Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 29



Ngày thứ hai ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, ta mới mơ mơ hồ hồ rời giường, cùng hai vị tân hôn thê tử kính trà cho lão đầu. Nguyên lai làm tiểu công cũng chẳng hay ho gì, ngoại trừ hậu đình không nở hoa ra, chân thì muốn nhuyễn, thắt lưng cũng nhức, quả nhiên miệt mài thương thân na, tuy rằng chỉ làm hai lần. Trong lúc đợi tới giờ cơm, ta đến chỗ người điên.

“Thái tử gia, ngươi lại muốn chỉnh ta a! Ta ngày hôm nay không có đắc tội ngươi nha!” Người điên có chút hoảng sợ kêu lên.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi không chọc ta, ta hà tất dùng nhiều tinh lực lãng phí trên người ngươi ni? Ta cũng không phải rất nhàn.” Ta vỗ vỗ vai hắn. (Alpha: phải không đó? Dường như toàn thế giới này chỉ có ngươi là nhàn nhất nha!)

“Vậy có chuyện gì?” Hắn có chút hồ nghi.

“Là như vậy, ” Ta móc ra bản vẽ cùng quỷ quái, “Giúp ta tìm một chú kiếm sư tốt nhất giúp ta đem quỷ quái dựa theo bản vẽ này chế tạo lại một lần nữa.”

“Cái gì? Ngươi muốn đem quỷ quái chế tạo lại? Ta cũng nhìn ra được quỷ quái là linh kiếm hiếm có, ngươi sao lại bỏ đi?” Hắn thất kinh.

“Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật sát nhân! Bất luận nó có bao nhiêu linh tính thì nó chung quy vẫn là một thanh kiếm sát nhân. Tuy rằng ta đã có thể khống chế nó thành công, nhưng ta vẫn muốn đem đổi thành nghịch nhận đao. Tin tưởng quỷ quái cũng sẽ không chú ý.” Ta vuốt ve  minh long ngâm của quỷ quái.

“Vậy được rồi! Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng.” Hắn gật đầu, đem bản vẽ để vào trong lòng.

“Tạ ơn!” Thấy thức ăn từng đĩa từng đĩa được mang lên, ta cũng bất chấp thương cảm, vội vàng ngồi ở trước bàn, liều mạng mà xơi.

Cơm nước xong, lưu lại Nhược cùng Lặc sắc mặt có chút trắng bệch, ta mang theo Tiểu Kiện cùng Tiểu Bạch đi đến Lôi gia bảo. Trong lúc chờ Lỗ quản gia đi thông báo cho Lôi đại hiệp, ta tự động tự phát ngồi ở ghế trên đại đường, uống trà Phổ Nhĩ, ăn điểm tâm.

Qua một lúc, Lôi đại hiệp mới khoan thai bước ra. Người còn chưa tới, một mùi rượu nồng đậm đã truyền đến. Xem ra tối hôm qua hắn sau khi quay lưng đi đã tiếp tục đi uống rượu tiêu sầu rồi.

“Rút đao đoạn thủy thủy canh lưu, nâng chén tiêu sầu sầu canh sầu.” Ta uống một hớp Phổ Nhĩ.

“Khiến hiền đệ chê cười. Hôm qua có chút vui vẻ, nhất thời uống rượu quá độ. Lần tới ta sẽ chú ý.” Hắn áy náy cười cười.

Nếu hắn muốn mượn cớ, ta cũng không tiện vạch trần, dù sao chuyện cũng vì ta mà nên. Xuất ra một viên giải rượu ném cho hắn, lại rót thêm một chén Phổ Nhĩ đưa cho hắn: “Đau đầu a, ăn dược này.”

“Hảo.” Hắn cũng nghe theo.

“Lỗ quản gia, phân phó trù phòng chuẩn bị bữa sáng nhẹ, nấu chút cháo cho Đại thiếu gia nhà ngươi điền điền dạ dày.” Ta nói với Lỗ Hữu Cước đang đứng đứng ở một bên.

“Hảo.” Hắn gật đầu lui xuống phía dưới.

“Hiền đệ ngày hôm nay tìm ta có chuyện gì sao?” Hắn miết miết huyệt thái dương hỏi.

“Không vội, ta trước tiên giúp ngươi trát châm đã. Sau đó uống ít rượu, người tập võ mà uống rượu sẽ khiến tu vi vô ích.” Ta gạt tay hắn ra, xuất ngân châm tiêu trừ thống khổ cho hắn.

“Ân. Hiền đệ đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi.” Hắn cười cười.

Đương nhiên! Ngay cả vợ ta cũng cưới rồi mà cưới tới hai người đi! Đương nhiên những lời này ta không dám nói ra để kích thích hắn, chỉ im lặng giúp hắn ghim kim.

Đại khái qua vài phần tả hữu, mi hắn không còn nhíu chặt, ta nhổ châm ra. Lúc này, Lỗ quản gia mang theo mấy hạ nhân mang cháo cùng thức ăn lên. Lôi đại hiệp phỏng chừng cũng đã đói bụng, lập tức ăn ngay.

“Hiền đệ, các ngươi có ăn chút không?” Hắn bớt thời giờ hỏi ta.

“Không cần. Chúng ta trước đã ăn xong mới đến.” Ta xua tay.

“Nga! Vậy ta không khách khí.” Nói xong, như gió cuốn mây tan quét sạch tất cả trên bàn. Nhìn không ra một người bình thường ôn hòa như vậy, đến khi ăn cư nhiên lại hóa thành sói đói. Thực sự là “Nhân bất khả tướng mạo, nước biển bất khả đấu lượng”!

Chỉ chốc lát, hắn ăn xong, tiếp nhận khăn nóng Lỗ quản gia đưa cho lau miệng, sau đó mang theo chúng ta đi đến thư phòng.

“Được rồi, dược ta đã ăn, châm ta đã đâm, dạ dày ta cũng đầy rồi. Có thể nói ra ý đồ của ngươi đến đây chưa?” Hắn hỏi.

“Trước tiên nói cho ta biết, lúc trước ngươi vì sao không muốn tiếp tục làm võ lâm minh chủ?” Ta mở miệng.

“Vì sao hỏi như vậy?” Hắn nghi hoặc.

“Ngươi trả lời trước, ta mới biết có nên nói ra ý đồ ta đến không.” Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của Bạch Phương.

“Vậy được rồi. Kỳ thực, lúc trước ngươi nhảy xuống núi, đại bộ phận là trách nhiệm của ta. Là ta đem chuyện của ngươi cùng Cổ huynh nói cho Đại ca, hơn nữa ta cũng không có ngăn cản bọn họ quyết đấu. Nghĩ rằng ngươi đã chết, ta cảm thấy rất khó chịu, có chút nản lòng thoái chí, không muốn nhúng tay vào chuyện võ lâm nữa, mới nảy sinh ý thoái vị.” Hắn có chút hổ thẹn nói.

“Đại ca, ta nhảy xuống núi không liên quan đến ngươi, ngươi không cần tự trách. Kỳ thực chuyện đó bất quá là phương thức mà ta giải quyết tranh chấp.” Ta ăn ngay nói thật, “Vậy ngươi bây giờ đã biết ta không chết, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Đương nhiên rất cao hứng rồi!” Hắn đương nhiên đáp.

“Vậy nếu như ta nói, muốn ngươi tiếp tục làm võ lâm minh chủ thì sao?” Ta nói ra ý, “Dù sao đi nữa ta chưa từng muốn cùng ai tranh đoạt vị trí kia, nhưng lại bị Tiểu Kiện hãm hại ngồi trên vị trí đó.”Nói xong liếc nhìn Tiểu Kiện.

“Ngươi không muốn làm sao?” Hắn hỏi, đột nhiên hựu bừng tỉnh đại ngộ, “Nói cũng đúng. Lúc trước ngươi ngay cả thái tử vị cũng không thiết mà.”

“Đúng vậy! Dù sao thì ta cũng không có hứng thú, vì vậy mong Đại ca ngươi tiếp tục đảm đương, cũng là giải cứu ta a!” Ta gật đầu.

“Vậy Tuyệt Tình Cốc Hoàng thiếu hiệp ni? Lúc trước là hắn chiến thắng trên lôi đài a.” Hắn chỉa chỉa Tiểu Kiện.

“Ngươi muốn làm không?” Ta quay đầu lại hỏi.

“Không muốn. Là sư tổ nói đó là bài luyện tập của ta. Ta chỉ muốn vượt qua là được, cái khác ta mặc kệ.” Tiểu Kiện lãnh đạm trả lời.

“Xem đi! Người thích hợp nhất chỉ có ngươi. Hơn nữa từ khi ta nhậm chức minh chủ, toàn bộ sự vụ cũng do ngươi để ý. Minh chủ vị kia không phải ngươi không được.” Ta vuốt mông ngựa.

Hắn trầm tư một hồi: “Vậy được rồi! Thật muốn ngươi làm minh chủ quá, võ lâm này cho ngươi làm náo loạn một lần cũng tốt.” Hắn cười cười.

“Vậy chuyện còn lại giao cho ngươi hết. Đến lúc đó đừng nói ta lười biếng nga!” Ta được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Được!” Hắn bất đắc dĩ đáp ứng ta.

“Da! Tất cả đối phó xong!” Ta hoan hô.

“Kể từ nay, ta lại có thứ để chiếu cố rồi.” Hắn vỗ vỗ trán.

“Đại ca là giỏi nhất nha!” Ta làm nũng cọ cọ trong lòng hắn. Lúc này ta là thực sự đem hắn trở thành Đại ca của mình.

“Vậy Lạc Nghiễn ngươi đi chơi đi!” Hắn buồn cười sờ sờ đầu ta.

“Đại ca khổ cực rồi!” Ta lôi kéo Tiểu Kiện đi dạo phố.

Dừng lại tại Lạc Dương một tuần, quỷ quái đã một lần nữa được chế tạo lại. Do vì nghịch nhận đao, vì thế cái tên “Quỷ quái” không còn thích hợp nữa, ta một lần nữa lấy tên là “Nghiền trần”. (xin lẫu, hem hỉu lắm)

Bởi vì ở Lạc Dương đã không còn chuyện gì muốn làm nữa, vì thế chúng ta từ biệt đại ca, hẹn nhau sau này sẽ quay về vấn an hắn, ta mang theo nhất đại gia tử hạo hạo đãng đãng quay về kinh…
Chương trước Chương tiếp
Loading...