Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 39



☆ 39. Đầu cá xuyết đó

Trương Cảnh Minh nhìn bóng lưng Triệu Tả hai lần, sau đó xoay người lại ôm eo Chu Hoằng, "Đi thôi."

Chu Hoằng phun khói trong lỗ mũi, thân thể đều nghiêng qua mặt còn xoay về hướng đó, "Xem như hôm nay ra đường quên coi ngày!" Quay mặt lại mở to mắt nhìn Trương Cảnh Minh, "Để nó đi như vậy á?!"

Sắc mặt của Trương Cảnh Minh đã khá hơn nhiều, anh nhìn Chu Hoằng, "Em muốn anh đánh tên đó một trận ở đây?"

Chu Hoằng nhếch môi một cái, nhìn về phía trước không nói lời nào, nói thật khi thấy Trương Cảnh Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, trong lòng hắn lập tức có điểm tựa, chờ Trương Cảnh Minh giúp hắn xả giận, hơn nữa không phải anh đã hỏi rồi sao, "Cậu chính là Triệu Đại Tả?" Triệu Đại Tả là thằng khốn nào anh cũng biết rất rõ, sao lại để gã chạy đơn giản như thế? Thực sự hắn cực kỳ muốn nhìn Trương Cảnh Minh đánh gã, nhưng Trương Cảnh Minh không đánh, vì vậy trong lòng hắn có hơi khó chịu.

Chu Hoằng đang ở một bên phiền muộn, đảo mắt lại thấy Trương Cảnh Minh móc ra danh sách nhìn kệ hàng hai bên, không khỏi càng thêm phiền muộn.

"Gấp cái gì." Giọng điệu thong thả ung dung của Trương Cảnh Minh làm cho mí mắt Chu Hoằng nhịn không được giật giật, mặt khác hắn muốn nói hắn không có gấp, chỉ muốn nhìn anh giúp hắn xả giận, đánh vài cái là được, mình đánh cũng không đã ghiền bằng anh đánh.

"Ngày hôm nay có thích hợp không hả."

"Vậy đổi trường hợp khác anh liền đánh?"

Trương Cảnh Minh sờ tóc Chu Hoằng một cái, khóe miệng hơi cong lên, không nói chuyện.

"Quên đi, thấy nó bị anh dọa chạy cũng rất thoải mái, thằng đó vẫn cảm thấy bản thân ngầu kìa..." Nói rồi, Chu Hoằng bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn thần kinh thô quá, nói một hồi cũng chưa ý thức được mình lại trò chuyện một lúc lâu với Trương Cảnh Minh về cái thằng cường bạo hắn.

Hắn không thể không nghĩ tới Trương Cảnh Minh có để ý tới sự kiện đó hay không, đổi góc độ suy nghĩ thử, vô luận như thế nào đều cảm thấy chuyện này đặt trong lòng tuyệt đối là một vướng mắc lớn, mặc dù đó là chuyện cũ đã qua rồi, nhưng cứ quấn quýt thì có ích lợi gì? Lại không thể xuyên trở về thay đổi sự thật.

"... Trương Cảnh Minh, anh để ý ư?" Chung quy vẫn là không nhịn được hỏi lên.

Trương Cảnh Minh đang cầm một hộp mạt trượt lên xem, nghe xong câu hỏi cảm xúc trầm thấp này, không khỏi giương mắt nhìn Chu Hoằng đang cúi đầu rũ mắt, lặng lặng nhìn hai lần, sau đó anh nhịn không được thở dài một hơi, bỏ vật trong tay xuống, đưa tay nâng cằm Chu Hoằng, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh sóng triều của hắn, "Từ khi có em, anh liền phát hiện tần suất anh sốt ruột phát cáu càng ngày càng cao, em... sao ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có chứ?" Nói rồi giọng điệu cũng có chút thay đổi.

Chu Hoằng sửng sốt, đột nhiên ngước mắt lên quan sát Trương Cảnh Minh, anh nói như vậy có nghĩa là, anh để ý?!

Trương Cảnh Minh bỗng nhiên lấy lại tâm tình, lồng ngực phập phồng một cái, tay giữ cằm Chu Hoằng không khỏi dùng sức, giọng nói có chút cao mắng một tiếng "Đần", nhưng sau đó liền thấy con ngươi Chu Hoằng run rẩy thì lại lập tức hoàn hồn, vội vàng thả lỏng lực tay, hòa hoãn nói: "Anh chỉ giận tại sao mình không sớm làm quen em, để em chịu nhiều ủy khuất như vậy, anh... đây là trách nhiệm của anh, nếu như anh xuất hiện sớm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đó."

Anh lại đè tội lên đầu mình?

Một tia bứt rứt và hối hận trong lời nói thiết thiết thực thực truyền tới trong lòng không sót một cái, ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, ngực hơi đau, "Anh đúng là biến đổi tâm tình nhiều hơn trước đây."

Trương Cảnh Minh buông Chu Hoằng ra, xoay người tiếp tục xem hàng hóa trên kệ, giọng điều bó tay hết cách, "Nhờ em ban tặng."

Lải nhải nói mấy câu ngay cả tâm tình đều kéo ra cũng không nói rõ là có để ý hay không, còn cần nói nữa sao, tự nhiên là để ý rồi, nhưng có cái gì vội vàng đâu, cũng không phải anh nói để ý thì mình liền chia tay, nói không để ý thì vui tươi hớn hở tiếp tục chung sống, vốn dĩ đã hỏi một vấn đề ngu ngốc rồi, chẳng lẽ còn muốn vì vấn đề ngu ngốc này mà triển khai một hồi chiến tranh nhàm chán?

Chu Hoằng cũng đang vui vẻ, ngắm trái phải một trận để hoãn hòa tâm tình, sau đó liền dựa theo từng mục trên danh sách tiếp tục tìm.

Lại nói tới Triệu Tả mới vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, bỗng nhiên liền linh quang chợt lóe, vỗ trán một cái, gã nhớ rồi, trách không được cảm thấy quen mắt, người này không phải là người chạy tới cứu Chu Hoằng khi hắn tới quán bar quậy hay sao? Má nó người này có nguồn gốc gì, mà gã cũng là dân lăn lộn có chút can đảm sao trước mặt anh ta liền không tự chủ mà rớt đài? Mẹ bà! Nhìn ánh mắt kia của anh ta gã còn cho rằng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này nữa đó.

Tìm gần một buổi chiều, cuối cùng mua gần hết đồ đạc trong danh sách, Chu Hoằng cảm thấy hai tảng đá trên ngực có một tảng rơi xuống, tâm tình tốt, cũng quên chuyện không thoải mái trong trung tâm thương mại, kéo tay Trương Cảnh Minh đi ăn cá của Phú Lệ Đường, Trương Cảnh Minh thấy hắn không có chuyện gì, tự nhiên cũng cao hứng theo, đem đồ mua được bỏ vào cóp xe liền lái xe tiến thẳng tới Phú Lệ Đường.

Trong một phòng riêng nhỏ rất thư nhã, chỉ có hai người bọn họ, Chu Hoằng ngồi sát bên Trương Cảnh Minh, ăn hai con cá một miếng đậu hủ, khiến cho Trương Cảnh Minh bó tay, không thể không túm bàn tay thiên lôi câu địa hỏa của hắn lại mới có thể nhàn hạ mà ăn.

Ăn gần xong, điện thoại di động vang lên, Chu Hoằng móc ra nhìn, là Lương Tử, cũng không đi ra ngoài, nhìn nhìn Trương Cảnh Minh liền bắt máy, chịu khó tám với hắn vài câu, sau đó thấy Trương Cảnh Minh ăn xong rồi, Chu Hoằng cũng không phí thời gian với hắn, dứt khoát hỏi: "Chuyện gì mày nói đi." Hắn biết Lương Tử nhây như vậy nhất định là có chuyện gì rồi.

Bên kia Lương Tử cười he he hai tiếng, cùng cẩn thận, "Chu à, có người nhờ tao hỏi mày chuyện này."

Trực giác Chu Hoằng cho biết người nhờ hỏi chuyện này là mấu chốt, liền cau mày hỏi là ai.

Nếu mới đầu Lương Tử đã nói như vậy thì không có ý định gạt, thậm chí còn muốn cho Chu Hoằng biết trước tiên, "Triệu Tả."

Chỉ cần nghe thấy cái tên này thì adrenaline lập tức tăng mạnh thêm, Chu Hoằng hít vào một hơi, đồng thời chú ý tới Trương Cảnh Minh đang nhích lại bên hắn, "Nó nhờ mày hỏi chuyện gì?"

Lương Tử thanh minh cho chính mình trước, "Ê này đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tao nha lá gan tao rất nhỏ đó, kỳ thực tao không thích để ý đến nó đâu, chủ yếu đây không phải có liên quan tới mày hay sao, lỡ đâu trong đây có thị phi gì không hay thì sao, kiểu gì tao cũng phải để mày biết rõ đúng không?"

"Được rồi bớt nhảm nói chính sự!"

"Thì tao đang ăn cơm nè cái nó đột nhiên gọi điện thoại tới, vòng vo hỏi tao có phải mày kết giao với nhân vật gì không tầm thường hay không, tao có biết đâu tao lại không ở trước mặt mày coi chừng lại nói mày cũng không đề cập với tao nữa nha, tao liền nói như vậy sau đó nó nhất quyết kêu tao hỏi mày thử, còn cường điệu là phải hỏi uyển chuyển vào, tao đây đến chết cũng trung với mày cơ mà liền lập tức đến đây cao giọng hỏi mày nè."

Đệt, nói nhiều như vậy còn không phải vì che giấu trái tim bảy lỗ nhiều chuyện à?

Chu Hoằng đâm đầu cá cười, "Tao thấy là mày muốn biết ha."

Lương Tử cười he he cực kỳ đáng ghét, "Vẫn là ngài hiểu em, trước kia không phải tao hoài nghi có phải mày quen biết đại nhân vật gì hay sao, hôm nay nó cũng hỏi như vậy, tao cũng cảm thấy nhất định có chuyện hay để hóng, liền chai mặt gọi hỏi đó."

Chu Hoằng được dỗ vui vẻ, liếc mắt nhìn Trương Cảnh Minh bên cạnh, sau đó chậm rãi nói: "Được rồi, thấy thái độ của ngươi cũng chân thành, trẫm liền gieo rắc chút mưa móc ơn trạch cho ngươi, kỳ thực đại nhân vật thì thật sự không có, nhưng thật ra có một..."

Lúc nói câu này Chu Hoằng vẫn liếc nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh cũng rũ mắt liếc nhìn hắn, nhưng lại nhìn cực kỳ con mẹ nó phong tình vạn chủng, nhất thời liền ngồi không yên, dịch người hôn chụt lên đôi môi nhạt màu kia một cái.

Lương Tử đang nghe chuyên tâm, bị đột nhiên tiếng "Chụt" này cho dọa cho giật mình, vội vàng hỏi: "Tiếng gì đó?"

"Đầu cá xuyết* đó."

*cá xuyết: là một loại đặc sản của Thuận Đức, người ta phối giống giữa cá đầu to và cá xương tiên (không có tên tiếng anh) và gọi là cá xuyết, mà "xuyết" không chỉ là tên cá mà còn là từ hình dung động tác ăn; xuyết đọc là chou mà hôn thì nghe là chụt:>>>>

Chân mày rậm của Trương Cảnh Minh nhướng lên, Chu Hoằng đình chỉ cười.

"À, hồi nãy mày nói, nhưng thật ra có một gì?"

"Nhưng thật ra có một chủ nhà đẹp." Chu Hoằng nửa điểm do dự cũng không có.

"Chủ nhà đẹp? Nữ?... Hả?"

Vừa nghe giọng điệu lắp bắp nửa như nghẹn nửa như không của Lương Tử, cũng biết hắn nhất định còn che giấu tình báo gì chưa nói, Chu Hoằng nhất thời liền khó chịu, vỗ mạnh lên bàn một cái, "Thằng kia còn nói bậy nói bạ cái gì?!"

Lương Tử lập tức thẳngthắn, "Ai u xem mày nóng nảy kìa, tao nói tao nói, nó chỉ tiết lộ chút tin tức,nói người nọ là một anh chàng, hôm nay thấy tụi mày ở trung tâm thương mại, nóingười nọ tướng mạo khí độ đều tuyệt hảo, không phải người bình thường, nói đếnmức tao đều tò mò rồi, người đó là ai vậy?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...