Làm Quả Phụ Thật Khó

Chương 32



Editor: Linh.

Thấy Lý Tùng cũng đứng ở trong sân, lúc này Quế Thanh Thanh mới nhẹ nhàng thở ra "Đại lang, đây là có chuyện gì vậy?"

Lý Tùng vừa nhìn thấy Quế Thanh Thanh trở lại, giống như túm được ân nhân cứu mạng, vài bước đi đến trước mặt Quế Thanh Thanh, thấp giọng nói: "Nàng dâu, ta vốn đưa tin để cho người môi giới ngày mai dẫn người đến, nào biết mẹ mìn này qua giữa trưa đã mang theo người đến, để cho ta tuyển chọn, ta làm sao biết chọn người, đang lo lắng."

Quế Thanh Thanh nhìn về phía những nữ tử đang ở trong sân, hơn hai mươi người theo độ tuổi từ mười hai đến mười tám tuổi, Quế Thanh Thanh nhìn một lần, liền hỏi mẹ mìn kia những người này có sở trường gì, mẹ mìn chỉ vào một nha đầu khoảng mười năm mười sáu tuổi nói: "Nãi nãi, vị này là Thanh Thảo cô nương, điểm tâm của nàng làm vô cùng tốt."

Nhìn đến nàng ta Quế Thanh Thanh không khỏi sửng sốt, kia không phải là nha đầu hầu hạ bên cạnh Tống Tử Hà sao? Nàng biết làm điểm tâm không phải là giả, nhưng là cũng sẽ quyến rũ nam nhân, không phải người mình muốn.

Quế Thanh Thanh lại hỏi những người nữ tử khác nói: "Có người nào biết làm điểm tâm?"

Mẹ mìn kia vội đáp: "Còn có hai người nữa biết làm, chỉ là tay nghề không tốt như Thanh Thảo." Bà ta nói xong, chỉ chỉ vào hai tiểu nha đầu khoảng mười hai mười ba tuổi bộ dáng có vẻ phổ thông, Quế Thanh Thanh nhìn hai người các nàng, tướng mạo trung đẳng, nhìn cũng là người thành thật, dáng dấp nhanh nhẹn, nàng liền gật gật đầu, tay nghề không tốt thì có thể học, Quế Thanh Thanh đặt tên cho hai người các nàng là Trà Hương và Mạch Hương, về sau là người hầu ở cửa hàng điểm tâm, về sau mọi chuyện không cần nàng và tỷ tỷ phải tự thân tự lực rồi.

Trong nhà vẫn cần dùng thêm hai người, Quế Thanh Thanh lại mời mẹ mìn giới thiệu một người biết nấu ăn, mẹ mìn chỉ vào một nữ tử hơn ba mươi tuổi, nữ tử này tên là Tằng Tú, nhưng chỉ đồng ý ký khế ước năm năm, Quế Thanh Thanh thấy toàn thân nàng sạch sẽ gọn gàng, liền nói muốn nếm thử đồ ăn nàng ta làm rồi sẽ quyết định, nàng lại chọn một người tên là Cúc Tú làm nha hoàn, năm nay chỉ có mười bốn tuổi, tướng mạo thanh tú, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, so sánh nàng với những nha hoàn diện mạo xinh đẹp hoặc tinh thông nữ công, không có chỗ nào hơn, nhưng mà có một chỗ tốt mà người khác không có, đó chính là nàng biết chữ.

Quế Thanh Thanh cẩn thận hỏi qua mẹ mìn, biết chủ tử cũ của nàng là Liễu gia bị gia tộc làm liên lụy nên bị tịch thu chức quan, nàng mới bị bán trao tay, Quế Thanh Thanh thích người biết chữ, cuối cùng lựa chọn Cúc Tú, Cúc Tú hết sức vui mừng, trái lại Thanh Thảo hết sức khó chịu, luận tướng mạo nàng là tốt nhất trong hai mươi mấy người, luận tay nghề nàng làm điểm tâm tốt nhất, nàng chỉ cảm thấy Quế Thanh Thanh không có ánh mắt, hơn nữa trong nhà này nam chủ nhân cũng quá xấu rồi...

Quế Thanh Thanh chọn người xong, mẹ mìn liền dẫn những nữ tử còn lại đi. Lý Tùng vội vã đi nha môn, cũng rời đi.

Quế Thanh Thanh nhìn mấy người chính mình chọn, Cúc Tú trước kia ở nhà người ta đã làm nha hoàn, quy củ nào nên biết đều đã biết, mặt khác hai người Trà Hương, Mạch Hương, lúc ở chỗ môi giới đều đã được huấn luyện qua, lại nói tương lai hai người đều phải đến cửa hàng điểm tâm làm việc, Quế Thanh Thanh liền đơn giản nói qua quy củ trong nhà cho mấy người họ, lại đưa ra một chút bạc cho Từng Tú "Từng tẩu, tẩu cần mua nguyên liệu nấu ăn gì thì chính mình đi chuẩn bị đi, buổi tối sẽ nếm thử tay nghề của tẩu."

Cơm chiều Từng tẩu chuẩn bị bốn món ăn, một món hoa cua đậu hũ, một món thịt kho tàu, cá chép hấp, cộng thêm một món canh xương hầm củ sen.

Mấy món ăn này hẳn là sở trường của Từng tẩu, Quế Thanh Thanh từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, phụ tử Lý Tùng hai người đối với đồ ăn đều không chú trọng, chỉ cần bên trong đồ ăn có thịt là được, nhưng là Quế Thanh Thanh từng ăn qua mỹ thực, lần này đi Tần gia, cũng tăng thêm không ít kiến thức, nàng cảm thấy món hoa cua đậu hũ là ngon nhất, màu sắc, có hồng có trắng, lại thêm gạch cua chưng với rượu vàng, nhìn thấy tương đối mê người. Thịt kho tàu béo mà không ngấy, tiên hương ngon miệng, cá chép hấp hương vị lại càng ngon.

Ăn xong cơm chiều, Lý Tùng cười nói: "Thanh Thanh, so tay nghề nàng không bằng người."

Quế Thanh Thanh không để bụng: "Đó là sở trường của người ta, ta cũng không thể lấy khuyết điểm của mình đi so với sở trường của người ta, vậy không phải là tự tìm phiền não sao."

Lý Tùng ánh mắt trêu tức nhìn nàng một cái: "Nàng dâu, vậy sở trường của nàng là cái gì?"

Quế Thanh Thanh nghĩ nghĩ, có thâm ý khác cười nói: "Sở trường của ta chính là nằm mơ." Sơ trường này đúng là bất luận kẻ nào đều không so được. Nhắc đến đề tài này, Lý Tùng liền hỏi: "Vậy gần đây nàng lại nằm mơ đến cái gì rồi?"

Quế Thanh Thanh vẫn muốn nói với Lý Tùng chuyện này, bây giờ Lý Tùng hỏi, lại là thời cơ tốt, Quế Thanh Thanh vội nói: "Ta mơ sang năm nơi này của chúng ta có hạn hán..."

"A? Thật hay giả?" Lý Tùng lắp bắp kinh hãi.

"Loại chuyện này ta làm sao có thể nói dối?" Quế Thanh Thanh còn nhớ rõ, đời trước, nàng mới tiến vào Tống gia hơn một năm, lúc ấy đang có thai, mùa hè kia từ đầu đến cuối một trận mưa đều không có, bụng càng lớn càng cảm thấy bên ngoài khổ cực, mặc dù như vậy, mỗi ngày vẫn phải cấp cho Thượng thị thỉnh an, thậm chí lúc Tống Tử Kiều ra ngoài, Thượng thị vẫn bắt nàng quạt, Tống Tử Kiều trở về, nàng nửa chữ cũng không dám nói ra, nhớ đến Thượng thị, trong lòng Quế Thanh Thanh liền không thoải mái, không phải là nàng ta sẽ sống ở cách vách kia chứ?

Lý Tùng chíu mày: "Thanh Thanh, nếu như vậy, chúng ta phải chuẩn bị tốt mới được, trong nhà nuôi những người này, ít nhất chúng ta cũng nên dự trữ nhiều lương thực chút, trước phải đào một cái hầm... Mặt khác, chúng ta phải kiếm nhiều tiền, sang năm hạn hán, nếu như có ai bán đất, chúng ta cũng nên mua nhiều một chút..."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Loại chuyện này đương nhiên là Đại lang quyết định, chỉ có điều nếu như đào hầm, vẫn là tự tay Đại lang làm là tốt nhất, tránh cho bị người biết."

"Biết, miệng hầm để tại nhà chúng ta là được, vừa lúc còn có thể xây một hầm rượu..."

Quế Thanh Thanh nghe thấy Lý Tùng nói đến hầm rượu, vội vàng hỏi chuyện xưởng rượu, biết được toàn bộ thuận lợi, tiếp qua hai tháng nữa là có thể đưa Lê Hoa Bạch ra ngoài thị trường, Quế Thanh Thanh một trận vui mừng, chỉ có điều sang năm chính là hạn hán, còn phải nhắc nhở Trung thúc mua nhiều lương thực hơn mới được, chính là như thế nào mới có thể để Trung thúc tin tưởng, dù sao cũng phải nghĩ một cái lý do thích hợp.

Hai vợ chồng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, Lý Tùng cười nói: "Thôi, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện sau này thì sau này nói, nếu như thật sự có hạn hán, chúng ta cũng không thể mắt thấy người đói chết lại cầm lương thực đi cất rượu, nàng nói có phải hay không?"

Quế Thanh Thanh gật gật đầu "Đáng tiếc bạc của chúng ta có quá ít, đến lúc đó chỉ sợ không làm được việc gì." Năm đó Tống Tử Kiều chính là mượn cơ hội này mua nhiều đất, đương nhiên, hắn cũng bố thí cháo, nên thanh danh của hắn ở Huyện Thanh Phổ cũng không tính là quá kém....

Lý Tùng thấy thê tử luôn luôn thất thần, cho rằng nàng là bị chuyện sang năm mà buồn phiền, liền cười nói: "Nàng yên tâm, cho dù nàng không biết trước, ta cũng chắc chắn không để cho nàng đói, bây giờ chúng ta biết trước, vậy thì có thể cứu bao nhiêu người thì cứu, theo khả năng, không thẹn với lương tâm là được, không cần vì chuyện này mà lo lắng."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Đại lang nói rất đúng, ta tin chàng."

"Nàng khuyến khích tỷ tỷ và tỷ phu đến thị trấn, chính là sợ sang năm bọn họ bận rộn vô ích phải không?"

"Đương nhiên chuyện này không phải là tất cả, ta cũng hi vọng có tỷ tỷ làm bạn. Đúng rồi, chỗ Lý Du và Lý Bách, có phải cũng nên..."

"Không cần, chúng ta dự trữ thêm nhiều lương thực, chờ bọn hắn không có lương thực, cho bọn hắn một chút là được. Thanh Thanh, chuyện này càng ít người biết càng tốt, không thể tùy tiện nói với người khác."

Đạo lý này đương nhiên Quế Thanh Thanh biết, nàng chỉ cảm thấy ông trời có mắt, biết đời trước đối với nàng bất công, một đời này mới làm cho nàng tìm được một trượng phu tốt như Lý Tùng.

Hai vợ chồng nói chuyện một hồi, Quế Thanh Thanh liền đem chuyện Thượng thị có khả năng sẽ làm nói cho Lý Tùng, Lý Tùng không khỏi chau mày, hắn một chút cũng không thích nghe chuyện về Tống gia, Thượng thị này không trở về nhà mẹ đẻ sống, làm sao lại chuyển về phía bên này? Nàng ta có mục đích gì? Không nghĩ đến Vương Chân dễ dàng bị Thượng thị giải quyết như vậy, xem ra Thượng gia cũng không đơn giản, cũng không biết chuyện mình làm, Thượng gia biết bao nhiêu...

Lý Tùng đem những suy nghĩ này chôn ở đáy lòng, không dám để cho Quế Thanh Thanh biết, chỉ dỗ nàng nói: "Đem đến thì đem đến đi, cũng chỉ là một nữ lưu, lại có thể làm làm gì? Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, không phải là ngày mai nàng vẫn còn phải ra ngoài tìm mặt tiền cửa hàng sao? Lại nói chỗ của Viên Bàn Tử, nàng cũng bớt chút thì giờ đi xem đi."

Quế Thanh Thanh vừa tìm mặt tiền cửa hàng, vừa giúp tỷ tỷ tìm nhà, lại vừa ứng phó Viên Bàn Tử, Lý Tùng thì ban ngày đi nha môn, tranh thủ bắt đầu đào hầm, Lý Phúc Mãn lão gia tử vừa nghe nhi tử định dùng hầm dự trữ lương thực, liền lập tức đồng ý, người già từng trải nhiều, cả đời lên lên xuống xuống, trải qua nhiều chuyện hơn, cảm thấy trong nhà có lương thì trong lòng cũng yên tâm hơn, ông hết sức đồng ý, liền ngay cả xưởng rượu cũng không đi, đi theo Lý Tùng cùng một chỗ đào, người một nhà cùng bận rộn, mãi cho đến qua tết trung thu.

Buổi sáng hôm nay, Quế Thanh Thanh chỉ thấy trong người rất mệt mỏi, chính là cửa hàng điểm tâm đã muốn khai trương, tỷ tỷ lại lớn bụng, nàng đành phải miễn cưỡng đứng lên, lúc ăn cơm, Lý Tùng hỏi: "Thanh Thanh, sắc mặt của nàng không tốt, có phải dạo này mệt mỏi quá không? Không bằng hôm nay ở ở nhà nghỉ một ngày..."

"Như vậy sao được? Cửa hàng phải khai trương sớm mới được, một tháng năm lạng bạc tiền thuê nhà a!" Quế Thanh Thanh xới cơm cho Lý Phúc Mãn, lại đưa đến chiếc đũa, hỏi: "Phụ thân, trong nhà hầm vừa mới đào xong, bây giờ để lương thực có được không?"

"Được, thừa dịp bây giờ lương thực vừa gặt xuống, giá cũng không đắt, lương thực của nhà chúng ta không để được đầy hầm, còn phải mua thêm một chút."

Quế Thanh Thanh nhìn Lý Tùng, không biết hắn làm cách làm để khuyến khích công công thu mua lương thực, nhưng mà nàng cũng không hỏi. Lúc này, Từng tẩu làm xong món ăn cuối cùng cũng bưng lên đây, Quế Thanh Thanh thích nhất là ăn cá hấp, nào biết hôm nay nàng ngửi thấy mùi cá, vội vàng quẳng bát đũa xuống chạy đến trong sân sau đó là một trận nôn khan, Lý Tùng cuống quít hỏi: "Thanh Thanh, nàng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Từng tẩu là người từng trải, nàng vừa thấy tình trạng này, liền cười nói: "Nãi nãi hẳn là có đi?"

Lý Phúc Mãn lão gia tử nghe xong mắt sáng lên, ông đã sớm ngóng trông cháu đích tôn con trai cả, chẳng qua là lo lắng suông không có biện pháp, ông làm công công không tốt nhiều lời, hôm nay vừa thấy tình trạng này của con dâu, lại thêm Từn tẩu nói, lão gia tử cảm thấy bộ dáng này thật đúng như là có thai, ông vội nói: "Đại lang, ngươi vẫn đứng ngốc ở đấy để làm gì? Mau mau đi mời lang trung, để cho lang trung bắt mạch cho con dâu."

"Không cần không cần!" Chuyện này Quế Thanh Thanh chính mình biết rõ ràng, cũng không phải là nàng chưa từng sinh con, trải qua lời Từng tẩu vừa nói, nàng nghĩ đến, kinh nguyệt của nàng quả thật chậm mấy ngày, vốn Quế Thanh Thanh chỉ cho là dạo này quá bận, kinh nguyệt không ổn định, bây giờ có triệu trứng này, rõ ràng là cùng ban đầu nàng nghĩ không khác nhau, nàng vội nói: "Đại lang, chàng không cần đi, ta rất tốt..."

Lý Tùng vẻ mặt kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), hai tay nắm cánh tay của Quế Thanh Thanh "Nàng thật sự có, nói như vậy là ta được làm phụ thân rồi phải không?"

Quế Thanh Thanh rũ mí mắt xuống, lúc này cha chồng vẫn còn đang ở một bên a, nàng làm sao không biết xấu hổ nói cái này?

Lý Phúc Mãn cười nói: "Từng tẩu mau đem cá lấy đi, Đại lang nàng dâu không thể ngửi mùi này. Đại lang, còn không chạy nhanh cho vợ ngươi ăn cơm? Đều đã vui đến choáng váng." Chính ông nói xong liền cười ha ha "Đến lúc có đại tôn tử, ta liền sẽ không đi, chỉ ở nhà trông con cho các ngươi."

Lý Tùng hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Phụ thân, sao có thể làm phiền đến ngài, đến lúc đó có thể mời bà vú."

"Ai, ta đây vẫn phải nhìn, vạn nhất nàng đem tôn tử của ta va chạm a."

Phụ tử hai người cư nhiên hiện tại đã nói đến cái này, Quế Thanh Thanh ở một bên nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng mà ánh mắt đã ẩm ướt, trong lòng cũng không biết được là chua hay ngọt. Mặt cũng đã hồng đến tận mang tai."

Lý Tùng kéo nàng trở lại trên bàn cơm, Quế Thanh Thanh vội nói: "Đại lang, ta vẫn nên về phòng ăn thôi, Từng tẩu làm cá, chàng và phụ thân ăn đi."

Lý Phúc Mãn vội nói: "Không sao, mau mau ăn cơm, đồ ăn trên bàn nhiều, chính mình về phòng ăn nào có những đồ ăn này?"

Lý Tùng cười không khép miệng, phụ thân còn nói hắn vui mừng đến choáng váng, hắn thấy phụ thân cũng không tốt hơn chút nào.

Ánh mắt Quế Thanh Thanh chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bát trước mặt, đây là chiếc bát màu hồng san hô có hình hài nhi đùa giỡn, chính là lần trước Tần lão thái thái cho, Tần gia lão thái thái nói, hai vợ chồng cùng dùng cái bát này, nhiều con nhiều cháu, không nghĩ đến nhanh như vậy liền có, Quế Thanh Thanh vốn còn muốn muộn một chút mới có con, nàng còn muốn kiếm thêm chút bạc a.

Cái bát màu hồng san hô này có men sứ bảo vệ, miệng mở rộng, bụng sâu, mặt trên vẽ đình đài, cây cọ, lan can đỏ thắm, còn có hình bốn đôi đồng tử đang chơi đùa, toàn là bé trai, có bé trai đang nghịch nước, có chơi pháo, có cùng con dê chơi đùa, còn có một đôi đang ôm cá chép lớn.

Quế Thanh Thanh nhìn bé trai trắng nõn nà trên bát, không khỏi có chút thất thần, nàng nhớ rõ ràng, một đời trước, nàng cũng mang thai vào lúc này, thật không nghĩ đến, lặp lại một lần, cư nhiên vẫn lại là như vậy, đứa nhỏ này là của mình, nàng tin tưởng, sẽ không còn bị Thượng thị đoạt đi....
Chương trước Chương tiếp
Loading...