Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 4: Đọc Viết



Quý Ngôn cầm trứng gà trong tay, chỉ thấy lòng bàn tay nóng lên một chút, Lâm Lập Hiên kéo tay y ngồi vào bên cạnh bàn, sắc mặt của Quý Ngôn so với lúc sáng đã tốt hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm theo động tác của Lâm Lập Hiên.

Lâm Lập Hiên đang viết sách, những tập giấy đầy chữ được đè lại bằng tấm chặn giấy trên bàn kia chính là kiệt tác ngày hôm nay của hắn, hắn kiểu người nói liền làm liền, đã đưa ra quyết định sẽ lập tức hành động, hắn viết chính là cải biên Phong Thần Diễn Nghĩa*, ở nơi cổ đại phong kiến xã hội, viết những câu chuyện kì bí sẽ không xảy ra chuyện, tuy chưa nghe qua việc viết văn chương dẫn đến tù ngục, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.

( Phong Thần Diễn Nghĩa: là một bộ tiểu thuyết được viết lại trên cơ sở cuốn Vũ Vương phạt Trụ bình thoại in đời Nguyên, trong đó bao gồm các tư liệu lịch sử cùng với các thần thoại, truyền thuyết. Xoay quanh việc suy vong của nhà Thương và sự nổi lên của nhà Chu, cùng với đó là rất nhiều thần thoại, truyền thuyết Trung Hoa, bao gồm các thần, tiên, yêu quái v.v. Trong chừng mực nào đó, Phong thần diễn nghĩa mô tả cuộc sống của người Trung Hoa đương thời, nơi tôn giáo có một vai trò lớn trong cuộc sống hàng ngày. Wikipedia)

Hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp sao chép hết nội dung Phong Thần Diễn Nghĩa, dù sao lịch sử loài người của hai thế giới này không giống nhau, nơi này còn có giới tính khác nữa, đó chính là song nhi, hắn muốn dựa vào điểm này, đem nội dung cải biên hợp lý phù hợp với thế giới này.

Có thêm một loại Song Nhi, không sao cả, đem một số nhiệm vụ nào đó của giới tính sửa đổi một chút, Đát Kỳ cái gì, sửa thành song nhi hồ ly tinh xinh đẹp như hoa... Na Tra nên đổi thành song nhi không đây?... Thôi vẫn không đổi đi, quá nặng đô rồi.

So với những việc khổ cực khác, biện pháp này lại càng thích hợp với Lâm Lập Hiên hiện tại.

Lâm Lập Hiên không làm được như những người xuyên việt trong mấy cuốn tiểu thuyết trên mạng kia, hắn không biết làm xà phòng, cũng vô pháp làm ra xe đạp thủ công, càng chế tạo không ra những cơ quan đạn pháo... Nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết kia đều có loại bàn tay vàng như vậy, những chuyện như xuyên không này ai nghĩ sẽ thực sự rơi trúng người mình, ở hiện đại mấy ai lại học hết những kỹ năng này?

Chớ nói chi Lâm Lập Hiên còn là giám đốc của một tập đoàn, sinh ra đã là thiếu gia nhà giàu, muốn hắn đi phân tích thị trường cổ phiếu, đưa ra phương hướng phát triển công ty thì còn được, còn kỹ năng sinh tồn mưu sinh. Thật xin lỗi, hắn không biết.

Nếu như làm ra mấy thứ vượt mức quy định khoa học kỹ thuật ở thời đại này, lại không có địa vị xã hội chống đỡ, sẽ bị người ta xem như yêu quái mà thiêu chết đi.

Quý Ngôn hai tay nâng cằm lên, mắt nháy cũng không nháy nhìn Lâm Lập Hiên viết sách, y không biết chữ, nhưng hắn cảm thấy động tác của Lâm Lập Hiên đặc biệt tài giỏi, đặc biệt hấp dẫn —— đối với người trong thôn người, đọc sách viết chữ chính là chuyện cực tài giỏi.

Ca ca Quý Ngôn cùng với mấy đường ca cũng đọc sách trong thư viện ở trong huyện, ca ca y đọc sách mấy năm, biết mấy chữ cơ bản liền không tiếp tục đi học nữa —— người trong thôn cấp cho nam hài tử trong nhà đi học đều như vậy, biết viết mấy chữ liền tốt, có rất ít người nghĩ đến việc thi cử thi tú tài, dù sao đưa đứa nhỏ đi học quá tốn tiền, một năm mất mấy lượng bạc trắng bóc, thỉnh thoảng phải mua vật phẩm thư phòng, trong nhà không có chút của cải, thật sự không đảm đương nổi chi phí cho đứa nhỏ tiếp tục đọc sách.

Tứ đường ca của y cũng đang đọc sách trong thư viện, mọi người trong thôn đều nói gã sẽ là tú tài thứ hai của thôn sau Lâm Lập Hiên.

Quý Ngôn khi còn bé, lúc các ca ca đọc sách viết chữ, y cũng từng ước ao đi qua nhìn lén, nhưng các ca ca đều bài xích đuổi y ra ngoài, chế giễu y là song nhi không có tư cách biết chữ, chỉ có một lần, ca ca y tầm tình tốt, chỉ cho y hai chữ 'ban ngày' người nói vô tình người nghe hữu ý, Quý Ngôn vẫn luôn nhớ kỹ, cho đến hiện tại y cũng chỉ nhận ra hai chữ này.

Lâm Lập Hiên đem bút đặt trên giá bút, thấy ánh mắt sáng lóng lánh của Quý Ngôn, hỏi: "Biết chữ sao?"

Quý Ngôn lắc đầu: "Không biết."

Lâm Lập Hiên cười nói: "Muốn học không?"

Quý Ngôn hai mắt càng sáng hơn, hung hăng gật đầu: "Muốn!"

Lâm Lập Hiên xoa đầu y, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy ta dạy ngươi."

Mù chữ cái gì, có thể cứu vãn được một cái nào hay một cái đấy, huống chi đối phương xem như là thiếu niên tốt hiếu học ham học hỏi.

Quý Ngôn không kịp chờ đợi muốn học viết chữ, Lâm Lập Hiên thấy y kích động như vậy, cũng không lập tức hành động, trước bảo y ăn quả trứng gà trong tay. Để lâu trứng gà sẽ bị tanh, trứng luộc lâu vỏ rất dễ lột, Lâm Lập Hiên đưa quả trứng tròn trịa tới bên miêng Quý Ngôn, Quý Ngôn do dự một chút, rốt cục cũng hé miệng ăn.

Lâm Lập Hiên hài lòng.

"Trước dạy ngươi viết tên của ngươi đi."

Hắn cầm lấy bút trên một trang giấy viết xuống "Quý Ngôn" hai chữ, Quý Ngôn trợn to mắt, hiếu kì nhìn chằm chằm hai chữ trên giấy, đây chính là tên của hắn, tên được người gọi suốt mười mấy năm, Lâm Lập Hiên dạy hắn làm sao cầm bút lông, cầm tay y, dẫn dắt tay y lặp lại một lần nữa viết xuống bên cạnh hai chữ kia.

"Đã biết chưa? Tự mình thử xem." Lâm Lập Hiên buông y ra, cổ vũ chính y tự viết.

Quý Ngôn có chút ngượng ngùng, cầm lấy bút học theo bộ dáng Lâm Lập Hiên mà viết... Chữ thật xấu a, xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như sâu róm bò loạn xạ trên mặt đất, so sánh với chữ của Lâm Lập Hiên bên cạnh thật sự là vô cùng thê thảm, Quý Ngôn ảo não cúi đầu, viết xấu như vậy, thật lãng phí giấy, giấy... rất đắt đó.

Lâm Lập Hiên biết rõ tâm tư y, liền cổ vũ nói: "Chữ phải viết nhiều, thế mới có thể luyện ra chữ đẹp được."

Lâm Lập Hiên cho y một cây bút khác, cả hai cái này đều là Lâm Lập Hiên tìm thấy từ bên trong đống đồ vật cũ của nguyên chủ, dùng nước ngâm qua, liền miễn cưỡng có thể sử dụng được, đem bút dính chút mực, Quý Ngôn lại không tiếp "Ta dùng nhánh cây luyện tập viết trên mặt đất là được rồi."

Hắn viết xấu như vậy, vẫn không nên lãng phí giấy mới tốt.

"Ngươi có muốn đem chữ viết đến đẹp mắt hay không?"

"Muốn." Y cúi đầu nhìn chữ viết của Lâm Lập Hiên một chút, y cũng muốn có một ngày mình có thể viết ra chữ đẹp như vậy.

"Vậy liền dùng giấy cùng bút viết." Lâm Lập Hiên tìm đến mấy tấm giấy hỏng, là mấy tấm bản thảo hôm nay hắn viết hỏng định vứt bỏ, chữ nơi này tuy giống với chữ Hán dạng phồn thể, nhưng vẫn có điểm khác biệt, mặc dù có ký ức của nguyên chủ, những ngẫu nhiên vẫn theo quán tính viết nên vẫn có sai sót.

Lâm Lập Hiên viết mấy chữ thường dùng trên lưng mặt giấy, để cho Quý Ngôn chép theo. Quý Ngôn trong lòng có chút ưu sầu, cũng không biết vì cái gì, từ lúc Lâm Lập Hiên tính táo trở lại đều đem lại cảm giác đặc biệt cường thế, y căn bản không dám cự tuyệt đối phương. Trước kia Quý Ngôn đã từng nghe qua người trong thôn nói về Lâm Lập Hiên, nói hắn là kẻ cổ hủ, là tú tài miệng đầy chữ nghĩa, cái gì mà chi, hồ, giả, dã... Làm cho mọi người không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nhưng sau một ngày ở cũng với Lâm Lập Hiên, y cảm thấy đối phương rất tốt, sẽ cho y ăn trứng gà, còn dạy y viết chữ, đến lúc này, tâm tình hoảng loạn của y rốt cục cũng đã yên ổn.

...

Người cổ đại thường ngủ khá sớm, 8-9h đều đã tắt đèn đi ngủ hết, mặc dù thân thể là của nguyên chủ, như tinh thần thì không phải, Lâm Lập Hiên đã quen thức đêm lúc này hoàn toàn không ngủ được, tuy đã nhịn không được đánh mấy cái ngáp, chính là tinh thần hắn còn đang rất tỉnh táo còn không muốn ngủ.

Người cổ đại ngủ sớm, hoạt động về đêm rất ít, không có việc gì làm chỉ có thể đi ngủ, trong thành cấm đi lại vào ban đêm, nếu đi lại lang thang không về nhà sẽ bị bắt lại.

Lâm Lập Hiên không ngủ, Quý Ngôn ôm lấy chăn mền cũng không dám ngủ, hôm qua bọn y vừa thành thân, y hiện tại là thê tử của hắn, Quý Ngôn không yên nằm ở trên giường, lật qua lật lại xoắn xuýt không thôi, Lâm Lập Hiên sẽ giống đêm qua thế này thế nọ với mình sao? Trên gương mặt thanh tú bừng đỏ lên, trước khi xuất giá mẫu thân y có nói qua cho y biết chút chuyện phòng the giữa phu phu, hôm qua trước khi vào phòng Triệu Lập Nương cũng dặn dò qua y...

Nhưng thật là rất đau a!

Lâm Lập Hiên nếu thật là đồ ngốc, bọn họ làm sự tình kia Quý Ngôn vẫn không có cảm giác gì, nhưng ở chung cùng với Lâm Lập Hiên vừa tài hoa vừa có học thức, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, trong lòng y bỗng dưng xấu hổ không thôi.

Lâm Lập Hiên không biết Quý Ngôn trong lòng xoắn xuýt cái gì, hắn dò xét Quý Ngôn, thấy y cũng không ngủ, cho là y cũng giống như mình nhàm chán ngủ không được, dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan xinh đẹp của thiếu niên so với lúc ban ngày đã tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho đôi mắt của y nhìn đặc biết lớn, dứng chí màu đỏ tươi ở giữa mi tâm, nhìn u giống như cún con vừa sinh vậy, rất khiến người ta yêu thích.

Lâm Lập Hiên nằm ở trên giường, hai tay khoanh gối lên sau đầu: "Ngươi cũng ngủ không được sao?"

"Ừm." Quý Ngôn nghiêng người sang hướng nam nhân bên cạnh nhìn.

"Vậy ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe."

Quý Ngôn hai mắt sáng lên, "Tốt." Y còn chưa từng được người nào kể chuyện cho nghe đâu.

Lâm Lập Hiên liền đem thuyết Phong Thần kể cho y nghe, cũng coi như luyện tập trước một chút, xem xem Quý Ngôn đối với câu chuyện này phản ứng như thế nào, thanh điệu của Lâm Lập Hiên vô cùng tốt, một câu chuyện bình dị hắn cũng có thể đem nó giảng đến vô cùng sinh động hấp dẫn người nghe. Quý Ngôn nghe đến mê mẩn, không còn ngủ gật, người càng lúc càng có tinh thần, Lâm Lập Hiên vừa kể xong hết tính tiết hôm nay hắn nghĩ ra, Quý Ngôn vẫn còn hiếu kỳ truy vấn:"Sau đó thì sao?"

Lâm Lập Hiên bật cười: "Sau đó... Còn chưa có nghĩ ra, chờ ta ngày mai viết tốt lại kể cho ngươi nghe."

Quý Ngôn tràn đầy sùng bái nhìn hắn, nguyên lai đây đều là Lâm Lập Hiên tự mình nghĩ ra được a, quá lợi hại.

Lâm Lập Hiên ho khan một cái, lại dạy cho Quý Ngôn mấy câu thơ vỡ lòng, hai người mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, hai người quả nhiên dậy muộn, Lâm Lập Hiên còn không có cái gì, hắn thế nào cũng không đáng nói, nhưng Quý Ngôn lại khác, Triệu Lập Nương đã đi tưới nước cho vườn rau, lúc trở về mới thấy Quý Ngôn dậy, trong lòng tự nhiên không thích, nhưng lại nghĩ bọn họ là phu phu mới thành thân, chính là đang thời điểm thân mật, dậy muộn chút cũng có thể thông cảm, liền không trách cứ gì, đây coi như cái hiểu lầm hoàn hảo đi.

Quý Ngôn ăn xong điểm tâm liền đi ra đồng nhổ cỏ bắt sâu, Triệu Lập Nương ở trong nhà làm quần áo, Lâm Lập Hiên theo thường lệ nghỉ ngơi trong phòng, hắn ở trong phòng lấy giấy cầm bút, bắt đầu bôi bôi viết viết lung tung, Triệu Lập Nương đi vào phòng nhìn hắn, cho rằng hắn đang học tập công khoá, cái mộng làm mẫu thân Trạng Nguyên lại ẩn ẩn muốn động.

Triệu Lập Nương cúi đầu suy tư, nhà bọn hắn hiện tại không có tiền đưa Lâm Lập Hiên đọc sách, nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút hối hận, sớm biết liền không dùng nhiều tiền như vậy đem Quý Ngôn cưới về, trời đánh Quý Lão có công phu sư tử ngoạm một hơi đòi nàng mười ba lượng bạc, ở nông thôn, cưới một nàng dâu nơi nào cần nhiều tiền như vậy, nữ nhi đều không nhất định có thể đáng cái giá này, huống chi là cái song nhi, bình thường cưới cái song nhi nhiều lắm thì cũng chỉ trên dưới bảy tám lượng bạc...
Chương trước Chương tiếp
Loading...