Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 10: Hơn Nữa Còn Có Hai Phần
“Chú cảm thấy lời tôi nói có đúng không?” Ngay vào lúc chú Thất không để ý, Lâm Thiên Sinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ông ta. Điều này khiến chú Thất giật mình sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh. Càng khiến ông ta tin chắc rằng Lâm Thiên Sinh tuyệt đối không phải người bình thường! “Cậu…” Sắc mặt chú Thất tràn ngập sợ hãi, không dám tin nhìn Lâm Thiên Sinh ở trước mắt. Với thực lực võ giả cấp bảy của ông ta mà lại không thể nhận ra chuyển động của Lâm Thiên Sinh. Chỉ sợ cảnh giới của thằng nhóc này phải cao hơn ông ta ít nhất hai đến ba cấp bậc. Kết hợp cùng với những chuyện xảy ra vào ban ngày, chú Thất càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng mình. Ông ta không thể vô duyên vô cớ ngất đi như vậy, nhất định lúc đó Lâm Thiên Sinh đã làm chuyện gì đó. Lâm Thiên Sinh lúc này không tức giận cũng tự có uy nghiêm, quản gia chú Thất hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực trên người của anh. Trong một giây phút nào đó, ông ta cảm thấy dường như Lâm Thiên Sinh là một đại năng đang ở cảnh giới tối thượng. Áp lực trong lòng ông ta càng lúc càng nặng, chú Thất không nhịn được mà quỳ thẳng xuống trước mặt anh. Lâm Thiên Sinh cười nói: “Ha ha, không cần phải căng thẳng như vậy, tôi cũng không muốn giết chú đâu.” Chú Thất run rẩy nói: “Tôi có mắt không tròng, không biết cậu là tu sĩ đại năng. Mong cậu người lớn rộng lượng không trách tội tôi!” Uy thế của Lâm Thiên Sinh đáng sợ hơn bất kỳ tu tiên giả nào mà ông ta từng gặp trước đây. Ít nhất cũng phải ở trên cảnh giới Trúc Cơ, chính là cường giả cảnh giới Tụ Hồn trong truyền thuyết! Mọi người dưới cảnh giới Tụ Hồn đều là con kiến! Nhớ đến chuyện lúc trước ông ta không tôn trọng Lâm Thiên Sinh, chú Thất đang quỳ trên mặt đất sợ đến mức rùng mình, toát mồ hôi lạnh. Mà Lâm Thiên Sinh cũng chỉ lộ ra một chút uy áp mà thôi. “Được rồi, chú đứng dậy đi.” “Về phần tu sĩ đại năng gì đó, tôi đã không phải nữa từ lâu rồi, hiện tại tôi chỉ là một người bình thường, chú có hiểu ý của tôi không?” Lâm Thiên Sinh thu hồi uy thế của mình, dùng phong thái của người bình thường nói chuyện với chú Thất. Nghe thấy câu này, chú Thất giật mình trong lòng, đương nhiên hiểu được Lâm Thiên Sinh không muốn người khác biết chuyện anh là một tu sĩ. “Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Chú Thất vội vàng đứng dậy từ dưới đất, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Sinh. Nếu Lâm Thiên Sinh muốn giết ông ta thì chỉ cần một cái búng tay mà thôi. “Ừm, chú cứ gọi tôi là cậu chủ đi.” Lâm Thiên Sinh nói xong thì đi vào sâu trong biệt thự, đi về phía căn phòng trên tầng hai. Sáng sớm ngày hôm sau. Những người hầu trên dưới nhà họ Tô lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Tô Nhiên phát hiện bữa sáng ngày hôm nay thịnh soạn hơn thường ngày. Hơn nữa còn có hai phần. Cô ngạc nhiên hỏi chú Thất ở bên cạnh: “Chú Thất, không phải buổi chiều Khả Hân mới đến sao?” “Chú cho người làm nhiều bữa sáng như vậy, làm sao một mình tôi ăn hết?” Cha mẹ đều không có ở nhà, hiện tại chỉ còn lại cô và Lâm Thiên Sinh. Bình thường Lâm Thiên Sinh phải ngủ đến trưa mới dậy. Chú Thất cung kính nói: “Cô chủ, cái này là chuẩn bị cho cô và cậu chủ.” “Hai người vừa mới đăng ký kết hôn, đáng lý nên bồi bổ cơ thể, sớm sinh quý tử.” Nghe thấy lời này, hai mắt Tô Nhiên mở to như chuông đồng, không dám tin mà nhìn chú Thất. “Chú Thất, chú điên rồi sao?” “Ai muốn sớm sinh quý tử với cái tên phế vật bị bệnh thần kinh kia chứ?” Lúc trước thái độ của chú Thất đối với Lâm Thiên Sinh không phải như vậy. Tuy rằng bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự đúng mực với anh, nhưng trong lòng chú Thất vẫn chưa bao giờ chấp nhận Lâm Thiên Sinh. Mà chú Thất là bạn thân của Tô Đại Hà, có chiến lực mạnh nhất nhà họ Tô, đương nhiên địa vị cũng không thấp. Cho dù là Sở Mai hay những người khác của nhà họ Tô đều vô cùng kính trọng chú Thất. Chú Thất chỉ ở bên cạnh bật cười, cũng không nói ra chuyện ông ta đã phát hiện Lâm Thiên Sinh không phải người bình thường vào tối hôm qua. Ông ta nghĩ, nếu có thể tiếp cận một tu sĩ giống như Lâm Thiên Sinh, đừng nói đến thành phố Giang Nam, cho dù là những gia tộc giàu có đó cũng không đáng để vào mắt. Nhà họ Lăng, nhà họ Diệp gì đó chẳng phải đều con sâu cái kiến thôi sao? “Cô chủ, cô ăn trước đi, tôi đi gọi cậu chủ.” Chú Thất không để ý đến Tô Nhiên nữa, gương mặt đầy ý cười chạy lên lầu hai. Sau khi đi tới trước cửa phòng của Lâm Thiên Sinh, ông ta cúi đầu khom lưng gõ nhẹ cửa. “Có chuyện gì?” Một lúc sau, giọng nói lười biếng của Lâm Thiên Sinh vang lên. Chú Thất vẫn duy trì thái độ cực kỳ khiêm tốn, nói: “Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu có muốn dậy ăn không?” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Nhiên ở tầng dưới kinh ngạc đến mức hàm sắp rơi xuống đất. Vẻ mặt cô có chút không vui: “Chú Thất, chú quan tâm đ ến anh ta như vậy làm gì?” “Anh ta thích ăn hay không thì tùy, không ăn thì đổ bỏ thôi!” “Làm sao còn để đích thân chú đi mời anh ta thức dậy chứ!” Hành động ngày hôm nay của chú Thất thật sự khiến Tô Nhiên cảm thấy thái quá. Ngay cả Tô Nhiên, con gái lớn của nhà họ Tô, nhưng từ nhỏ đến lớn chú Thất cũng chưa bao giờ đối xử với cô khách sáo như vậy. Lâm Thiên Sinh nói: “Các người tự ăn trước đi, những chuyện này sau này không cần gọi tôi.” Chú Thất ở ngoài cửa cung kính nói: “Vâng thưa cậu chủ.” Sau đó ông ta đi xuống phòng khách, nói với Tô Nhiên: “Vậy cô chủ tự ăn sáng trước đi, tôi đi làm việc trước đây.” “Buổi chiều tôi sẽ ra sân bay đón cô hai về.” Nói xong ông ta liền vội vàng rời đi. Trên mặt Tô Nhiên ngập tràn bối rối, cô cảm thấy chắc hẳn chú Thất đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết. Những chuyện này hoàn toàn khác với tính cách trước đây của ông ta! Một mình ngơ ngác một lúc, Tô Nhiên cũng không quan tâm đ ến chuyện này nữa. Bởi vì hôm nay ở công ty có không ít chuyện. Cô phải dành năng lượng của mình cho chuyện ở tập đoàn. Trên đường đến công ty, Tô Nhiên vẫn tò mò hỏi. “Hôm nay chú Thất làm sao vậy?” Vì vậy cô ấy liền hỏi vệ sĩ riêng của mình – La Tú. La Tú là một võ giả cấp năm, đồng thời cũng là đồ đệ của chú Thất. La Tú đáp: “Thưa cô chủ, sư phụ vẫn như lúc trước, không có gì thay đổi.” Nghe xong lời này, Tô Nhiên không nói thêm gì nữa. Sau đó đến công ty tham gia cuộc họp. Tô Nhiên liếc mắt nhìn các thành viên hội đồng quản trị trong cuộc họp, phát hiện ra hai người không có mặt. Mà hai người này, một người trong đó là Tô Đại Phi, em trai của Tô Đại Hà. Cũng chính là chú của Tô Nhiên. “Lần này chú hai của tôi không đến sao?” Tô Nhiên giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống ghế ở vị trí trung tâm, dò hỏi. “Chú hai của cô nói gần đây cảm thấy không khỏe, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.” Nghe xong lời này, sắc mặt Tô Nhiên lập tức tối sầm. Mấy dự án của tập đoàn cần có một nguồn tài chính lớn. Đúng lúc Tô Đại Phi lại là người chịu trách nhiệm xoay vòng vốn của tập đoàn, nếu như ông ta không đứng ra kêu gọi sự hợp tác từ ngân hàng và các gia tộc lớn khác, thì chỉ sợ mấy dự án trong năm nay không thể triển khai được. Nếu như không có những dự án này, thực lực của tập đoàn nhà họ Tô trong hai năm tới chắc chắn sẽ tuột dốc. Trong lòng Tô Nhiên hiểu được, đây là vì cha cô để cô tiếp quản công việc của tập đoàn cho nên đã khiến các chú ở trong nhà bất mãn. Cộng thêm sự kiện con rể ở rể gần đây, có rất nhiều người trong gia tộc đã thay đổi thái độ đối với Tô Nhiên. Trong cuộc họp, có người trong số bọn họ nói: “Trước tiên chúng ta hãy nói đến vấn đề xoay vòng vốn của tập đoàn trước đi.” “Tuy rằng nguy cơ từ chuyện lần trước nhà họ Lăng chèn ép chúng ta đã được hóa giải, nhưng hiện tại công ty không có đủ tài chính để khởi động một số dự án lớn trong thời gian ngắn.” “Tô Nhiên, sức khỏe của chú hai cô không tốt, với tư cách là chủ tịch tạm thời của tập đoàn, cô phải tự giải quyết chuyện lần này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương