[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai
Chương 37
Mãi cho đến sáng sớm ngày diễn ra concert, khi nhân viên đang tạo kiểu tóc cho anh, anh vẫn còn chờ tin nhắn của cậu. "Sao thế, vẫn còn nhìn điện thoại, đang đợi tin của ai à? Ngẩng đầu lên một chút." Nhân viên trang điểm cười nâng cằm Trương triết Han, kéo anh ra khỏi điện thoại. "À... không" Trương Triết Hạn bỏ điện thoại xuống︰ "Không xem nữa, cô làm đi." Concert bắt đầu rồi, cuối cùng Trương Triết Hạn vẫn không nhận được hồi đáp của Cung Tuấn, anh đứng trên sân khấu tìm kiếm trong biển người một bóng hình luôn giấu ở đáy lòng. Vị trí anh đặc biệt dành cho cậu vẫn trống không. Mọi người đều bị hấp dẫn bởi cách ăn mặc sạch sẽ và tinh tế của anh, chưa từng thấy Trương Triết Hạn xinh đẹp như vậy, mái tóc dài được buộc lên, dường như vẫn lưu lại bóng dáng của A Nhứ.. Không biết anh đang nhìn ai, cũng không người hiểu được bài "Bất thuyết" này anh viết cho ai, lời ca trầm buồn nghẹn ngào khiến người nghe đỏ hoe mắt. Các màn sau đó khiến người mệt mỏi không thôi, lúc sắp kết thúc Trương Triết Hạn mệt đến sắp đứng không vững, nhưng vị trí trống chướng mắt kia làm anh đau khổ hơn. Trương Triết Hạn cười suốt buổi concert, mắt lúc nào cũng cong cong, nhưng không ai chú ý tới, trong khoảnh khắc cúi chào tạm biệt rời sân khấu, vẻ tươi cười kia đã biến mất. Cúi chào ba giây, ngẩng đầu lên vẻ mặt lại như cũ. Đi tới sau sân khấu, Trương Triết Hạn lấy lại điện thoại từ trợ lý, mở ra nhìn, vẫn không có hồi âm. Trương Triết Hạn nắm chặt điện thoại, trong lòng có chút tức giận, cảm xúc đều lộ hết lên mặt, ánh mắt hung dữ làm trợ lý bên cạnh sợ hãi, im lặng đi theo phía sau không biết ông chủ khó chịu vì điều gì. Anh đóng điện thoại để vào, dứt khoát không nhìn nữa. Đây là muốn anh mất thể diện đúng không, ý tứ là anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, coi nhau như người xa lạ. Trương Triết Hạn cắm đầu đi thẳng vào phòng hóa trang, chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống thì bị hai bó hoa rực rỡ trên bàn cắt ngang. "Hoa này..." Trương Triết Hạn chỉ vào hoa, ngơ ngác quay đầu lại nhìn trợ lý︰ "Của ai vậy?" "A?" Trợ lý chạy tới nói︰ "à,đây là Cung lão sư gửi tới, anh ấy bảo em đưa anh sau khi kết thúc concert." "..." Trương Triết Hạn cười, nụ cười bất đắc dĩ, anh đi tới đưa tay vuốt ve cánh hoa màu vàng, lại đụng đụng cánh hoa màu đỏ, cắn răng hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay chạm lông mày vén tóc mái sang bên︰ "Chậc, cậu ấy có nói gì không?" Trợ lý lắc đầu. Cung Tuấn hiếm khi rộng rãi thế, hai bó hoa này tốn không ít tiền. Người tiếc tiền như cậu ấy, thà rằng tốn thêm chút tiền đưa hoa tới..., cũng không muốn tự mình đến gặp anh Đến mức này sao? Anh tốn nhiều sức lực như vậy, chưa bao giờ đem một người... Còn là đàn ông thận trọng đặt ở đầu tim, cho dù bị tiền đồ đè ép không dám nói ra tâm tư mình, nhưng ngay cả bạn bè cũng không làm được sao? "Tên ngốc chính là tên ngốc mà, " Trương Triết Hạn ngồi ở đó, tựa như đùa nghịch dùng sức rung rung hoa, cuối cùng đặt lại hoa lên bàn, thở dài. Lúc đặt xuống hơi mạnh tay, từ trong hoa rơi ra một tấm thiệp. —— lão Trương, chúc concert thuận lợi, tiền đồ như gấm, may mắn phát tài, kiếm tiền! Người phải hướng về phía trước, vẫn là lão Trương kêu thuận miệng hơn. Cung Tuấn ghi. Trương Triết Hạn nghĩ đến cái ôm đêm cuối cùng đóng máy Thiên Nhai Khách, sau đó Cung Tuấn vẫn luôn gọi anh là Trương lão sư, khi quay cảnh đóng máy, cũng không biết có cố ý hay không, một bộ đồ hồng cười ha ha nghiêng đầu hỏi anh︰ "Trương lão sư, đóng máy rồi sao còn không vui, không thấy anh cười." "Kiếm tiền" kèm dấu chấm than gần như trong nháy mắt khiến anh trở về đoàn phim, nghe cậu lải nhải bên tai, thổi phồng niềm vui kiếm tiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương