Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 46: Sinh lầm thời



Lúc Hill đến nhà Hannibal, chủ nhân không có nhà, thế nhưng cũng may hắn không chờ trước cửa bao lâu thì Hannibal đã trở về, thấy hắn thì gật đầu một cái, để cửa mở.

Cuối thu, nhiệt độ không khí Maltimore cũng không ấm áp, dù vậy Hannibal ra ngoài không mặc áo ba-đờ-xuy mà chỉ mặc một bộ âu phục xám nhạt, lúc y đi qua Hill, cơ thể vẫn còn vương hơi lạnh.

Hill khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”

“Một bệnh nhân, hồi nãy vừa muốn tự sát trong nhà, người nhà gọi điện cho tôi.” Hannibal không chú ý đến Hill đang can thiệp vào việc tư của y, bình tĩnh trả lời.

“Trà hay cà phê?” Hannibal đi vào phòng, trực tiếp vào nhà bếp, Hill không đi theo, bởi vì nhà bếp luôn là vùng cấm của Hannibal, nếu không được mời, tốt nhất không muốn xâm nhập.

“Trà nóng, nhiều sữa, hai viên đường.” Hill nói không thèm khách sáo.

Hannibal ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi đem ấm đặt lên bếp, sau đó thả hai viên đường vào ly, một cái ly khác không bỏ đường, y đi lấy trà.

Hill đem hộp gỗ để lên bàn, mở chiếc hộp trang sức ra, để lộ ra món trang sức bằng chân trâu dù đã cũ kỹ nhưng vẫn được giữ gìn kỹ lưỡng: “Tôi lấy được nó khá đúng lúc, dù vậy cũng có chỗ bị cháy, tôi tìm một nghệ nhân sành nghề, sửa chữa một chút.”

Hannibal ra khỏi nhà bếp, cầm lấy món trang sức mà nhìn, vị trí bị gãy nếu ghé mắt nhìn sát vào thì vẫn phát hiện vết tích sửa chữa, thế nhưng nó đã được dùng bạc nóng chảy hàn lại, dùng giấy ráp đánh bóng, đánh đi phần cháy xám đen. Y chỉ nhìn một chút rồi buông món trang sức xuống, cẩn thận nâng một chiếc gỗ khác lên, chậm rãi mở.

Vẫn y như lúc được mai táng, vài đoạn xương trắng của trẻ nhỏ, vài chiếc răng sữa nho nhỏ đã vì thời gian mà trở nên khô vàng, đây là toàn bộ thi thể còn lại của Mischa.

Hannibal khép hộp gỗ, gật đầu với Hill: “Cám ơn.”

Mặc kệ Hannibal là con người tà ác méo mó thế nào, lời cảm ơn này cũng là lời cảm ơn chân thành, tràn ngập biết ơn chân chính.

Hill mỉm cười nhìn y, lại hỏi: “Anh muốn đưa Mischa về Lithuania hay ở lại Mỹ?”

“Ở đây không phải quê hương của con bé.” Mischa còn quá nhỏ, một mình cô đơn ở Mỹ, người thân không có ở bên, con bé nhất định sẽ rất cô đơn, bất an. Chi bằng đưa Mischa về Lithuania, ít nhất này còn có cha mẹ bên cạnh.

“Mộ phần của ông bà Lecter ở trong nghĩa trang công cộng, anh có thể bốc cốt để Mischa táng chung với họ.” Nghĩa trang tư nhân tuy đắt tiền nhưng Hannibal vẫn chi được, chỉ là không tiện đứng ra làm.

Hannibal không nói gì, lấp lững.

Cảnh sát đến nay vẫn không tìm được thi thể Mischa, con bé bị liệt vào nhân khẩu mất tích, Hannibal không có cách nào khác giải thích vì sao y đã sớm tìm ra thi cốt em mình mà không báo cho cảnh sát. Nếu như tiếp tục điều tra sâu xa, khó đảm bảo vụ án ăn người khi xưa hoặc là vụ án báo thù lúc trước bị lật lại điều tra.

“Cho dù bia mộ không khắc tên Mischa, anh cũng biết con bé đang ở bên mẹ mình.” Hill nói, chút xương cốt còn lại của Mischa rất nhỏ, chỉ cần dùng một chiếc khăn tay nhỏ là có thể gói gọn, bỏ vào phần mộ ông bà Lecter, không ai biết Mischa ở đó. Tuy rằng tên cô bé không thể khắc trên bia mộ, thế nhưng con gái có thể trở về vòng tay của mẹ, vậy cũng đủ rồi.

“Vài hôm nữa, tôi sẽ quay về Lithuania.” Hannibal nói điều này như kết thúc cuộc thảo luận, đúng lúc này, nước cũng sôi.

Y rửa tay, rót trà vào hai chiếc ly đưa cho Hill một chiếc.

Cho dù đã vào nhà khá lâu, tay y vẫn lạnh như băng, trong phòng không mở thiết bị sưởi ấm, muốn làm thân thể bị gió lạnh thổi hồi lâu ấm lên trở lại vẫn cần không ít thời gian.

Hill nhận ly, ngón tay chạm vào Hannibal, sau đó đặt ly xuống bàn, lấy tay bao lấy bàn tay ôm ly trà của y, nhiệt độ lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng mà bị bàn tay lạnh băng của đối phương hút đi.

Hannibal ngồi yên, để mặc Hill ôm tay mình.

“Cho dù không có thiết bị sưởi ấm, anh cũng có thể mặc áo ba-đờ-xuy mà.” Hill nói như vậy.

“Trong phòng không lạnh đến thế…” Hannibal thấy Hill buông tay đứng lên khỏi sofa, một hồi sau lại cầm thảm trở lại thì nhướn mày: “Cậu thật quen thuộc với nhà tôi.”

“Lần trước tôi có ở đây chờ anh.” Hill giải thích.

“Cái lần không báo mà vào kia sao? Sau đó tiện thể lục lọi đồ của tôi?” Giọng nói Hannibal bình tĩnh không nhìn ra buồn vui.

“You know what?” Hill mỉm cười nói: “Cho dù tôi nói là tự nhiên nhìn thấy thì anh cũng sẽ không tin. Trên thực tế, anh chỉ tin vào những gì mình nghĩ.

“Con người bao giờ cũng nói dối.” Hannibal ngừng lại một chút, nhìn Hill vô cùng tự nhiên ngồi xổm xuống cởi giầy, vớ cho mình…. Y không hề bận tâm, Hill dán sát vào ôm lấy thắt lưng y, để y thoải mái nằm trên sofa.

Hill lấy tay sưởi ấm cho bàn chân lạnh ngắt của y, nhưng hiệu quả không nhiều, tay của hắn cũng rất nhanh mất đi độ ấm, hắn đành lôi vạt áo mình ra, đem chân Hannibal đặt lên bụng mình, dùng quần áo mình mà che lại phần da thịt lộ ra ngoài không khí lạnh.

Chiếc thảm ấm áp vẫn được Hill cầm trên tay, hắn nhẹ nhàng đắp cho Hannibal. Trong nháy mắt đó, Hannibal nghĩ mình như một món đồ quý trong viện bảo tàng vậy.

Y cũng không phải một cô gái yếu đuối cần chăm sóc, nhưng cảm giác tức giận vừa chạm đến ánh mắt ôn hòa mà chân thành của Hill thì lại biến mất. Hill không coi Hannibal là người yếu đuối, đùa cái gì thế? Thế nhưng, cho dù Hannibal là người như thế nào, Hill chỉ theo thói quen che chở cho người mình yêu mà thôi, và hắn cho rằng đó là chuyện mình phải làm.

Cuối cùng Hannibal thỏa hiệp. Y là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, không cần tự làm khó mình. Nếu Hill không có ý sỉ nhục, mà y cũng cảm thấy thoải mái, vậy thì không sao cả, mặc dù y cũng không cảm thấy lạnh gì.

Cảm giác của con người với y mà nói, ít đến thương cảm, lạnh, nóng, đau, mệt… Y rất ít khi cảm nhận được chúng. Thứ cảm giác rõ ràng nhất với y là đói khát, không phải đói khát về mặt sinh lý, mà là đối khát về mặt tâm lý, đói khát với thịt người. Trong tất cả các vật thí nghiệm, y cũng là một phần trong số đó, từ thời còn đi học, y đã dùng các tri thức học được phân tích khao khát và cõi mộng của mình.

Hoặc nhiều hoặc ít y biết nguyên nhân mình khao khát thịt người, thế nhưng Hannibal không nghĩ điều đó là vấn đề. Tuy rằng thiếu khuyết đồng cảm với con người là nguyên nhân tạo nên những tên giết người hàng loạt, thế nhưng Hannibal cũng không cảm thấy điều đó có gì là không tốt.

Rất ít cảm thấy mệt mỏi giúp y ôn tập trắng đêm trong trường học, lấy được thành tích xuất sắc nhất, thu được học bổng; giúp y chống chọi được với hơn mười giờ khám bệnh, phẫu thuật trong bệnh viện ngoại khoa.

Mà cảm giác đau đớn ít ỏi cũng giúp y rất nhiều khi đọ sức với đối thủ, giúp y không biết sợ hãi.

Nhưng mà, ít không có nghĩa là không, y là kẻ giết người hàng loạt không phải người máy. Vì vụ án chim bách thanh, y theo Will bận rộn một ngày đêm, cứu trị chăm nom Abigail đến quá nửa đêm, đến tận làm xong bữa sáng, đến gặp Will, tiện thể còn giày vò Hill một phen, kế tiếp lại còn khám hai người bệnh trong một ngày, buổi tối lại vì thiếu nguyên liệu nấu ăn mà đi săn…

Vốn cho rằng hôm nay là cuối tuần, tốt xấu có thể ngủ một hồi, kết quả một cuộc điện thoại gọi đến, ngay cả áo ba-đờ-xuy cũng không kịp mặc đã bị tha đến nhà bệnh nhân, tốn bao nhiêu nước miếng mới khuyên được gã bệnh nhân tâm hồn mong manh yếu đuối buông tha tự sát.

Cứ như thế mà tính, y đã không chợp mắt bảy mươi mấy tiếng đồng hồ.

Lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại, nằm trong sofa mềm mại, đắp một chiếc thảm dày, lòng bàn chân được sưởi ấm khiến mệt mỏi rã rời quên hồi lâu ùa đến.

Hill nhìn Hannibal chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa, tần suất hô hấp cho thấy y vẫn còn tỉnh táo, dù thế chẳng mấy chốc ngay cả không khí cũng tĩnh lặng, thân thể mang bản năng đề phòng của Hannibal cũng trở nên thả lỏng, sau đó y thật sự đã ngủ.

Hannibal khi ngủ hoàn toàn khác với hình ảnh trầm ổn cao ngạo bình thường, không hề có tính công kích và ác ý, thậm chí còn mang nét mềm mại vô hại. Giống như là một sinh vật đẹp đẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nào đó, yên lặng mà vĩnh hằng.

Làm người châu Âu thuần túy, tóc y như ánh trăng trong đêm đen, màu vàng nhạt thậm chí còn thêm chững chạc thần bí hơn màu vàng kim bình thường, nếu đến thật gần, bạn có thể thấy lông mi của y cũng là màu vàng, dày và khẽ cong. Da trắng đến có thể nhìn thấy những huyết quản xanh xanh ẩn phía dưới, mũi cao thẳng, khóe mắt sâu, một mẫu khuôn mặt đặc thù rất ít thấy ở người Mỹ hiện nay.

Hannibal không phức tạp như người khác nghĩ, giống như dòng máu của y vậy, thuần túy vô cùng. Ông nội y là quí tộc Lithuania, mẹ y đến từ Italia, một quốc gia lâu đời xa xưa, nếu như không có chiến tranh thế giới thứ 2 và chiến tranh lạnh sau đó, nếu như Hannibal sinh ra trong thời đại quý tộc từ xưa còn chưa xuống dốc… Y hẳn sẽ là một quý tộc phái bảo thủ tiêu chuẩn.

Mạnh mẽ cường tráng, tâm lý cứng cỏi, coi trọng người nhà, trung thành trọng chữ tín, phong độ lại truyền thống thủ cựu. Hắn sẽ kế thừa vinh quang của gia tộc Lecter, chu toàn trong đám quý tộc ra vẻ đạo mạo.

Y sẽ cưới một tiểu thư quý tộc thông minh đáng yêu, sinh ra một đứa con thừa kế mình, nghiêm khắc mà vẫn yêu thương con mình, có lẽ đó sẽ là một đứa con trai trưởng ổn trọng tự giữ như y, và một cô con gái kế thừa tính tùy hứng của y nữa.

Y sẽ tìm cho cô em gái yêu quý Mischa của mình một cậu thanh niên quý tộc lễ phép, dùng lễ phục đẹp nhất và châu báu óng ánh nhất gả cô bé cho cậu thanh niên say đắm cô, hắn sẽ nhìn cô bước vào điện phủ hôn nhân, nhìn cô con cháu thành đàn, nhìn cô hạnh phúc mỹ mãn.

Đây là một người không nên sống trong thời đại này, bi kịch toàn bộ gia tộc đều diễn ra trên người y, mà y kiên trì dùng phương thức của bản thân tiếp tục sống sót, đồng thời miệt thị những người còn lại.

Có lẽ Hannibal là người điên, hoặc cả thế giới này đều toàn bọn người dối trá ra vẻ đạo mạo? Toàn bộ văn minh nhân loại đều thành lập trên những lời nói dối và máu tươi, mà Hannibal chỉ là phát hiện chuyện này, đồng thời cởi bỏ chiếc áo khoác dối trá của nó ra cho mọi người xem.

Thân thể Hill có chút cứng ngắc, giữ một tư thế quá lâu, ngay cả hắn cũng không chịu nổi. Giấc ngủ này của Hannibal từ buổi chiều ngủ thẳng đến buổi tối, khẳng định đã qua giờ cơm rồi.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhìn nước trà đã lạnh, nghĩ thầm không biết có nên gọi người dậy hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...