Lâm Mộc Báo Thù

Chương 29: Vị Khách Không Mời Mà Đến



Dù sao cô nàng cũng chịu ấm ức nhiều lần vì Lâm Mộc, vất vả lắm mới lật ngược được thế cờ, khiến Lâm Mộc chịu thiệt một lần.

“Trần Uyển Nhi, không phải cô rất thông minh sao? Lẽ nào lại không rõ giờ cô đang ở trong tay tôi, tôi có thể bắt chẹt cô bất cứ lúc nào?”

Vừa dứt lời, Lâm Mộc đưa tay chầm chậm di chuyển xuống dưới.

“Anh...anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi!” Trần Uyển Nhi thấy Lâm Mộc không thành thật, lập tức cuống cả lên.

Nhưng lần này cô nàng không dám quay người lại, càng không dám di chuyển bừa.

Phải biết rằng, ngay cả bạn trai Tôn Trình của cô nàng cũng chưa từng chạm vào cô nàng đến mức này.

“Trần Uyển Nhi, giờ cô tin rồi nhỉ?” Lâm Mộc mỉm cười.

Không trách Lâm Mộc trêu trọc Trần Uyển Nhi, ai bảo cô nàng cứ thích ra vẻ ta đây cơ.

“Tin tin tin, tôi tin là được chứ gì! Anh dừng lại cho tôi” Trần Uyển Nhi cuống đến độ sắp thét lên.

Dù sao, chỉ cần Lâm Mộc di chuyển tay thêm chút nữa thôi, thì đã xảy ra chuyện rồi.

Lâm Mộc thấy cô nàng đầu hàng mới chịu dừng tay.

“Trần Uyển Nhi, tốt nhất về sau cô đừng có đối chọi với tôi, cô phải biết rằng bây giờ cô đang cần tôi, nếu sau này tôi không áp chế độc tố giúp, người chịu khổ chính là cô.” Lâm Mộc nói.

“Chẳng trách trước kia anh mang danh công tử bột, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.

Lâm Mộc không nói gì thêm, tiếp tục lưu chuyển nội lực để điều trị cho Trần Uyển Nhi.

Sau một lúc, Lâm Mộc thu tay, độc tố lại được anh áp chế thêm lần nữa.

Lâm Mộc ra khỏi phòng trước, để Trần Uyển Nhi tiện thay quần áo.

Dưới lầu.

“Lão Trần, cháu đã áp chế độc tố rồi.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, trước khi tìm được cách điều trị tận gốc thì chỉ đành phiền cháu thôi, về sau e là cháu phải thường xuyên tới đây, trước nay lão phu không thích làm phiền người khác, càng không thích nợ người ta ân tình.”

Lão Trần nói tiếp: “Nhưng bây giờ tất phải nợ cháu món nợ ân tình rồi, nếu cháu cần giúp đỡ gì, có thể nói với ông, chỉ cần việc không quá khó, ông nhất định sẽ đồng ý.”

Tuy ban nãy Lão Trần đã cho anh mượn 100 triệu tệ, nhưng đó là thực hiện lời hứa lần trước. Sau này phải nhờ Lâm Mộc giúp điều trị thêm nhiều lần, đương nhiên việc nào ra việc đó.

“Lão Trần khách sáo rồi, vậy cháu xin phép về trước, một tuần sau lại đến.” Lâm Mộc chào tạm biệt rồi rời đi.

Bước ra khỏi biệt thự, Lâm Mộc thở hắt ra: “Phù, 100 triệu đã tới tay.”

“Cuối cùng cũng có thể thực hiện kế hoạch rồi!” Môi anh khẽ cong lên.

Tài xế của nhà họ Trần vẫn đưa Lâm Mộc về.

Trên đường, Lâm Mộc gọi điện cho A Bính hẹn cậu ta tới quán rượu Diệu Quang.

Sau đó anh tiếp tục gọi cho Bằng Gia, cũng mời ông ta tới Diệu Quang, nói là có chuyện cần ông ta làm.

Gọi xong điện thoại, Lâm Mộc kêu tài xế đưa anh tới điểm hẹn.

Lâm Mộc chọn 1 phòng bao trong quán rượu, sau đó ngồi chờ.

Chừng 17- 18 phút sau, cánh cửa phòng bao được đẩy ra.

“Anh Mộc!” A Bính vội vã bước vào.

“A Bính, 100 triệu đã về tay, cậu ngồi trước đi, lát nữa có một vị khách sẽ tới, đợi ông ta đến rồi chúng ta bắt đầu bàn bạc công việc.” Lâm Mộc làm động tác mời ngồi.

“Anh Mộc! Anh quá lợi hại rồi đấy! 100 triệu mà anh cũng lo liệu được!” A Bính giơ ngón tay cái.

Lần trước Lâm Mộc nói đến 100 triệu, khi trở về, A Bính nghĩ hoài không ra, Lâm Mộc dùng cách gì để lo liệu 100 triệu?

Dù sao thì bây giờ Lâm Mộc chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù A Bính cậu ta có chút tiền tích lũy, cũng tuyệt đối không có bản lĩnh lo được 100 triệu!

Dù con số đó là đi vay, thì vay được cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Giờ tiền bạc tới tay, ngoài sự khâm phục Lâm Mộc, A Bính còn thêm vài phần tự tin đánh một trận lớn!

“Thằng nhóc cậu đừng chỉ biết kích động, ngồi xuống đi, chúng ta chờ người.”

Lâm Mộc vừa nói vừa đứng dậy rót rượu cho A Bính.

“Anh Mộc, còn có khách nào nữa?” A Bính vô cùng tò mò.

“Lát nữa gặp người cậu ắt sẽ biết thôi.” Lâm Mộc cười vẻ úp mở.

....

Ngay lúc này, cánh cửa phòng bao được đẩy ra.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, người tới không phải Bằng Gia, mà là hai cô gái trẻ ăn mặc thời thượng.

Vừa liếc mắt Lâm Mộc đã nhận ra một cô gái, đó là bạn gái của A Bính – Phùng Huệ Anh, người còn lại là bạn thân của cô ta.

“Phùng Huệ Anh, lâu rồi không gặp.” Lâm Mộc cười chào hỏi cô ta.

Nhưng cô ta không thèm đếm xỉa đến Lâm Mộc, mà hầm hầm lao đến trước mặt A Bính.

“Khâu Bính, hóa ra anh giấu em để tới gặp Lâm Mộc ư?” Phùng Huệ Anh chất vấn.

“Vợ, sao em phải nói to như vậy, có chuyện gì về nhà chúng ta nói sau.” A Bính lập tức dỗ cô ta.

Lâm Mộc hơi ngạc nhiên, A Bính gọi cô ta là vợ, tức là bọn họ đã kết hôn rồi?

5 năm trước lúc anh rời đi, bọn họ còn chưa kết hôn.

“Sao em phải nói nhỏ? Lần trước anh lấy 10 vạn từ tài khoản công ty là để cho anh ta đúng không!” Phùng Huệ Anh hung dữ hỏi.

“Cái này...” A Bính toát mồ hôi lạnh trên trán.

“Còn nữa, dạo này anh không làm việc chính trên công ty, thường xuyên thần bí làm cái gì đó, còn lén lút rút tiền công ty, có phải đều vì Lâm Mộc hay không!” Phùng Huệ Anh chất vấn bằng chất giọng chói tai.

“Vợ ơi... không phải như em nghĩ đâu.” Vợ A Bính xuất hiện quá đường đột, nên cậu ta không biết phải giải thích thế nào cho phải.

Phùng Huệ Anh chống nạnh mắng: “Khâu Bính, Lâm Mộc là người thế nào A Bính anh không hiểu rõ hơn em sao? Trước kia anh ta huy hoàng vì có người ba giỏi giang, giờ thì sao, anh ta chẳng là cái thá gì, không ngờ anh còn dám lén lút lăn lộn với anh ta, anh nói xem, lăn lộn với đồ bỏ đi thì có tiền đồ gì? Em thấy anh sớm muộn gì cũng khiến gia đình táng gia bại sản vì Lâm Mộc thôi!”

Tuy cô ta mắng A Bính, nhưng những lời này có khác gì đánh vào mặt Lâm Mộc.

Lâm Mộc mau mắn giải vây: “Tiểu thư Phùng Huệ Anh, tôi nhờ A Bính làm chút chuyện, cô đừng trách cậu ta.”

Phùng Huệ Anh nghe Lâm Mộc lên tiếng thì càng xù lông: “Lâm Mộc, tôi còn chưa nói đến anh đâu, thế mà anh đã không biết ngượng mà chủ động nhảy ra rồi? Anh biết xấu hổ chút đi. Giờ anh là con nhà nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đừng có suốt ngày tìm đến A Bính nhà tôi kiếm chác lợi lộc gì được không? ”

Phùng Huệ Anh không chút nể nang mắng.

A Bính vốn luôn im lặng, thấy vợ mình mắng Lâm Mộc thì nổi đóa.

“Phùng Huệ Anh, em đừng có làm loạn ở đây nữa có được không hả? Em không muốn anh theo Anh Mộc làm việc, nhưng không có anh ấy giúp đỡ trước đây, giờ này A Bính anh còn là đứa con nhà nghèo đấy! Dù anh có đưa tiền cho Anh Mộc thì cũng có sao? Tiền là do anh tự kiếm được!” A Bính gầm lên.

Cô bạn thân đến cùng Phùng Huệ Anh khoanh tay nói lời kỳ quái: “Huệ Anh, người đàn ông của cậu phạm lỗi còn không biết ngoan ngoãn nhận sai, sao lại dám gào lên với cậu thế này? Cậu ý, không biết quản đàn ông gì cả, phải dạy dỗ lại anh ấy đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...