Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 12: Viết Thư



Đi ra khỏi đường đông, trực tiếp đi về hướng phía tây, đi ngang một đường phố xá sầm uất phồn hoa, bên đường bày biện mấy sạp bán đồ ăn vặt, mấy cái bàn đơn sơ đạt bên đường, ngựa xe khách nhân nhộn nhịp đi lại, bán mì, mua hoành thánh, âm thanh phát ra rừ mấy người bán hàng vang dội cả con đường.

Đi qua vùng phố xá sầm uất này, tới gần khu dân cư trong huyện, cách tường âm thanh náo nhiệt giống như biến mất không thấy bóng dáng, trước mắt lại xuất hiện cầu đá lúc trước thấy qua, cầu đá không lớn, đã có chút thâm niên, trên vách cầu có không ít dấu tích đọng lại, người kia nói chỗ hắn muốn đến gần ngay cạnh cây cầu đá này.

Lâm Lập Hiên đứng ở chính giữa cầu đá nhìn chung quanh, nơi hắn muốn tìm thì nhìn không thấy, lại bị một người khác phát hiện.

Là Hoàng Viễn vẫn như lần trước bày sạp ở dưới cầu đá bán chữ, trên cái bàn đơn sơ có mấy trang thư không thể nói là đẹp treo bên sạp, Hoàng Viễn nhìn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, lôi kéo hắn qua hỗ trợ.

"Đây là Hoàng đại thẩm muốn viết cho con trai nàng một phong thư, ta viết thế nào nàng cũng không vừa ý, vừa đúng lúc này ta có việc gấp phải đi... Cái kia... Ngươi có thể giúp vị Hoàng đại thẩm này viết được không?" Hoàng Viễn căn bản không chờ Lâm Lập Hiên đồng ý đã lôi kéo người đến sạp của mình, vừa xoa xoa tay vừa đối với Hoàng đại thẩm cười cười lấy lòng: "Thấy vị này không, hắn là tú tài, học thức cao hơn ta nhiều, Hoàng đại thẩm yên tâm đi, để cho hắn viết đảm bảo ngươi hài lòng."

Hoàng Viễn đều sắp bị người cùng họ với hắn, có khi trăm năm trước là người cùng một nhà ép điên, không phải chỉ là một phong thư nhà thôi sao? Thái độ soi mói kia của nàng, ứng phó với nàng còn khó hơn là ứng phó với mấy bài khảo tú tài, đáng hận là người này còn không biết chữ!! Liền ở một bên yêu cầu viết thế này thế nọ, tâm tư lật còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu, thật vất vả viết xong, nàng còn không hài lòng.

Yêu cầu hắn viết lại!

Viết lại cái rắm.

Hắn Hoàng đại gia cũng không đáp ứng.

Hoàng đại thẩm tử từ trên xuống dưới nhìn nhìn Lâm Lập Hiên: "A, là tú tài ca, dáng dấp thật tuấn, so Hoàng tiểu tử này đẹp mắt hơn nhiều."

Hoàng Viễn hướng Lâm Lập Hiên chớp mắt vài cái, lôi kéo hắn lệch sang một bên thì thầm: "Thế nào? Giúp ta ứng phó một chút, nàng đưa tiền khá nhiều, một phong một trăm văn, chúng ta phân ba bảy, ta bảy ngươi ba." Nếu không phải nàng đưa một trăm văn, Hoàng Viễn còn lâu mới nhận, bình thường gặp phải người phiền toái như này, hắn đã sớm lật bàn không làm.

Người nghèo sẽ phải vì tiền mà khom lưng.

Lâm Lập Hiên nhíu mày: "Chia ba bảy?"

Hoàng Viễn có chút chột dạ: "Nếu không,... Ngươi bảy ta ba? Dù sao hoàng đại thẩm này liền giao cho ngươi..." Hắn lắc lắc đầu, cười hắc hắc một tiếng, cầm lấy bút lông trên bàn đặt trong tay Lâm Lập Hiên, mình thì nhanh như chớp trốn đi.

Lâm Lập Hiên căn bản không nghĩ sẽ quản chuyện này, Hoàng Viễn kia thật đúng là làm như rất quen thuộc, vô duyên vô cớ để người khác giúp hắn làm việc, nhưng mà... Một trăm văn tiền. Lần trước hắn cùng Ngôn ca nhi đi bán rau củ, tân tân khổ khổ cõng hai cái gùi vào huyện cũng bán được có chín mươi ba văn... Mua bánh bao cho Ngôn ca nhi ăn, lúc trở về y còn hung hăng nhắc tới đấy không phải ăn bánh bao mà là ăn tiền đồng...

Một trăm văn tiền, tính ra là hai mươi cái bánh bao thịt.

Loại này mua bán này sao lại không làm chứ.

Lâm Lập Hiên ngồi xuống, hỏi Hoàng đại thẩm muốn viết cái gì.

Kỳ thật hoàng đại thẩm cũng không phải có bao nhiêu bắt bẻ, đại nhi tử nàng đi theo đại thương nhân chạy thương ở bên ngoài, vừa đi hơn nửa năm không có trở về, còn có, mấy ngày trước con dâu cả nàng sinh, sinh cho nhà nàng một tiểu bàn tử, nàng sao lại không đem tin tức tốt này nói cho nhi tử nàng.

Nếu không có đại hỉ sự như thế... Nàng mới không nỡ bỏ cả trăm văn đưa người ta viết một phong thư.

Liên quan tới việc lấy tên gì cho cháu trai nàng, nhi tử cũng đã lâu lắm không trở về... Từng cái từng cái yêu cầu nàng nêu ra, Hoàng đại thẩm cũng là lần đầu làm nãi nãi, trong lòng như nở hoa, nói tới nói lui không khỏi lan man, nhớ đến cái gì nói cái đó, Lâm Lập Hiên chờ nàng nói xong, lại hỏi qua một lần, đem mọi việc trật tự chải vuốt rõ ràng, lúc này mới trải rộng trang giấy, nâng bút viết.

Sau khi Lâm Lập Hiên đem thư đã viết xong đọc lại một lần cho Hoàng đại thẩm nghe, liền hỏi nàng còn muốn bổ sung gì thêm không, Hoàng đại thẩm lắc đầu nói không có gì, nàng cùng Hoàng Viễn lôi kéo nửa ngày, nên nghĩ cũng đã nghĩ hết, đối với thư Lâm Lập Hiên viết, nàng rất hài lòng, bên miệng còn khen ngợi một phen: "Quả nhiên là tú tài, so với tiểu tử thúi Hoàng Viễn đáng tin hơn nhiều, nhìn chữ trên giấy này, đến lão bà tử ta cũng thấy đẹp mắt.

Nàng cầm mấy trang thư xem trái xem phải, rốt cục hài lòng, tiểu tử Hoàng Viễn kia đúng là hỗn, nhìn xem hắn viết cái gì đây a, cũng không thấy ngại khi bày sạp viết thư, vòng vòng vạch vạch vẽ đến vẽ đi không nói, còn bôi đen lốm đa lốm đốm, con trai nàng là làm việc bên đại thương nhân, gửi cho hắn cái thư như này, vạn nhất bị người nhìn thấy, không phải là làm hắn mất mặt sao.

May mắn băng hữu Hoàng Viễn là người đáng tin cậy, Hoàng đại thẩm cam tâm tình nguyện móc ra một trăm văn đưa cho Lâm Lập Hiên, vẻ mặt cười cười đem thư xếp lại rời đi.

Lâm Lập Hiên ước lượng tiền đồng trong tay, chỉ là động động bút, liền kiếm được trăm văn tiền, người đọc sách xác thực dễ kiếm tiền, có điều... Hắn cũng biết Hoàng đại thẩm là trường hợp đặc biệt, nếu không phải người ta mới có cháu trai, muốn tích phúc cho tôn nhi, mới có thể dùng nhiều tiền như vậy nhờ người ta làm việc, nếu ngày bình thường, viết thư cho người ta cũng chỉ từ năm đến mười văn mà thôi.

Sau khi hắn là tò mò cầm lấy lá thư Hoàng Viễn viết tùy ý nhìn một chút, không khỏi cảm thán Hoàng đại thẩm bắt bẻ là phải, loại thư này làm sao gửi ra ngoài... Chữ của Hoàng Viễn không khỏi quá xấu đi. Chữ xấu cũng thôi đi, còn viết rất qua loa, khắp nơi bôi xoá sửa chữa, còn không biết làm sao hắn có thể dựa vào việc này kiếm cơm...

Hoàng Viễn nên cảm tạ thế giới này người đọc sách ít, hắn còn có thể lẫn vào chỗ trống.

Lâm Lập Hiên thu thập một chút giấy bút, cũng không biết Hoàng Viễn lúc nào trở về, lúc hắn đang định rời đi, đã thấy một đống bác gái song nhi vây quanh... các đại thẩm có béo có gầy, có cao có thấp, thấy hắn đều xúm lại như đang nhìn bánh từ trên trời rơi xuống.

Sau khi Hoàng đại thẩm rời đi, dọc đường gặp ai cũng nói sạp của Hoàng Viễn nay xuất hiện một người rất tuấn tú, đã thế còn là tú tài, những song nhi đại thẩm ngày thường rảng rỗi không có việc gì làm, liền thích bàn tán mấy cái này, nhất là nam nhân anh tuấn, liền muốn mai mối cho những nữ tử song nhi quen biết làm quen...

" Hoàng đại tỷ đúng thật không có lừa ta, là tú tài anh tuấn nha..."

"Ta có cháu gái bà con xa..."

Lâm Lập Hiên dở khóc dở cười chống đỡ không nổi các nàng, may mắn những đại thẩm này phần lớn đều xem trọng gia thế, nghe nói hắn là tú tài nghèo ở trong thôn liền mất tám phần nhiệt tình mai mối, về sau lại biết hắn đã có vợ là song nhi, coi như hoàn toàn mất hết hứng thú đối với hắn.

Chẳng qua, tốt xấu gì cũng đã tới chỗ này, không làm chút chuyện thật có lỗi với bản thân, nghe nói tú tài này viết chữ rất tốt, cũng muốn viết cho chất tử ở phương xa một phong thư, không bằng... Không bằng cũng nhờ hắn viết đi.

Sau khi một người có ý nghĩ này, sẽ có người thứ hai thứ ba kế tiếp...

Lâm Lập Hiên mạc danh kỳ diệu thay Hoàng Viễn mời chào thêm mấy mối sinh ý, tự nhiên lại kiếm được trăm văn tiền.

Đây là... Bán một tặng nhiều???

"Ta nói... Ngươi cũng quá lợi hại đi..." Hoàng Viễn mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt, hắn kiếm vài ngày cũng không được nhiều như vậy, Lâm Lập Hiên vậy mà kiếm được chỉ trong một ngày, người xung quanh đều muốn Lâm tú tài viết giùm, sau này hắn lấy cái gì kiếm cơm đây... Thật sự là người so người, tức chết người.

Thấy Hoàng Viễn dáng vẻ như lâm đại địch, Lâm Lập Hiên bật cười: "Yên tâm, sẽ không đoạt bát cơm của ngươi."

Trên gương mặt phổ thông của Hoàng Viễn tràn ngập cầu khẩn: "Ngươi tuyệt đối đừng tới nữa a..."

Lâm Lập Hiên phân ba mươi văn cho hắn, ôm lấy cái này chồng tiền đồng, Hoàng Viễn lúc này mới cảm thấy tâm hồn của mình được an ủi.

"Chính ngươi quản cái sạp của ngươi đi... Phải rồi, ta muốn hỏi nơi này, ngươi có biết ở đâu không?" Lâm Lập Hiên nhớ tới mục đích chuyến đi của mình lần này, đối với khu vực phụ cận cầu đá Hoàng Viễn khẳng định biết rõ hơn.

"Ngươi hỏi cái này nha." Hoàng Viễn chỉ hướng chếch đối diện: "Đi đến cái chỗ rẽ kia người đi xuyên qua cái cổng kia liền thấy."

"Cảm ơn."

Sở Tử Hàng là thư sinh phổ thông trong huyện, làm người đơn giản lương thiện, đọc sách khắc khổ, chỉ là gia cảnh có chút bần hàn, lão bản hiệu sách Tùng Vận ái tài, thấy hắn có thực học, làm người phúc hậu có ý chí, liền để hắn ngày thường đến làm công ở hiệu sách, kiếm chút phụ cấp sinh hoạt.

Sở Tử Hàng cực kỳ cảm tạ lão bản hiệu sách Tùng Vận, thậm chí còn muốn làm công miễn phí cho cửa tiệm.

Đối với Sở Tử Hàng mà nói, kiếm được tiền hay không không quan trọng, từ sau khi hắn tới hiệu sách Tùng Vận, liền có thể miễn phí đọc sách trong tiệm, hắn là người yêu quý thư tịch, không dám tùy tiện lật loạn, có thời gian mới cầm giấy bút sao chép một bản.

Hắn hôm nay đang trong lúc chép sách, vừa vặn nghe được Lâm Lập Hiên cùng hoả kế đối thoại, đợi sau khi Lâm Lập Hiên rời đi, hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, khí chất thanh tuyển kia, như lan như trúc, không biết người như vậy văn chương viết ra sẽ như thế nào? Hắn hiếu kì cầm lấy bản thảo của Lâm Lập Hiên, thử nhìn một cái, liền bị chữ của đối phương đẹp đến rung động.

Long xà bay lượn, thiết họa ngân câu, trong câu chữ còn lộ ra một cỗ phiêu dật đặc thù, kiểu chữ như tinh la kỳ bố, ở giữa tự nhiên còn cất giữ hào hùng vô hạn, bày ra nhìn một cái, thật sự là cảnh đẹp ý vui đến cực điểm, Sở Tử Hàng hối hận lúc nãy mình không bước ra, đã bỏ lỡ một bằng hữu có thư pháp tuyệt hảo như vậy.

Sau khi đem loại chữ đẹp như này tán thưởng trong lòng một hồi, lúc này Sở Tử Hàng mới bắt đầu xem nội dung bên trong, cái này càng xem càng thấy không tầm thường, hắn trong nháy mắt liền đem kiểu chữ hoa mỹ vừa khen ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý sa vào tình tiết trầm bổng trập trùng của cố sự bên trong...
Chương trước Chương tiếp
Loading...