Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 7: Cô Đau Lòng Vì Tôi



EDITOR: JIN XUAN

An Khả Nhu cùng đường, vì thế đến cầu cứu Tịch Bạch, hi vọng cô hỗ trợ giải thích.

Hiện tại, lượng fans trên weibo Tịch Bạch tăng cao, vô số bạn trên mạng hỏi Tịch Bạch, kêu cô giải thích một chút về sự việc hút máu kia, thậm chí còn có mấy người bị ấm đầu lớn tiếng chất vấn cô, vì sao cùng một giuộc với An Khả Nhu hãm hại chị gái của mình.

Weibo Tịch Phi Phi có mấy triệu fans nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều đang quan tâm đến sự việc Tịch Phi Phi tranh cãi này, người có tuổi hơi lớn hơn đối với chuyện này không nói một từ, kích động giơ chân đều là fans trẻ tuổi tương đối dễ dàng bị kích động.

Vỏn vẹn trong thời gian một ngày, weibo Tịch Bạch có số lượng fans đạt tới 40.000

Bạn trên mạng cũng chờ đợi Tịch Bạch trả lời.

Tuy nhiên đã làm cho bọn họ thất vọng, Tịch Bạch sẽ không đáp lại bất cứ chuyện gì.

Thứ nhất, An Khả Nhu từng giống chó điên cắn người, lại cắn nhầm cô; thứ hai, bây giờ chỉ mới giờ Mùi còn quá sớm.

Trùng sinh trở về, Tịch Bạch khắc sâu một cái đạo lý trong đầu, người nói mình ủy khuất, thì không được gọi là ủy khuất, mà là biện giải; chỉ khi có người khác cảm nhận được ủy khuất của mình, thì mới thật sự là ủy khuất.

Cho nên cô sẽ không giống như kiếp trước tự đào hố chôn mình.

Tịch Phi Phi trong lòng có chút sợ hãi, weibo của Tịch Bạch hiện tại bị rất nhiều fans phát hiện ra, cô vô cùng lo lắng em gái mình sẽ nói ra những lời làm tổn hại đến hình tượng của cô.

Cũng thật may mắn, weibo Tịch Bạch một mảnh im lặng, cũng không đáp trả An Khả Nhu.

Trong weibo của Tịch Bạch phần lớn là nội dung tích cực tốt đẹp, như là đi đến nhà bạn thân chơi đùa, hoặc là đi dạo phố uống trà sữa linh tinh... Tuy rằng ngẫu nhiên toát ra sự không nguyện ý với việc truyền máu, nhưng ngôn từ cũng không kịch liệt, cũng không có nói xấu Tịch Phi Phi, đối với cô không có ảnh hưởng xấu.

Tịch Phi Phi an tâm, quan hệ giằng co với Tịch Bạch cũng hòa hoãn không ít, lại bắt đầu dối trá hỏi han cô ân cần, quan tâm đầy đủ.

Cha mẹ nhìn tình hình như vậy, cõi lòng tự nhiên tràn đầy vui mừng.

Nửa tháng sau, cha mẹ An Khả Nhu đến trường, tự mình giải thích với Tịch Phi Phi, hi vọng cô có thể tha cho con gái nhà mình, hiện tại An Khả Nhu cả ngày thần trí bất ổn, bác sĩ nói có khả năng xuất hiện khuynh hướng trầm cảm.

Đây tất cả là nhờ Tịch Phi Phi ban tặng, cha mẹ An Khả Nhu đối với Tịch Phi Phi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì để con gái nhà mình có thể thoát khỏi cái ác mộng này, bọn họ vẫn là ưỡn mặt xuất hiện, tự mình nói xin lỗi Tịch Phi Phi.

Tịch Phi Phi tiếp thu lời giải thích của trưởng bối, ra mặt trấn an các fans đang xáo động, nói chuyện này là một hiểu lầm, hiện tại An Khả Nhu đã nhận thức ra sai lầm, hi vọng các fans không cần tiếp tục công kích cô ấy, kết thúc mọi chuyện tại đây thôi.

Các fans mắng mấy ngày, rốt cuộc cũng chịu bất động, yên tĩnh lại, An Khả Nhu cũng xóa đi cái weibo có tag Tịch Bạch, chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt.

Nửa tháng sau, An Khả Nhu về tới trường học, tính cách sáng sủa ban đầu trở nên có chút tối tăm.

Thời gian an ổn trôi đi, đến tháng 9, Tạ Tùy cùng mấy đứa bạn đi ra khỏi dãy phòng học, đi ngang qua chỗ đậu xe ở trường.

Mấy tên nam sinh lướt qua nhanh như một trận gió, cả một loạt xe đạp, ào ào như phản ứng dây chuyền, người qua đường cả kinh quay đầu lại quan sát.

Tạ Tùy xoa xoa lỗ tai, nghiêng đầu liền trông thấy một chiếc xe nhỏ màu phấn trắng ngã trên mặt đất.

Thân xe được lau sạch sẽ, phía trước còn có cái rổ nhỏ màu trắng tươi mát.

Mấy nam sinh mặc áo T-shirt đen vô tâm hồn nhiên bất giác, vui cười đùa giỡn rời đi, không nghĩ đến Tạ Tùy lại đột nhiên nghiêng người, chặn con đường ở phía trước bọn họ.

Mấy người phòng bị hỏi: "Cậu làm cái gì thế?"

Tạ Tùy nhìn về phía chiếc xe đạp nhỏ màu hồng phấn kia, mặt lạnh lùng mày nhíu nhíu, tiếng nói trầm thấp mà băng lãnh --

"Nâng nó dậy."

Nam sinh mặc áo T-shirt đen ngượng ngùng nói: "Cậu quản nhiều quá đi."

Tạ Tùy có hơi nghiêng đầu, hoạt động một chút cổ, động tác thoáng có chút ương ngạnh.

"Đừng để cho tôi lặp lại lần thứ hai."

Nam sinh kia thấy không thể trêu vào Tạ Tùy, trong lòng nhút nhát vô cùng, chỉ có thể phục rồi đi đến xe đạp bên cạnh, đem xe đạp ngã dựng lên.

"Như vậy được chưa."

Tạ Tùy ngữ điệu bình tĩnh lại mang theo sắc thái không giận mà uy--

"Đi nhớ nhìn đường chút."

Sau khi mấy nam sinh kia rời đi, Tùng Dụ Chu đi bộ đến, sờ sờ cằm quan sát xe đạp trước mắt: "Để tớ dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn một chút, xe này là của... con gái?"

Tạ Tùy không có để ý đến hắn, lấy khăn ướt trong balo ra, xoa xoa chùi chùi đệm xe đạp bị lây dính bùn bụi đất.

"Không thể nào! Chiếc xe nhỏ này lại còn làm phiền đến lão nhân gia ngài tự mình chà lau, giao cho tớ là được."

Tùng Dụ Chu đang muốn lấy đi khăn tay, Tạ Tùy đẩy hắn ra: "Không cần."

Khóe mắt Tùng Dụ Chu lóe lên ý cười, ôm cánh tay cùng các anh em nghiêng mình bên cạnh xem náo nhiệt: "Tùy ca, rổ xe này hình như bị lệch."

Tạ Tùy đi vòng qua phía trước kiểm tra, rổ xe đúng thật là cong cong vẹo vẹo.

Cái này dễ dàng, bẻ lại là xong!

Hắn dùng lực một chút, "Loảng xoảng" một tiếng, rổ xe mẹ nó lại rớt xuống!

Tạ Tùy nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn anh em, khóe miệng giật giật.

Tùng Dụ Chu cũng là vẻ mặt kinh ngạc: "Này... Tùy ca không hổ là quyền vương, sức mạnh vô biên."

Thật là đúng dịp, không khéo đúng lúc này, Tịch Bạch đeo balo từ lớp học đi ra, dừng bước lại bên cạnh chỗ để xe.

Rổ xe của cô còn nằm trong tay Tạ Tùy.

"..."

Bị cặp mắt tối như mực của cô nhìn chăm chú, Tạ Tùy vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng trong nháy mắt này, lại con mẹ nó chột dạ.

"Tạ Tùy, tại sao cậu phải làm như vậy?"

Tịch Bạch giọng nói tự nhiên khàn khàn, giọng điệu cũng giống như nét mặt của cô, bình thường, không chút gợn sóng sợ hãi.

Không biết vì cái gì, Tạ Tùy thật thích nghe cô kêu tên của hắn, Tạ Tùy, Tạ Tùy, điệu rất trầm, nhưng mang theo một loại khuynh hướng cảm xúc đặc biệt nghiêm túc.

"Tôi..."

Cái gì cũng có thể ném, riêng mặt mũi không thể ném.

Tạ Tùy lập tức liền lạnh mặt, hung ác nói: "Cái đồ chơi rách nát này cản trở đường của lão tử."

Hắn nói xong, còn đem rổ ném ra ngoài, rổ trên mặt đất lăn vài vòng, lăn đến dưới chân Tịch Bạch, càng thêm biến dạng.

Tùng Dụ Chu khóe miệng giật giật, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Đại ca của tôi ơi, theo đuổi con gái không phải theo cách này đâu T.T!

Tịch Bạch trơ mắt nhìn rổ xe lăn đến bên chân, cô cúi người nhặt nó lên, vỗ vỗ phủi phủi bụi, không nói một lời đi đến bên cạnh xe, thử đem nó gắn lại trên đầu xe.

Tạ Tùy thấy bộ dáng bất ôn bất hỏa này của cô, có chút không chịu nổi: "Cậu tức giận với lão tử thử xem?"

Tịch Bạch thành thật nói: "Tôi sợ cậu đánh tôi."

"Cậu mẹ nó như thế nào lại cảm thấy lão tử muốn đánh cậu."

Tịch Bạch ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh quét về phía hắn: "Cậu lái xe đụng trúng tôi."

Hầu kết Tạ Tùy lăn lăn, thật lâu sau, hắn nghiêng mắt nhìn một bên, nín rất lâu, cũng không thể thốt ra một câu thật xin lỗi.

Tạ Tùy có khi nào nói qua câu thật xin lỗi với người khác.

Tịch Bạch thấy rổ thật sự không thể gắn lại, chỉ có thể buông tay, đem rổ treo ở sau yên xe, dù sao phía ngoài trường học cũng có tiệm sửa xe.

Tịch Bạch đẩy xe muốn rời đi, thời điểm đi qua Tạ Tùy, Tạ Tùy đột nhiên xoay người đặt tay trên bờ vai cô.

Chất vải sơ mi là chiffon, thật mềm mại, cũng thật đơn bạc, hắn thậm chí xuyên thấu qua vải, chạm đến hình dạng của đai định hình bên trong (bra:))

Mặt trời rực rỡ trên cao chiếu suốt một ngày, nhiệt độ không khí thật ấm, gió cũng mát mẻ.

Hắn phát giác lòng bàn tay có chút ướt, kinh ngạc nhìn nhìn tay mình, thốt ra: "Cậu tại sao lại ẩm ướt như vậy?"

Lời vừa cất lên, nhóm nam sinh phía sau lập tức toát ra ý vị thâm trường cười xấu xa.

Hắn hỏi phải có nghĩa khác.

Tịch Bạch hai má trở nên đỏ ửng, thể chất của cô không giống với các cô gái khác, ngay cả khi giữa hè, thân thể các nữ sinh khác cũng sẽ không ra nhiều mồ hôi như vậy.

Mặc dù là vào đông, chỉ cần nhiệt độ không khí hơi cao, cô đều sẽ ra mồ hôi.

Cho nên cô mỗi ngày đều tắm rửa, cho dù như thế, vẫn là không chịu nổi thân thể "Tràn đầy" này.

Kiếp trước, Tạ Tùy cũng hỏi cô, vì cái gì, vì cái gì thân cô lại ướt như vậy?

Tịch Bạch khuất nhục cắn răng, cô mới sẽ không nói cho Tạ Tùy biết, thời điểm dục vọng dâng lên, cô thật sự rất...

Nhưng phía dưới Tạ Tùy chịu tổn thương nặng nề, suy cho cùng cũng không thể...

Tịch Bạch mẫn cảm lui về phía sau hai bước, bởi vì lán đỗ xe hẹp hòi, cô lại đẩy xe, suýt nữa vấp té.

Tạ Tùy vội vàng ôm chặt cô, cô trực tiếp bị Tạ Tùy ôm vào trong ngực, đầu nặng nề đập vào cơ ngực cứng rắn của hắn.

Trong hơi thở, tràn đầy mùi hương của hắn, đó là một loại hương cỏ bạc hà nhàn nhạt, làm cô nghĩ tới trái táo xanh ngày hè.

Hắn mặc một chiếc áo T-shirt giản đơn, thân thể thật nóng, Tịch Bạch cảm giác được bắp thịt dồi dào của hắn...

Cô lập tức tránh khỏi hắn, phòng bị lui về phía sau.

Tạ Tùy nhìn nhìn tay mình, càng ướt, phía sau lưng cột sống hắn xông lên một trận giật mình.

Thân thể của cô cũng thật quá "nước" đi.

Tịch Bạch cho rằng hắn là ngại dơ bẩn, đỏ mặt, cắn răng đẩy xe rời đi: "Cậu đừng đụng tôi."

Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, trái tim đập nhanh thùm thụp.

**

Tịch Bạch trong lòng thầm mắng Tạ Tùy, ngang ngược không phân rõ phải trái, cùng lắm suy nghĩ tỉ mỉ lại, hắn có lúc nào nói qua lý đâu chứ, luôn luôn càn quấy quấy rầy như vậy.

Cô đem xe đạp đẩy đến cửa tiệm sửa xe ngoài trường: "Sư phụ, chú xem rổ xe này của cháu, có thể chỉnh trở lại không?"

Sư phụ mặc tạp dề da tối như mực đi tới, cầm lấy rổ xe Tịch Bạch nói: "Cái này biến dạng hết rồi, sửa lại không được, đổi một cái mới đi, chỗ này dạng rổ gì cũng đều có, cháu lựa xem."

"Không thể sửa sao?"

"Sửa không được, đã xấu thành dạng gì rồi."

"Lắp một cái mới bao nhiêu tiền ạ."

"50 70, cháu muốn loại tốt hơn một chút cũng có, 100."

"Đắt quá."

Trong nhà Tịch Bạch tuy rằng không thiếu một chút tiền ấy, nhưng vì cô muốn độc lập kinh tế trước năm hai mươi ba tuổi, cho nên ngày thường sẽ không xài tiền bậy bạ, tiền tiêu vặt sinh hoạt phí, tất cả đều tích cóp, có thể nhiều thêm một phần là một phần.

Lúc Tịch Bạch rối rắm, nam sinh đi tới, nhặt lên cái rổ xe, không nói lời gì liền đẩy xe đạp của Tịch Bạch rời đi.

"Aa!" Tịch Bạch đuổi theo, đè lại đầu xe: "Tạ Tùy, cậu làm cái gì vậy!"

Tạ Tùy nghiêng đầu nói: "Tôi dẫn cậu đi một chỗ, có thể sửa."

Tịch Bạch nửa tin nửa ngờ theo sát Tạ Tùy, đi bên cạnh hắn.

Thân hình hắn cao lớn, đẩy xe đạp nhỏ màu phấn của cô nhìn qua rất không hợp.

Đi được vài km, Tịch Bạch thật sự nhịn không được, hỏi: "Chỗ nào có thể sửa vậy?"

"Không cần nói nhảm nhiều như vậy."

Tịch Bạch dừng một chút, quyết định buông tay, hắn không muốn cô nói, cô sẽ không nói, đồ tâm tình bất định, không ai đoán được hắn đang suy nghĩ gì.

Cô trầm mặc gần như một phút, lại nhớ tới một chuyện khác, nhịn không được hỏi: "Tạ Tùy, vì sao cậu đưa tôi thuốc giảm đau?"

"Không biết."

"Ah, kìa... Cám ơn."

"Câm miệng."

"..."

Hắn chính là một tên quái nhân như vậy, Tịch Bạch chịu thua, không muốn cùng hắn nói chuyện.

Tạ Tùy đẩy xe đạp tới hướng người đi đường bộ, bên trái là đường xe chạy, mà phía bên phải là mặt sông mãnh liệt.

Gió rất lớn, thổi tóc con trên trán Tịch Bạch bay lất phất, rêu rao, vỗ về chóp mũi của cô, nhẹ ngứa, cô lấy tay xoa xoa.

Nghiêng đầu phát hiện Tạ Tùy đang nhìn cô.

Bị phát hiện, Tạ Tùy lập tức quay đầu, giả bộ làm ngơ nhìn thẳng phía trước.

Tịch Bạch nhìn đến tai trái hắn đeo khuyên tai Hắc Diệu Thạch, ánh sáng lấp lóe, chói mắt, rất xinh đẹp.

Nam sinh mang khuyên tai nhìn thật có chút mềm yếu, nhưng hắn không, khí chất của hắn thật cứng, khuyên tai cũng có thể toát ra hương vị đàn ông độc đáo của hắn.

"Cũng đã qua sông, cậu đến cùng mang tôi đi nơi nào."

Tạ Tùy như trước không nói lời nào, qua cuối sông, hắn đem xe đạp dừng ở đầu cầu, bên cạnh là hai gian tiệm sửa xe.

Tịch Bạch đánh giá cửa hàng, cửa hàng nằm tại đầu cầu ngã tư đường bên cạnh, bụi mù rất lớn, vị trí coi như không tệ.

Trong cửa hàng nhìn qua có hai chiếc xe đua lớn đang cải trang, có mấy công nhân đang ở dưới đáy xe bận rộn.

"Tiểu Tùy đến."

"Ừm"

Tạ Tùy quen thuộc đi vào, lấy ra cái nhíp dây thép, hạ thấp người nhìn cái rổ thiếc rồi đảo cổ một trận, sau đó đem rổ để lên trên đầu xe đạp, dùng dây thép cố định lại, thậm chí còn lấy ra súng hàn điện, ba ba ba phát ra lửa.

Tịch Bạch thấp thỏm hỏi: "Như vậy có được hay không."

Tạ Tùy hoàn toàn không để ý đến cô, đem rổ cố định ở đầu xe.

"Người nọ lừa cô." Hắn mở miệng nói: "Có thể sửa được, hắn lừa cô mua cái mới thôi."

"Ồ."

"Về sau xe có hỏng chỗ nào, có thể tới tìm tôi." Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Tìm người khác coi chừng lại bị lừa."

Tịch Bạch không biết, Tạ Tùy còn có tay nghề như vậy, cô chỉ biết là hắn ở trong hội tu trang xe đua, không nghĩ đến còn có thể sửa xe đạp.

Chiếc rổ đứng vững vàng trên đầu xe.

"Tạ Tùy, chỗ này là nhà cậu mở ra hả?" Tịch Bạch nhìn cửa tiệm tu sửa này, mặt tiền cửa hàng cũng khá lớn, bên trong có không ít xe được tân tiến lại.

"Không phải." Tạ Tùy thản nhiên nói: "Tôi làm công ở đây, có thể ở lại."

"Ồ." Cô chút nữa quên mất, Tạ Tùy xuất thân tầng dưới chót, rất nghèo.

Không biết vì cái gì, Tịch Bạch trong lòng có chút đau, kỳ thật từ lâu đã biết hắn rất khổ, nhưng cũng chỉ biết vậy, tận mắt chứng kiến lại là một cảm giác khác.

Tạ Tùy tâm tư nhạy bén, liền nhìn thấu thiếu nữ trong đầu đang nghĩ gì.

Sắc mặt hắn đen xuống: "Khinh thường lão tử?"

Tịch Bạch lắc đầu liên tục, không phải!

Cô có lẽ sẽ khinh thường Tịch Phi Phi dối trá, An Khả Nhu kiêu ngạo, thậm chí cha mẹ vô năng cùng bất công, ở trên thế giới này, người duy nhất cô không bao giờ khinh thường, chính là Tạ Tùy.

Kỳ thật Tạ Tùy cũng chỉ cố ý hù dọa cô, hắn có thể cảm thấy được, Tịch Bạch không giống với các nữ sinh khác, trong mắt cô lộ ra một cỗ ấm áp và tốt đẹp, làm hắn kìm lòng không được muốn tới gần.

"Tôi biết."

Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: "Cậu biết cái gì!"

Thiếu niên cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cừời: "Cô vì tôi đau lòng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...