Làm Càn Sủng Nịnh

Chương 4



Phó Kính Thâm cuối cùng cũng không làm cô khó xử nữa.

Lương Tri co người lại không dám ngẩng đầu lên, hai tay lo lắng áp vào lồng ngực rộng rãi của hắn, người đàn ông nhìn cô thật sâu vài giây, phát hiện thân thể hơi chút xao động của mình, khẽ ho một tiếng để che đi sự xấu hổ, thiếu nữ ngây thơ hai mắt đơn thuần, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh: "Sao không lần sau em sẽ làm cho anh ăn chút gì được không?"

Tuy nhiên, tiểu thỏ trắng đơn thuần lại không biết, Phó Kính Thâm chỉ nghĩ muốn ăn thịt cô.

Phó Kính Thâm hít một hơi thật sâu, nheo mắt, đưa một tay tới phía sau Lương Tri, thuận lợi kéo dây an toàn của cô lên, rồi ngồi quay trở lại vị trí của mình.

Cũng may Lương Tri lúc này mới chỉ là một cô bé mười tám tuổi không biết tâm lý gì, không nhận ra vẻ bối rối của hắn, thấy anh một lần nữa khởi động xe, liền biết Phó Kính Thâm đồng ý với đề nghị vừa rồi của mình.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi sang một bên, Phó Kính Thâm không nói gì nên cô cũng không dám hỏi lại, bởi vì căng thẳng, đôi tay bởi vì khẩn trương nắm chặt đai an toàn trước ngực, rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Chiếc C8 màu đen sử dụng tốc độ rùa bò để đi qua các con hẻm, cuối cùng thoát ra khỏi đám đông ồn ào cũng lái xe được ra đường chính. Đèn đường đột ngột chuyển từ màu vàng ấm áp của phố ăn vặt sang màu trắng lạnh lẽo của đèn đường, Lương Tri theo bản năng ngồi thẳng dậy và nhìn lại.

Vừa rồi Lương Tri hưng phấn chọn mấy món đồ ăn, nhưng thức ăn còn chưa vào miệng, đã bị Phó Kính Thâm kéo lên xe rồi.

Lương Tri lặng lẽ quay đầu lại, liếc nhìn Phó Kính Thâm trên ghế lái, khuôn mặt của nam nhân nhăn nhó cau mày, giống như đang chịu đựng điều gì đó, khi không cười, trông anh bộ dáng khó gần rất đáng sợ, chỉ là.. diện mạo lại thật đẹp.

Nhưng cô chỉ thu hồi tầm mắt trong chốc lát, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Kính Thâm nhàn nhạt nói: "Em muốn ăn gì xuất viện xong về nhà để người nấu cho ăn."

Lương Tri có chút kinh ngạc, tựa hồ trong lòng mình nghĩ cái gì, anh đều có thể đoán được.

"Ừm." Cô gái trả lời nhẹ nhàng, ngượng ngùng.

Tuy nhiên, người đàn ông im lặng một lúc rồi tiếp tục nói, chủ đề hơi đột ngột chuyển sang một chút, sau khi Lương Tri mất trí nhớ, phản ứng của cô trở nên chậm hơn rất nhiều, Phó Kính Thâm đột nhiên đổi đề tài làm Lương Tri suýt không phản ứng kịp.

"Em vừa nói Tiếu.. Tiếu gì đó, không thể nào, anh không bao dưỡng cô ta, cũng không bao nuôi người khác, một mình em đã đủ giày vò anh đến thảm rồi..

Phó Kính Thâm muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Lương Tri, dốc lòng an bài sắp xếp, Lương Tri lại càng không muốn ỷ lại vào dù chỉ một chút.

Lương Tri sửng sốt một hồi, sau một hồi, khuôn mặt ban nãy bị dọa sợ lại bắt đầu nóng lên, không chỉ hai má mà nhiệt độ toàn thân cũng bắt đầu tăng dần, Lương Tri cảm thấy đột nhiên có chút khó chịu.

Cô không còn nhớ gì về chiếc xe này, nhưng theo bản năng duỗi tay đến ô điều khiển mày mò, cửa sổ chậm rãi mở ra, xe thể thao tốc độ rất nhanh, gió đêm ào ạt ùa vào trong xe, lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt Lương Tri, làm tóc trở nên lộn xộn, lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, lo lắng gió lạnh sẽ làm cô bị cảm, sau đó lại nâng cửa sổ lên, không nói lời nào.

Lương Tri nín thở không dám nói gì, cũng không dám hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Phó Kính Thâm.

Nhưng sự buồn bã bức rức không thể giải thích được đã biến mất không dấu vết sau vài câu nói của Phó Kính Thâm.

Lúc tới bệnh viện, Lương Tri đã nghiêng đầu dựa vào lưng ghế mềm mà ngủ thiếp đi, hàng mi cong khẽ run lên, làn da trắng như sứ, khi Phó Kính Thâm đến gần cô, hơi thở thơm tho của cô gái phảng phất ở chóp mũi, mắt người đàn ông tối sầm lại, nhịp thở trở nên nặng nề.

Cả đêm cô không biết mình đã đi bao nhiêu con đường, sau khi bị Phó Kính Thâm bắt gặp, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, khóc rồi lại cười làm khổ anh cả đêm, bao nhiêu thể lực đều mất hết thảy, nghe xong câu giải thích" trịnh trọng "của Phó Kính Thâm mới xua được mây đen, một lát sau liền lấy ra thú bông nhỏ không biết có từ lúc nào, ôm vào lòng rồi ngủ.

Chung quy tiểu cô nương có lẽ thực sự mệt mỏi, ngủ khá say, ngay cả khi Phó Kính Thâm đưa người xuống xe bế về phòng, Lương Tri cũng không tỉnh lại nữa.

Khu phòng được chiếu sáng rực rỡ, lúc Phó Kính Thâm bước vào cửa liền có một một đống người hầu và y tá muốn ra tay giúp đỡ, người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng, không cho phép bất cứ ai can thiệp.

Mẹ Lâm nhìn Phó Kính Thâm cẩn thận ôm Lương Tri trở lại giường, sau khi đắp chăn bông mỏng, lại duỗi tay xuống giường xoa nhẹ cho cô, đã đi một đêm, cổ chân đã có chút sưng lên rồi.

Khi Lương Tri tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô hoảng hốt thấy trong phòng lại có nhiều y tá trẻ hơn trước, nhưng lại không có một gương mặt quen thuộc, thậm chí còn thiếu cô gái dạy cô chơi điện thoại di động lúc trước.

Giấc ngủ này rất sâu, lúc Lương Tri tỉnh lại đã là giữa trưa, cô gấp chăn lại, xong xuôi mới bước xuống.

Lương Tri còn chưa tỉnh hẳn, thiếu tập trung, lười biếng nghiêng đầu nhìn bó hoa mà Mẹ Lâm mới trồng hồi lâu.

Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, phản ứng của cô trở nên hơi chậm, có lẽ liên quan đến chứng hay quên, thậm chí trí nhớ của cô cũng không tốt lắm, Lương Tri hồi tưởng lại chuyện đêm hôm qua, chỉ nhớ là hôm qua cô đã một mình đi một đoạn đường rất xa, tay sờ sờ cẳng chân, không có sưng to, một chút đau nhức cũng không có, Lương Tri cảm thấy có chút kỳ quái.

Mẹ Lâm vừa thay nước cho bình hoa, thấy Lương Tri đã tỉnh dậy, liền đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa một nửa ra, căn phòng trở nên sáng sủa rất nhiều, Mẹ Lâm nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lương Tri, liền biết rõ, nhàn nhạt nói:" Tối hôm qua tiên sinh đưa ngài về về, ngài đã ngủ rồi. "

Lương Tri ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị rằng cô đã biết.

Nhưng mà giây tiếp theo, mẹ Lâm lại bổ sung thêm:" Tiên sinh sắp xếp cho ngài xong, lại xoa chân cho ngài cả đêm, trời vừa sáng, điểm tâm còn chưa ăn đã trở lại công ty rồi. "

Lương Tri mắt hạnh xinh đẹp hơi mở to, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Phó Kính Thâm là một người đàn ông cao quý và kiêu ngạo, có vô số công tử nhà giàu và người nổi tiếng trên khắp thị trường đều bỏ hết tâm tư ra để cố gắng lấy lòng anh ta, nhưng anh thậm chí không thể để mắt đến họ một lần. Vậy mà cả đêm qua, Phó Kính Thâm cam tâm tình nguyện xoa chân cho cô suốt đêm, không than vãn một lời, đơn giản là lo cho cô buổi sáng tỉnh lại sẽ bị đau chân.

Lương Tri không thể không nghĩ đến những lời người đàn ông nói đêm qua, một mình cô đã đem anh giày vò như thế..

Nhưng không phải sao, cô đã lăn lộn anh đến thê thảm rồi, sợ rằng đời này anh còn chưa bao giờ chật vật như vậy đi.

Lương Tri trong lòng nảy sinh áy náy, mắt to nhìn sang mẹ Lâm bận rộn, lại nhìn sang chân mảnh khảnh của mình, đột nhiên không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, vẻ mặt dịu dàng và cưng chiều của nam nhân khi đối diện với Lương Tri đang rơi lệ nhưng cũng không có nghĩa là anh không hề tức giận trước sự việc cô chạy ra ngoài một mình.

Đơn giản là giận chó đánh mèo lên người khác.

Tất cả các nhân viên y tế trước đó đã tiếp quản cô đều đã được thay thế, các bác sĩ và y tá đến Lương Tri để kiểm tra lần cuối trước khi nhập viện vào buổi chiều đều là những gương mặt mới và xa lạ.

Cô sợ người lạ nên có chút câu nệ, một câu cũng không mở miệng nói, thành thành thật thật để người kiểm tra. Ngược lại, một bộ dáng ngoan ngoãn không dám mở miệng của Phó phu nhân làm các bác sĩ trong lòng không ít run sợ, sợ cô có chỗ nào không thoải mái, thật may cũng không có chuyện gì, có thể yên tâm xuất viện.

Không chỉ không sao, Lương Tri ăn uống rất ngon miệng, mấy ngày nay vẫn vô tư ăn uống, còn béo hơn trước kia hai ký.

Khi xuất viện vào chiều hôm đó, Phó Kính Thâm vẫn không xuất hiện. Lương Tri đương nhiên cho rằng Phó Kính Thâm ở công ty có việc bận, cũng cho rằng chuyện của Phó Kính Thâm không đến lượt của mình xen vào, cho nên không để ý đến.

Tài xế trực tiếp mở cửa xe cho cô, ngoan ngoãn theo mẹ Lâm trở về biệt thự của Phó Kính Thâm.

Trên đường đi, Lương Tri rất tò mò về quang cảnh xung quanh, cô đã ở bệnh viện đã lâu, sau vài năm, cô đã quên hết mọi thứ về mình, mọi thứ xung quanh cũng đều khá mới mẻ.

Căn biệt thự lần này chính là phòng tân hôn mà Phó Kính Thâm đã cẩn thận chuẩn bị cho cô khi hai người kết hôn, lúc đó anh vốn là muốn trói Lương Tri lại bên mình, không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài. Biết cô không biết lái xe, vì vậy Phó Kính Thâm xây biệt thự trên lưng chừng một ngọn núi tư nhân, xe muốn đi vào đều phải khai báo.

Có thể thấy Phó Kính Thâm cũng đã rất nỗ lực bao nhiêu lấy lòng cô, ngoại trừ việc không để cô rời đi, mọi thứ khác đều đồng ý với cô bằng mọi giá.

Xe chậm rãi lái vào lưng chừng núi, cánh đồng hoa bất tận màu hồng tím mê đắm lòng người thiếu nữ, được sắp xếp cẩn thận thành nhiều kiểu, có thể thấy được một loạt các phương tiện vui chơi thơ mộng và thú vị trong cánh đồng hoa.

Lương Tri bị cửa kính xe làm cho lóa mắt, cho dù bình tĩnh đến đâu, cô vẫn là một cô gái mười tám tuổi, trong trí nhớ mười tám năm cô chưa từng chơi những trò này. Cô chỉ xem qua TV, thậm chí còn Không có gì trên TV. Cảnh trước mắt," Bên kia là nơi nào? Công viên sao? Thật đẹp mắt! "

Mẹ Lâm liền nhàn nhạt mở miệng:" Đó là sân chơi mà tiên sinh đã xây riêng cho phu nhân. "

Một thiên đường dành riêng cho một mình Lương Tri.

Lương Tri quay đầu lại không tin, nhìn mẹ Lâm đang bình tĩnh, sửng sốt đến mức ngừng nói.

Lát sau, đối với những món quà đặc biệt Phó Kính Thâm tặng cho cô, Lương Tri không cảm thấy quá kinh ngạc nữa, khi nhìn thấy biệt thự cùng với khí chất của Phó Kính Thâm không khác nhau, Lương Tri cũng chỉ âm thầm hít một hơi sâu.

Tuy nhiên, khoảng sân trước biệt thự khiến cô bật cười, nơi rộng rãi không giống như cao cấp tinh xảo khi cô vừa bước vào, chỉ đơn giản là cột bằng vài thanh gỗ để tạo thành một hàng rào lỏng lẻo, nếu có gió có gió thổi qua thì cũng có thể ngã, đất bên trong biến thành một đống hỗn độn, một ít bắp cải được trồng bừa bãi, xanh mướt một màu, không sánh được với tòa nhà nguy nga trước mặt.

Lương Tri ngây ngốc nhìn chằm chằm hồi lâu, thật sự không thể miễn cưỡng bản thân nghĩ ra nửa điểm nghệ thuật nào của" kiệt tác "trước mặt, cười đến cong mắt, cảm thán:" Mẹ Lâm, Phó tiên sinh sở thích thật đặc biệt nha.. "

Mẹ Lâm quay đầu nhìn theo hướng chỉ của Lương Tri, khuôn mặt trước giờ không có biểu tình của phụ nữ lúc này cũng theo Lương Tri mà cười cười:" Phu nhân không nhớ rõ, tiên sinh đặt riêng xích đu cho phu nhân ở đây, còn tự mình trồng loài hoa phu nhân thích nhất xung quanh, chỉ là sáng hôm sau, phu nhân lại nói không thích, buộc tiên sinh phá bỏ, cũng không biết từ lúc nào tiên sinh lại trồng ra mấy loại rau kia.. "

Mẹ Lâm nhìn Lương Tri vẻ mặt nghi ngờ, không nhịn được cười:" Tôi không có lừa phu nhân. "

Hiện giờ Lương Tri cái gì cũng không nhớ rõ, không từ bỏ ý định, chạy đến bên cạnh hàng rào ngồi xổm xuống, cẩn thận cầm phiến lá cải lên, hướng mẹ Lâm giơ lên:" Là tôi phá bỏ? "

Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu.

Phó Kính Thâm khi đó, không lúc nào từ bỏ ý định chiếm lấy cả thể xác lẫn tâm hồn của tiểu thiếu nữ, hy vọng cô có thể nhìn vào hoa mà nhớ hắn, mềm lòng một chút, yêu hắn một chút.

Phó Kính Thâm hao tâm tổn sức vì cô chế tạo một tòa biệt thự kiều quý lung linh như tơ vàng, khiến cô an ổn ở bên cạnh mình.

Nhưng khi đó Lương Tri lại tin, chỉ cần bản thân chọc tức hắn một chút, phiền toái một chút, Phó Kính Thâm cảm thấy ghét bỏ, tự nhiên sẽ thả cô đi.

Nhưng mà không ngờ tới cô vừa nói không thích chỗ hoa đó, hắn liền tuỳ ý cô đem chỗ hoa đó đạp hư, không cần biết loài hoa đó giá trị xa xỉ thế nào, Phó Kính Thâm chỉ cười nói một câu:" Tri Tri thật lợi hại, đem loài hoa hành hạ thật giỏi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...