Làm Dâu Nhà Chánh Tổng
Chương 30
Những lời nói ngọt ngào như rót mật mà chưa bao giờ ông Chánh được nghe, sao giờ ông mới phát hiện ra điều này nhỉ? Không ngờ người đàn bà đang ở rất gần ông đây lại đẹp đến thế? Đôi oản bụt không hề sệ như của bà cả, nó to tròn và rắn câng câng, miệng ông cứ ngậm vào mà mút lấy mút để không biết chán. Tiếng mụ vú rên ư…ư càng kích thích nhục dục trong ông. Không lẽ lần này ông lại bị say tình, con mụ bình thường suốt ngày áo thâm, váy đụp này mà cũng có lúc làm ông mê mẩn vậy sao?Không gian bên cạnh cứ im ắng như tờ, chỉ có tiếng thở dồn dập của hai con người cuồng loạn đang cuốn lấy nhau, chiếc yếm vắt hờ hững che lấy hai trái bưởi kia cũng bị ông giật phắt ra. Một nửa thân trên trắng nõn của mụ vú bày ra trước mắt, bên dưới chỉ còn mỗi chiếc váy đụp, chân mụ cuốn chặt lấy chân ông uốn éo. Còn chần chừ gì nữa mà không làm tới đi, điệu bộ mời anh xơi rõ ràng thế này thì bố thằng nào chịu được. Giờ mà trời có sập xuống đây thì ông cũng cóc sợ và bàn tay ông lại len lỏi xuống dưới, tò mò thám hiểm hang sâu, một vùng cỏ lau ướt át như kích thích đến tận cùng.Ông Chánh nhà ta liền kéo mạnh một cái, cuối cùng cả tòa thiên nhiên cũng đã lộ ra. Ông ngụp lặn trong sung sướng triền miên mà mụ vú mang lại, mụ ta còn chẳng thèm mặc quần lót cái cóc khô gì, cứ tơ hơ ra như thế, chỉ có mỗi mảnh váy đụp che bên ngoài thôi. Tiếng mụ lại cất lên đầy m a lực:–Ông ơi…chiều em đi….em thèm….–Dạng chân ra….–Ọp! Ọp!Những âm thanh nhạy cảm liên tiếp phát ra, chưa bao giờ mụ vú thấy thỏa mãn và sung sướng đến thế. Vậy là mụ đã thành công chinh phục cái mỏ vàng này, phải tranh thủ đào thôi! Mụ lại ngẫm nghĩ “Giá mà có thể đẻ cho ông Chánh một đứa con thì hay biết mấy nhỉ? Giờ mụ vẫn đẻ tốt mà, cứ hy vọng đi, biết đâu đấy!” Chỉ cần có con dù là trai hay gái thì mụ cũng đủ tự tin đ ánh bật mấy con mụ xồn xồn kia ra rồi. Phen này lại phải nhờ đến lão lang Khuyên thôi, chỉ có lão ấy mới làm được chuyện này. Giờ thì cứ việc tận hưởng đã!Mắt mụ sáng lên khi thấy cái thứ kia đang cục cựa cọ vào người mình, bàn tay mạnh bạo của mụ rờ xuống dưới và tóm lấy cái thứ đó lắc lắc. Công nhận khoai của ông Chánh to thật, khoai này mới là khoai nè, thế mới sướng chứ? Mụ ghét nhất là kiểu đuôi chuột ngoáy lọ mẻ, phải như của ông mới vừa với mụ. Bất giác mụ mỉm cười, mặt mụ áp chặt vào ngực ông, cảm nhận tiếng tim đập thình thịch từ đây. Một người bị b ùa n gải dẫn dụ, một kẻ chủ động câu dẫn cứ thế quần nhau tơi bời hơn tiếng đồng hồ vẫn chưa buông. Ông Chánh bắt đầu thở hồng hộc như lợn, mụ vú xem chừng vẫn chưa thỏa mãn, cứ hết nằm dưới lại trèo lên trên rồi bắt ông phi như ngựa, thôi thì đủ mọi trò qu ỷ mà mụ nghĩ ra. Chẳng mấy khi được ái ân chồng vợ miễn p hí thế này, môi mụ trề ra nũng nịu:–Thế nếu lúc nào em nhớ ông thì phải làm sao?–Thiếu gì cách, chẳng phải bà cũng có một phòng hay sao? Hàng đêm đợi cho bà ba ngủ tôi sẽ đến với bà.(Truyện này được up duy nhất trên FB của TG Việt Nga nếu độc giả thấy xuất hiện trên app hoặc các nền tảng khác thì đều là ăn c ắp, hãy tẩy chay bọn ăn c ắp và vào trang TG để đọc nhé.)— Bà bà…tôi tôi…nghe mà ghét!–Thế muốn xưng thế nào?–Mình phải gọi em là em cơ….em muốn mình lập em làm thiếp…em chán phận con hầu lắm rồi….suốt ngày bị đ ánh đập….em muốn được nâng khăn sửa túi cho mình….đêm đêm em tầm quất cho mình ngủ ngon….–Cứ như thế này chả sướng ư?–Không…em muốn mình đường hoàng đến với em…chứ không thích lén lút vụng tr ộm đâu….lấy ai là quyền của mình….bố đứa nào dám cản….–Ừ để tôi tính…mà tối nay lại nữa nhé….–Em sẽ để cửa đợi mình…Em cho mình tất….tất cả là của mình…chỉ của mình thôi…Ông Chánh thích chí cười hi hi, thuận tay vỗ vào mông mụ vú đen đét, cái mông bánh dầy thây nẩy ra nhìn rõ ghét. Trước khi thả mụ ra, ông còn nhéo một cái rõ đau vào đó nói:–Ở gần cái mỏ lộ thiên mà không biết, đúng là phí của giời bao nhiêu năm….–Chả phí à? Có người bị ba con q uỷ cái nó che mắt rồi thì còn nhìn thấy em thế nào được? Thôi nhớ đấy nhé, tối em để cửa đợi ông đấy…à….em muốn mua một bộ quần áo….ông cho em ti ền nha….Ông Chánh không chần chừ mà móc trong túi áo ra một xâu t iền rồi đưa hẳn cho mụ nói:–Đây cầm lấy, thích mua gì thì mua…Đút vội xâu t iền vào túi mụ cúi xuống thơm đ ánh chụt một cái vào ngực ông Chánh rồi ngúng nguẩy đi ra, miệng cười rạng rỡ. Không ngờ cái món b ùa yêu này vẫn còn tác dụng với mụ, thầm cảm ơn lão thầy trên Cao Phong mụ tiếc nuối õng ẹo đi về phòng.Cơn khát tình vẫn chưa dứt, mụ lại nằm ệch xuống cái chõng tre và bắt đầu lăn qua lộn lại, mụ lại ước giá mà có ông Chánh ở đây mụ sẽ bắt ông phục vụ đến khi nào chán thì thôi. Mẹ bố cái chõng tre này cứng bỏ mẹ, vừa được nằm lên cái nệm Tây của ông Chánh sướng như tiên giờ lại phải nằm trên cái giường tre ọp ẹp này chán mớ đời.Tự dưng nghĩ đến cảnh ân ái hoan lạc vừa rồi mụ lại nhướng mắt lên thèm khát, tưởng tượng ra đủ trò ong ve mà run hết cả người. Nhất định ông Chánh sẽ là của mụ, mụ sẽ đ ánh bại từng đối thủ để ngồi vào chiếc ghế đầy quyền lực kia, chỉ có mụ mới đủ điều kiện điều khiển nội binh ngoại tướng của cái nhà này….Đã một tuần nay ông Chánh không lên ngủ trên phòng bà ba, ông viện cớ dạo này có nhiều việc nên ngủ ở phòng riêng cho tiện. Bà ba thấy lạ nhưng cũng không có ý kiến gì, kiếp chồng chung nó vậy mà. Đêm nay như thường lệ, đợi cho mọi người ngủ say ông Chánh lại mò sang phòng vú Tám, đúng là ăn phải b ùa phải bả của mụ nên ông cứ say mụ đàn bà nửa mùa này như điếu đổ, mà mụ vú dạo này cũng trơn lông đỏ da lắm. Gái phải hơi trai mà, mụ lại đang hồi xuân nên người lúc nào cũng hừng hực ra. Rút kinh nghiệm từ con Tâm, mụ không hề để lộ ra một sơ hở gì cho người khác nghi ngờ, mụ biết bà cả không phải dạng gà mờ, lại gh en như Hoạn Thư, bên cạnh lại còn có cậu cả hét ra lửa, mụ chỉ là một con hầu, dù cho có ở đây mấy chục năm thì vị trí ấy cũng không hề thay đổi, vậy nên muốn thành công việc lớn chỉ còn cách nhẫn nhịn chờ thời cơ mà thôi.Đêm ấy thật không may cho mụ vì mợ ba chợt buồn đi tiểu, ra ngoài tiểu xong mợ lại đi đến nhà kho xem mẹ hai có ngủ được không, chợt mợ nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ phòng mụ vú, tiếng động mờ ám này khiến mợ sinh nghi. Mon men đi lại gần mợ áp tai vào tường nghe ngóng và sự nghi ngờ của mợ đã có câu trả lời. Tiếng rên bên trong vang ra mỗi lúc một to kèm theo vài âm thanh ám muội đập vào tai làm mợ ba ch ết sững:–Khiếp! Ăn cái gì mà khỏe thế? Đã bảo là lập em làm thiếp đi mà không nghe, bà hai không đẻ được nhưng em thì có thể đấy, em mới có 46 tuổi vẫn đẻ tốt, không tin ông cứ chờ mà xem.–Cứ từ từ nào, để tôi sắp xếp….mình đã vậy nhưng tôi cũng ngoài năm mươi, vợ chẵn vợ lẻ có cả, lại có cháu nội rồi, giờ mà lập thiếp mẹ con thằng cả đời nào nó chịu….còn mấy bà kia nữa…–Bình thường mình oai lắm cơ mà….đường đường là Chánh tổng một vùng mà sợ vợ thì còn ra cái thể thống gì nữa? Em là em ứ chịu đâu đấy….mình không lập em làm lẽ là em c ấm vận….từ sau em không mở cửa cho mình vào nữa đâu….–Úi….ai lại thế? Tôi bén hơi mình rồi…đêm không có mình không ngủ được đâu…–Hức! Mình muốn làm gì thì làm….nếu không được làm bà tư là em tung hê hết lên đấy…–Được rồi anh thương…người đâu mà cứ thơm như múi mít ấy…bố thằng nào chịu được…Mợ ba xuýt kêu lên thành tiếng khi phát hiện ra người vừa nói với mụ vú kia không ai khác chính là bố chồng mình. Hẳn là ông Chánh cơ đấy, ông còn xưng anh với mụ ta nữa chứ, điều mà có c hết mợ cũng không tưởng tượng ra. Con mụ vú này có chiêu gì mà to gan lớn mật như vậy chứ? Lại dám qua mặt cả ba bà mà quyến rũ ông Chánh. Nhất định mợ phải nói cho cậu ba biết chuyện này mới được, không thể để cho con y êu ti nh rắn này tác oai tác quái trong nhà này như thế. Nghĩ là làm, mợ rời khỏi chỗ nấp đi về phòng mà trống ngực vẫn đập lên thình thịch. Vừa nằm xuống giường mợ đã ôm cứng lấy người cậu lay lay:–Cậu ơi! Có chuyện rồi….chuyện tày đình….–Cái gì thế? Mợ nói gì?— Mở mắt ra em bảo…nhà mình xảy ra chuyện rồi….đúng là thượng bất chính…hạ tắc loạn…Cậu ba nghe vợ nói vậy thì biết là có chuyện chẳng lành liền nhỏm ngay dậy giụi mắt hỏi:–Mợ nói đi, có chuyện gì?–Con mụ vú lại gây chuyện mà lần này nó dám to gan…quyến rũ cha đấy…Thế rồi mợ một mạch kể ra hết những điều mình vừa mắt thấy tai nghe, cậu ba run hết cả người vì giận. Không ngờ con rắn đó lại dám ngang nhiên làm cái chuyện bại hoại ngay trước mặt mình. Chợt nhớ ra điều gì cậu vỗ vào trán mình một cái nói:–Thôi đúng rồi, đích thị là hôm đó…con mụ này đã đi thỉnh b ùa yêu để h ại cha rồi…nhất định là như vậy thì cha mới vướng vào lưới tình của nó chứ bình thường nó làm gì có cửa. Cũng chỉ tại mẹ cả, cõng rắn về c ắn gà nhà mà không biết, giờ bị nó đớp cho miếng mới cay đó…Cậu biết con cáo già này còn cao tay hơn mẹ cả nhiều, vì vậy phải hết sức thận trọng tránh rút dây động rừng, đồng thời lại dặn mợ hết sức cẩn thận không được manh động, mọi việc hãy để cho cậu tự giải quyết. Việc của mợ bây giờ là giữ sức khỏe để sinh con cho cậu. Sờ vào cái bụng đã bắt đầu lây tròn của mợ, cậu thì thầm:–Không biết là cu hay hĩm đây nhưng dù là con nào thì cha vẫn luôn yêu thương hai mẹ con. Con sinh ra tuyệt đối không được cứng đầu khó bảo như mẹ nghe chưa, gì thì gì chứ cái món trèo leo là cha c ấm tiệt đấy.Nghe cậu nói đến món sở trường mợ không nhịn được liền nói:–Lâu rồi em không được trèo ổi, thấy chân tay nó cứ ngứa ngáy khó chịu thế nào ấy, mà sao cậu bảo chặt mấy cây ổi đó đi sao không chặt, nhìn thấy đám quả núc nỉu chín trắng trên cây làm em nhỏ hết cả rãi ra đây này. Cậu đúng là khó tính vãi!–Đã thế mai tôi vác d ao ra chặt luôn, đỡ cho mợ ngõm ngọ. Mai sáng cầm rổ ra vườn mà vặt ổi, tôi hạ cả cây xuống cho mợ tha hồ mà ăn, ăn trừ cơm cũng được cần gì phải trèo.–Ơ…không được, cậu sai thằng Hám trèo lên hái cho em, để cây đó không được chặt, để khi nào đẻ xong em còn mắc võng ra đó nằm cho mát, lúc nào thèm thì lại phót lên cây vặt quả chả sướng ư? Của nhà trồng được tội gì mà không hái?–Tôi cũng đến chịu mấy cái trò trẻ trâu của mợ, sắp làm mẹ trẻ con rồi mà vẫn cứ không lớn lên được.Từ cái đêm sau đận mơ thấy mấy đứa bé ở ngoài cái giếng cạn sau vườn, thì hôm nay mợ ba mới gặp lại những đứa trẻ ấy. Đang ngon giấc mợ chợt thấy thằng bé bữa nọ đứng ở đầu giường khóc tỉ ti nói:–Chị ơi….c ứu em….cứ u mẹ em với….mẹ em bị o an….có người muốn h ại mẹ….–Em nói đi…sao lâu rồi em không về thăm chị? Để chị chờ mãi….–Từ hôm về gặp chị xong chúng đã làm b ùa y ểm chúng em….làm chúng em không ra được….–Thế sao nay em lại về được vậy?Lá b ùa chúng chôn ở chân giếng bị trận bão to hôm qua làm mục nát rồi, vậy em mới thoát ra mà báo mộng cho chị được đấy….chị phải nhanh tay lên…–Ai đã h ại mẹ và các em nói đi…chị sẽ giúp…–Là mẹ cả và con mụ vú….chính mụ vú đã giấu thuốc vào phòng của mẹ…còn mẹ cả đã sai mụ ấy cho mẹ uống thuốc sả y thai để g iết chúng em.— C hém cha bọn người lòng lang dạ sói! Chúng thật đ ộc á c, chúng là những con q uỷ chứ không phải người…–Con Tâm cũng không tốt đâu chị….nó đã h ại chị cả…nó là quân cờ của hai người kia…nếu không vạch mặt họ thì nhà này từng người….từng người sẽ bị chúng h ại c hết….kể cả con của chị….mẹ ba cũng là do chúng h ại….con Na cũng thế…–Trời ơi! Bọn người đ ộc á c, chúng sẽ phải tr ả gi á, nhất định chị sẽ b ắt chúng phải đền t ội. Chị hiểu rồi, chị sẽ có cách….em có cần gì không chị sẽ mua cho em…–Chúng em đã ở lại dương thế quá lâu rồi…em muốn được nương nhờ cửa phật để ngày ngày nghe thầy giảng đạo…khi nào xong việc chị hãy nhờ sư thầy cầu siêu cho chúng em….thôi em đi đây….Nói rồi thân ảnh mờ ảo của đứa bé biến đi, mợ ba choàng tỉnh thì biết rằng mình vừa mơ, một giấc mơ rất chân thực. Mợ bàng hoàng không tin vào những gì mà mình vừa nghe được. Nó thật tàn nhẫn và kinh khủng! Mợ toát mồ hôi hột, từ đó cứ thức chong chong luôn cho đến sáng, con mụ vú này thật không phải là người!Sáng đó, sau gần ba tháng trời mợ ba mới ra khỏi phòng, giờ mợ đã có bầu được bốn tháng rồi. Được hít thở không khí trong lành thật là thú vị, từ xa vú Tám đã nhác thấy bóng mợ ba ra ngoài thì lòng hậm hực không vui. Môi vú mím lại lẩm bẩm: “Con ch ết bằm, mày đừng vội mừng nhé, đời còn dài lắm, chắc gì đã giữ được cái thai đủ chín tháng mười ngày? Tao sẽ khiến cho mày sống dở ch ết dở, rồi đời mày sẽ ngập tràn trong nước mắt thôi, con k hốn!”.Bà ta biết nếu muốn ra tay với mợ ba trót lọt thì chỉ có cách ly gián con Hảo ra thì mới có cơ hội, mà con này thì luôn kề cận mợ ấy, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ ra sơ hở, chờ xem, lần này mày sẽ không thoát khỏi tay bà đâu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương