong mắt Phó Kính Thâm, eo nhỏ của Lương Tri vẫn chỉ vừa một vòng tay như cũ, mặc dù mặc tạp dề lên, vẫn không che giấu được sự mềm mại của cô.

Phó Kính Thâm trong chớp mắt đã thắt xong tạp dề, Lương Tri cảm ơn hắn, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh mẹ Lâm phụ giúp rửa rau củ, cô tìm được vài trái cà chua, ước lượng, xoay người hỏi Phó Kính Thâm:

"Chúng ta làm mì trứng cà chua nhé?"

Cô nhớ là, món này hình như cũng không quá khó.

Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, dáng người nhỏ xinh đến không thể tưởng tượng, cô ngẩng đầu, hai mắt đầy mong chờ nhìn hắn, Phó Kính Thâm cảm thấy lạnh lẽo trong lòng nháy mắt đều đã bị cô lấp đầy, tựa hồ bây giờ bất kể cô muốn hắn làm gì, hắn cũng có thể bất chấp làm cho bằng được.

Phó Kính Thâm gật đầu, giọng nói nặng nề đầy từ tính "Ừ" một tiếng, cái gì cũng được, miễn là cô làm.

Lương Tri cầm lên một ít hành lá, rửa sạch nguyên liệu, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, Phó Kính Thâm cũng nghiêm túc đứng xem.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thềm nhà, bao quanh dưới nơi Lương Tri đứng, cô đứng ở đó, ôn nhu xinh đẹp, ngoan ngoãn nấu cơm cho hắn, hỏi hắn muốn ăn cái gì, tựa như là mộng, trái tim Phó Kính Thâm một phen giằng xéo, cảnh tượng trước mắt thật như giấc mộng, mà hắn lại sợ giấc mộng này tan biến.

Phục hồi lại tinh thần, Lương Tri đã rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn, tay cầm dao, vụng về cắt cà chua.

Cà chua tròn xoe nghịch ngợm, Lương Tri cắt mãi không được, chau mày, bộ dáng như đi đánh giặc, lại tiếp tục cắt cà chua.

Trong ký ức của cô, năm mười tám tuổi vẫn là cô tự mình xuống bếp, nhưng mấy trái cà chua này lại không nghe lời lăn qua lăn lại, bị Lương Tri bắt trở về, mấy lần như vậy, Lương Tri thật ghét bản thân, sao có thể mới mấy năm lại vụng về như thế.

Ba năm nay, Phó Kính Thâm hy vọng nhất chính là có thể hằng ngày yêu thương chiều chuộng tiểu tiên nữ, khiến cô toàn tâm toàn ý bên cạnh hắn, mãi mãi không muốn rời đi.

Thiếu nữ cầm dao cắt loạn, cắt mãi đến lúc mỏi, đặt dao bỏ qua một bên, nghỉ một chút, Phó Kính Thâm vừa bực mình vừa buồn cười, khóe miệng cong bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, bước đến bên cạnh, duỗi tay nhận lấy con dao trong tay cô, cắt hết cà chua, chỉnh tề đặt trên thớt.

"Còn muốn cắt cái gì nữa không?" Hắn ôn nhu hỏi.

Lương Tri nhìn số cà chua vừa lăn qua lộn lại lúc nãy, giờ đã ngay ngắn nằm xếp hàng trên thớt, nhất thời kinh ngạc không thôi, vừa nhìn qua đã biết không phải người lần đầu tiên vào bếp, nhưng cô không thể tưởng được, Phó Kính Thâm làm mưa làm gió như vậy ở thương trường, báo tài chính ca ngợi mãi không thôi, khó lòng tưởng tượng được hắn lại là kiểu đàn ông tự mình xuống bếp.

Cô ngoan ngoãn đưa hành lá cho hắn, Phó Kính Thâm nhận lấy, động tác lưu loát cắt đều, không hề có nửa câu oán hận.

"Anh biết nấu cơm sao?", cô nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ừ, xem như biết một chút."

Lương Tri nhìn hắn, người đàn ông này cái gì cũng biết, không giống cô, vốn dĩ không thông minh, bây giờ còn bị mất trí nhớ, Lương Tri sùng bái nhìn phía hắn, hai mắt sáng rực.

Ấy mắt sùng bái một cách lộ liễu như vậy chính là muốn lấy lòng Phó Kính Thâm, tâm trạng Phó Kính Thâm cũng tốt lên không ít.

Lương Tri lấy mì sợi từ trong chén pha lê ra, Phó Kính Thâm đứng ở một bên, sợ cô không làm được, giúp cô bật lửa lên, nấu nước sôi, lại nhận lấy mì sợi từ tay Lương Tri bỏ vào nồi nước.

Chờ đến khi mì chín, Lương Tri cuối cùng cũng bớt căng thẳng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thật sự đáng yêu, Phó Kính Thâm ở bên cạnh nhìn cô cười khẽ một tiếng.

Lương Tri ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, cô biết hắn nhất định là ở cười nhạo mình, nhưng mà mình vụng về như vậy, bị cười cũng đáng.

Cô nhấp nhấp môi, chăm chú nhìn tầng hơi nước trắng trên nắp nồi, bọt khí trong nồi quay cuồng tạo thành âm thanh "Lộc cộc lộc cộc", Lương Tri muốn duỗi tay mở ra nhìn xem, nhưng mà không đợi cô động đến Phó Kính Thâm đã kịp ngăn lại

"Nóng." Hắn nắm chặt bàn tay hấp tấp của Lương Tri, một tay khác mở nắp, hơi nước tỏa ra, làm khuôn mặt nhỏ của Lương Tri hồng như máu.

Phó Kính Thâm nhìn cô một cái, khóe môi cong cong: "Đã có thể ăn được rồi."

"Như vậy là được sao?" Lương Tri vội vàng nghe hắn phân phó, đặt một cái chén đã chuẩn bị từ trước sang bên cạnh.

"Ừ." Hắn đáp một tiếng, sợ cô bị bỏng, không để cô nàng kịp vươn tay tới, Phó Kính Thâm liền thành thục vớt mì ra chén, ngữ khí cưng chiều mà nói, "Rắc hành lá lên đi."

Lương Tri ngoan ngoãn gật gật đầu làm theo, đến lúc trở lại bàn ăn Lương Tri mới nhớ ra, rõ ràng mình mới là người muốn nấu cơm cho hắn, cuối cùng chỉ rửa vài quả cà chua, rắc hành lá, còn lại tất cả đều là một tay Phó Kính Thâm lo liệu.

Nhưng mà thế nào cũng được, bây giờ cô chỉ muốn nếm thử món mì của Phó Kính Thâm làm mà thôi. Lương Tri hai mắt mong đợi nhìn Phó Kính Thâm: "Thế nào?"

Phó Kính Thâm nếm một chút, gật đầu: "Tay nghề của Phó phu nhân thực sự rất tốt."

Khuôn mặt nhỏ của Lương Tri nóng đến lợi hại, vì một câu "Phó phu nhân" kia mà đỏ bừng cả mặt, giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh vẫn thường tự nấu cơm như vậy sao?"

Phó Kính Thâm thoạt nhìn không giống mẫu đàn ông sẽ tự mình xuống bếp đâu.

Phó Kính Thâm cúi đầu uống một muỗng canh, tùy ý "Ừ" một tiếng.

Thật ra không phải, từ nhỏ đến lớn, hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, những việc như vậy đương nhiên sẽ không để hắn nhúng tay vào, hắn cũng không thích nấu ăn, nhưng mà từ khi cưới Lương Tri, bất kể là chuyện gì hắn cũng muốn tự tay làm.

Biết dạ dày của cô không tốt, Phó Kính Thâm tìm riêng cho cô một chuyên gia dinh dưỡng, một thân trù nghệ hoàn toàn là bởi vì cô mới luyện thành, tuy rằng cô chưa bao giờ khen hắn, nhưng Phó Kính Thâm nhìn được, cô vẫn rất hưởng thụ.

Chỉ cần cô thích, hắn đều nguyện ý làm.

Lương Tri ngồi ở đối diện Phó Kính Thâm, đôi tay chống cằm nhìn hắn ăn, nghĩ đến mình vụng về, nhịn không được khen hắn: "Anh thật giỏi quá đi."

Có người đàn ông nào lại không muốn nghe người mình yêu nói ra câu đó chứ, Phó Kính Thâm cũng không ngoại lệ, nhướng mày, khóe miệng cong lên, cười mờ ám: "Anh còn có thể lợi hại hơn như thế rất nhiều có biết không?"

"Hả?" Lương Tri không hiểu ý tứ của hắn, đôi sạch sẽ đơn thuần.

Phó Kính Thâm than nhẹ một tiếng, cười lắc đầu, "Nếm thử đi? Đây là tự tay em nấu mà."

Nhưng mà buổi sáng Lương Tri vừa mới hạ quyết tâm giảm béo, giờ phút này tất nhiên không cho phép bản thân lại tham ăn, huống chi là.. dùng chung với hắn một đôi đũa.

Phó Kính Thâm nhíu mày, hình như vừa nghĩ ra cái gì, trong đầu đều là hình ảnh ở trên lầu lúc nãy, vòng eo Lương Tri trắng nõn non mịn, cười như không cười mà nhìn cô: "Không mập." Cô không biết thân hình kia của cô có bao nhiêu câu hồn sao?

Lương Tri sửng sốt một chút, giây tiếp theo mới hiểu được lời hắn nói, từ sáng đến giờ cô đang tự an ủi bản thân, thời điểm cô thay đồ chắc là Phó Kính Thâm không kịp nhìn thấy gì đâu, nhưng nhìn nam nhân ý cười còn vương đáy mắt, nhất định hắn đã thấy hết rồi!

Lương Tri đỏ mặt, đôi tay trắng nõn bưng lấy mặt, thẹn đến muốn chui xuống đất.

"Thật sự không mập." Bảo bối của anh làm sao có thể mập.

Lương Tri xấu hổ nhanh muốn khóc: "Không cho anh nói nữa!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...