Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 22: Mời



Quế Thanh Thanh yên lặng nhìn Lý Tùng, một lúc lâu sau nói: "Đại lang, chàng để cho ta đứng dậy, mặc quần áo rồi ta nói tỉ mỉ cho chàng biết."

Lý Tùng cười nói: "Không được, mọi người đều nói lúc trần truồng mới có thể nói thật ra."

Quế Thanh Thanh bĩu môi một cái "Mới không phải đâu! Mọi người đều nói, nam nhân ở trên giường lừa gạt nữ nhân, đa số đều không đáng tin cậy."

"Nói bậy! Ta khi nào thì lừa gạt nàng rồi hả?"

"Uh, đương nhiên là chàng không phải người như vậy, chàng là người chỉ làm mà không nói." Quế Thanh Thanh trầm ngâm trong chốc lát, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay không thể giấu hắn, Lý Tùng bề ngoài hào phóng, trong lòng cũng rất nhỏ, nếu như ngày sau bi hắn phát hiện, giữa phu thê có vết nứt sẽ không tốt.....

Lý Tùng thấy ánh mắt úp mở của thê tử, không hờn giận nói: "Không cho phép nói dối! Ăn ngay nói thật!"

"Ta không nghĩ nói dối chàng, chỉ là.... Sợ chàng suy nghĩ nhiều....."

"Nàng không nói ta mới có thể suy nghĩ nhiều!"

"Uh, chàng muốn biết cái gì, ta sẽ nói cho chàng biết, hôm nay ta..... Là gặp phải Tống Tử Kiều, Đại lang, ta rất sợ hãi, ta vừa nhìn thấy hắn ta liền sợ hãi..... Ta chỉ muốn khi đó chàng có thể ở bên cạnh ta, để cho trốn ở trong lòng chàng....."

"Chết tiệt....." Lúc này Lý Tùng đã muốn đứng dậy, chỉ là Quế Thanh Thanh giống như bạch tuộc chặt chẽ ôm lấy hắn, Lý Tùng nhớ tới mới vừa rồi thê tử vẫn còn đang sợ hãi, vội vàng an ủi nàng vài câu, lúc này mới hỏi: "Ở nơi nào gặp được hắn? Hắn lại nói gì với nàng rồi hả?"

"Ngay tại nhà của Vương Chân gặp phải hắn, hắn nói nguyện ý cưới ta làm bình thê....."

"Thằng khốn! Ta đánh chết hắn!" Lý Tùng mắng một câu lại muốn đứng dậy.

"Đừng, không cho phép chàng xúc động." Quế Thanh Thanh sử dụng cả tay lẫn chân, thân thể Lý Tùng bị thê tử cuốn lấy, hắn lại không lỡ dùng sức, sợ làm bị thương chân tay non mềm của thê tử, hắn cũng tắt tâm tư muốn đi tìm Tống Tử Kiều tính sổ, hỏi: "Nàng nói với hắn như thế nào?"

Quế Thanh Thanh thấy bộ dáng hùng hổ mới vừa rồi của Lý Tùng, trong lòng có chút không yên, nếu hắn biết mình cố ý nói những câu mơ hồ không rõ, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Nàng dò hỏi: "Chàng đoán ta nói như thế nào?"

Lý Tùng thấy ánh mắt tha thiết của thê tử, sốt ruột trong lòng không biết từ lúc nào đã biến mất hơn phân nửa, nếu thê tử không có ý giấu giếm hắn, hiển nhiên là tâm tư bằng phẳng, chính mình có cái gì phải lo lắng? Hắn nhớ tới bộ dáng sợ hãi lần trước của Quế Thanh Thanh khi gặp Tống Tử Kiều, càng không thể cùng Tống Tử Kiều có cái gì, nghĩ như vậy, tâm của hắn lập tức tỉnh táo lại, Tống Tử Kiều a Tống Tử Kiều, đáy lòng Lý Tùng không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh, dám mơ tưởng hão huyền thê tử của hắn, nằm mơ đi thôi!

Lý Tùng suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Nàng đáp ứng hắn rồi hả?"

Quế Thanh Thanh buồn bã nói: "Loại chuyện này làm sao có thể trực tiếp đồng ý? Ta không thể để cho trượng phu của ta vì ta mà thanh danh bị hỏng, cho nên ta chỉ úp úp mở mở, "Thà làm thê nhà bình dân, chứ không làm thiếp nhà vương hầu", hắn lập tức nói sẽ hưu Thượng thị..... Ta nghĩ muốn cho hắn hưu Thượng thị, lúc Tống gia xảy ra chuyện, sẽ càng thêm tứ cố vô thân*, kế hoạch của chúng ta mới càng thêm chắc chắn. Đại lang đừng trách ta, ta nghĩ đến giấc mộng bị hắn đánh chết, liền thấp thỏm lo âu, tất cả các sự kiện trong mộng đều ứng nghiệm, ta rất sợ hãi....."

(*) Tứ cố vô thân: Một thân một mình, k cầu được ai giúp.

"Đừng sợ, có ta ở đây." Lý Tùng gắt gao ôm lấy thê tử, nhẹ giọng an ủi nàng. Nếu nói trước kia hắn đối với Tống gia còn một tia do dự, nhưng bây giờ một tia do dự còn lại cũng bị hắn vứt đi, Tống Tử Kiều dám mơ tưởng đến thê tử của hắn, chỉ cần điểm này, hắn đáng chết!

Trong mắt Lý Tùng hiện lên một tia âm ngoan, hắn vừa chuyển đầu bỗng nhiên thấy trên giường có một cái yếm mới tinh, vội vàng lấy qua "Đây là họ Tống đưa cho nàng?"

"Không phải, là Vương Chân đưa, nói là lần trước Tống Tử Hà vô lễ, tiểu lễ vật này là nàng hướng ta bồi tội, nói không chừng là Tống Tử Kiều bỏ tiền ra!"

Lý Tùng chộp trong tay, "Ba" một tiếng ném ra ngoài, Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Chàng ném loạn cái gì? Cái dây xích trên mặt kia chính là bạc."

Lý Tùng tức giận nói: "Vậy cũng không được mặc! Nếu nàng thích, sáng mai ta mua cho nàng!"

Quế Thanh Thanh biết trượng phu nổi máu ghen, tức thì ôn nhu nói: "Ta không thích, nhưng mà ném đi rất đáng tiếc, không bằng đưa cho tỷ tỷ mặc đi, nàng nhất định không mạc kiểu dáng này, dù không mặc, dây xích kia cũng đáng giá mấy động tiền." Nàng vừa nói vừa đứng dậy chỉnh quần áo "Đại lang, ta quên chuẩn bị cơm trưa cho chàng, chàng đói bụng phải không? Nếu không trước ăn tạm ít bánh hạt dẻ."

"Không cần, ta giúp nàng nhóm lửa."

Phu thê hai người đem cơm trưa làm tốt, lúc này Hỉ muội mới trở về, trong tay cầm theo hai cân thịt, Quế Thanh Thanh hỏi: "Ngươi lấy thịt ở đâu vậy? Cả buổi ngươi chạy đi đâu vậy?"

Hỉ muội kinh ngạc: "Nãi nãi, Tiểu Thúy đưa cho nô tì một chuỗi tiền, nói rằng người bảo nô tì đi mua thịt a!"

Lý Tùng quát: "Đem thịt ném!"

Hỉ muội sợ tới mức co rúm lại, cầm theo thịt băn khoăn bất an nhìn Quế Thanh Thanh, không biết chính mình đã làm sai điều gì?

Quế Thanh Thanh vội nhận lấy thịt rồi nói với Lý Tùng: "Hỉ muội còn nhỏ a, có cái gì liền trực tiếp nói cho nàng, chàng đừng hù dọa nàng, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra." Nàng quay đầu đối với Hỉ muội cười nói: "Ngươi nhớ kỹ, lần sau chỉ có người trong nhà chúng ta phân phó, ngươi mới có thể đi làm, biết không? Ta cho ngươi đi theo ta, thì ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta."

Hỉ muội liên tục gật đầu nói "Nô tỳ nhớ kỹ."

Quế Thanh Thanh vội nói: "Được rồi, rửa tay ăn cơm."

Lúc ăn cơm, Lý Tùng nói: "Đem nay ta sẽ nói chuyện cùng phụ thân, để cho ông không cần mỗi ngày đều chạy đến Liễu gia tập."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Chỉ sợ phụ thân không chịu ngồi yên ở trong nhà."

"Sân trước sân sau vườn rau đã đủ việc cho ông làm rồi, nếu cảm thấy quá rảnh rỗi, có thể nuôi thêm gà vịt."

Quế Thanh Thanh hiểu được ý của trượng phu, chẳng qua là lo lắng nàng ở nhà một mình, nàng liền gật đầu: "Chuyện này cứ nghe theo chàng."

Ăn xong cơm trưa, Hỉ muội chân tay lanh lẹ thu thập bát đũa, Quế Thanh Thanh lại nghĩ đến tranh thủ đem bức bình phong kia thêu xong, nàng thấy muộn rồi mà Lý Tùng cũng không gấp gáp đi nha môn, liền hỏi: "Làm sao vậy Đại lang? Chàng lo lắng Tống Tử Kiều sao? Ta nghĩ, hắn gần đây khẳng định là sẽ cuống cuồng đi mua mảnh đất kia, chắc là sẽ không hưu thê nhanh như vậy, dù Thượng gia không bằng Tống gia, nhưng tốt gì ở huyện Thanh Phổ này cũng có chút thể diện, nói không chừng hôm nay Tống Tử Kiều cố ý nói như vậy, cố ý lấy lệ với ta....."

"Không phải chuyện này, ta đang nhớ tới cái bản đồ mà nàng nói kia..... Ta cẩn thận suy nghĩ qua, muốn bố trí ván cờ này, Tàng bảo đồ là mấu chốt, tối thiểu cũng phải cần giấy từ mấy năm trước, làm giả bản đồ ta cũng không am hiểu, ta định đ tìm bằng hữu trước đây hỗ trợ, muốn xuất môn một khoảng thời gian, nhưng là nàng ở nhà, ta lo lắng....."

Quế Thanh Thanh vội nói: "Loại chuyện này nhờ người làm hộ không tốt, ngộ nhỡ để lộ tin tức....."

"Sẽ không." Lý Tùng ngắt lời nàng "Cái này nàng yên tâm, ta cùng hắn là sinh tử chi giao*."

(*) Sinh tử chi giao: Bạn cùng sống chết.

"Nếu như vậy, chàng còn lo lắng cái gì? Trong nhà không phải còn có phụ thân sao? Bằng không để cho cha mẹ cùng ca ca của Hỉ muội cùng tới đây ở. Dù soa bây giờ đồng ruộng cũng không bận."

Lý Tùng gật gật đầu "Cũng chỉ có thể như vậy, buổi chiều ta sẽ cùng Mã đại nhân nói xin nghỉ, chuyện này phải nắm chắc làm."

Lý Tùng đi không bao lâu, Quế Thanh Thanh liền ổn định lại tinh thần thêu bình phong, chỉ còn lại một chút châm tuyến sau cùng, ngày mai là có thể giao hàng. Lúc này liền nghe thấy có người gõ cửa, mắt thấy Hỉ muội đi mở cửa, Quế Thanh Thanh vội vàng hô: "Ngươi không được tùy tiện mở của cho người ta, nhất là hàng xóm Vương Chân, nếu như nàng đến đây, ngươi cứ nói ta bị bệnh, không gặp khách, cửa cũng không mở cho nàng."

Hỉ muội đáp ứng chạy tới xem, một lát sau dẫn theo một đám người đi vào, Quế Thanh Thanh vừa thấy, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng "Trần Lan? Tần đại ca? Sao hai người nhanh như vậy đã trở lại rồi?"

Tần Yến Sơn cười nói: "Chỉ là sớm trở về trông nom phường rượu thôi!"

Quế Thanh Thanh vội nói: "Nếu như vậy, nhất định không có biện pháp lại ở tại khách điếm, vẫn là chuyển đến trong nhà ở đi."

Trần Lan khoác cánh tay của Quế Thanh Thanh "Đương nhiên, cho dù Thanh tỷ tỷ không mời, chúng ta cũng muốn mặt dày đến nhà tỷ ở!"

Quế Thanh Thanh nghe ra Trần Lan trên phương diện xưng hô có biến hóa, vốn kêu nàng là Quế tỷ tỷ, bây giờ lại là Thanh tỷ tỷ, trình độ thân cận này nhưng là cùng ban đầu không cùng dạng rồi! Quế Thanh Thanh cười nói: "Cái gì gọi là mặt dày? Cái nhà này cũng là hai người giúp đỡ mua, cũng giống như là nhà của hai người thôi!" Nàng vội vàng đem huynh muội hai người đưa đến phòng ở dành cho khách, lại an bài cho người làm mà họ mang đến, lại sai Hỉ muội đi nha môn tìm Lý Tùng.

Tần Yến Sơn cười nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, ta nhàn rỗi không có gì làm, tự mình đi tìm hắn cũng được."

Quế Thanh Thanh thuận theo hắn, chính nàng trò chuyện cùng với Trần Lan, Quế Thanh Thanh nhìn thấy Trần Lan thêu bình phong, vui vẻ nói: "Không nghĩ tới Thanh tỷ tỷ lại thêu tốt như vậy, cái này tỷ cũng định mang đến tú phường bán à?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Đây là khuê nữ nhà người ta thành thân đặt làm, chờ sau này ngươi lấy chồng, ta nhất định đưa cho ngươi một cái so với cái này còn tốt hơn!"

Trần Lan mặt đỏ bừng, liền tiến lên gãi nách Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh sợ nhất là ngứa, lập tức cười lăn cười bò, tỷ muội hai người náo loạn một hồi, Trần Lan hỏi: "Thanh tỷ tỷ, tỷ phu đối với ngươi có tốt không?"

"Tốt a, hắn đối với ta rất tốt. Sao đột nhiên lại hỏi lên chuyện này?"

Trần lan cười nói: "Ta cùng bà ngoại nhắc tới tỷ, bà ngoại nói gả cho tỷ phu uất tức tỷ, lại đem biểu ca quở trách một trận, nói hắn không quan tâm ngươi....."

Quế Thanh Thanh nghe vậy chỉ cười cười, người già giàu cũng không phải nàng không biết, có thể nói như người uống nước ấm lạnh tự biết, nàng cảm thấy không có gì đáng để hâm mộ, nghĩ đến Tần gia biết rõ thân phận của nàng, bây giờ mới nói ủy khuất nàng, thực ra nàng tuyệt không cảm thấy ủy khuất, nàng đối với cuộc sống bây giờ của chính mình cực kỳ hài lòng.

Quế Thanh Thanh một bên đem phần sau cùng thêu xong, một bên cùng Trần Lan nói chuyện, trần Lan dò hỏi: "Thanh tỷ tỷ, ngươi cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi huyện Thanh Phổ phải không?"

"Đúng vậy," Quế Thanh Thanh gật gật đầu "Ta là phụ nữ có chồng, nào có cơ hội xuất môn?"

"Không bằng tỷ cùng ta đi phủ Thanh Châu chơi một chuyến đi! Ta nói về tỷ với bà ngoại, bà vẫn muốn gặp tỷ đó!"

Quế Thanh Thanh lúc này mới hiểu, trách không được lần này Trần Lan đi theo Tần Yến Sơn trở lại, đây mới là mục đích lần này nàng trở về đi? Quế Thanh Thanh nghĩ nếu có thể tính kế Tống Tử Kiều, đến lúc đó không thiếu được cần cậu của mình là Tri phủ xuất lực, tuy nhiên không thể nói rõ, cứ ở bên cạnh ông bất động thanh sắc thêm chút dầu, cũng là tốt, huống chi chính mình cũng cần một chỗ dựa vững chắc, dù Tần gia tính toán không nhận thức nhau, thì nhận thức một chút người nhà nương, nương dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt được rồi.....

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta không phải là có một cái mũi hai cái mắt thôi sao? Có cái gì đẹp? Chẳng lẽ ngươi lại nói lung tung rằng ta lớn lên giống mẹ ngươi gì đó?"

Trần Lan một bên cười gượng nói: "Còn không phải à, cho nên bà ngoại đặc biệt hiếu kỳ dung mạo của tỷ..... Thanh tỷ tỷ, tỷ đi chơi một chút đi, phủ Thanh Châu chơi rất vui, nhà cậu còn có vài vị biểu tỷ muội, ta giới thiệu cho các ngươi nhận thức, các nàng đều là tài nữ....."

Quế Thanh Thanh cười cười: "Trong nhà ta còn có công công cùng trượng phu ở đây, xuất môn một chuyến nào có dễ dàng như vậy?"

"Chuyện này không thành vấn đề, ta tới giúp tỷ an bài, đúng rồi Thanh tỷ tỷ, ta cùng tỷ đi chơi đi!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...