Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 74-2: Cảnh sát và cướp (2)



Râu không tiếp tục kêu than nữa, mà gọi một tiếng:

– Bọn chúng có hành động gì không?

Da Đen nhìn nhìn:

– Tạm thời không có gì, tuy nhiên…. Hình như có một tên chức to hơn đã đến… con mẹ nó… hình như đội đặc công thành phố Giang Nguyên cũng đến rồi.

Râu cả kinh:

– Mấy anh em, lên tinh thần đi, nếu chúng nó dám xông vào, thì không cần lưu tình!

Khóe miệng Râu nhếch nụ cười lạnh, ánh mắt sát khí trùng trùng nhìn đám người trong ngân hàng, lạnh lùng nói:

– Bây giờ mạng của bọn bay đang nằm trong tay tao, muốn sống thì hợp tác một chút, không muốn sống thì cứ việc xông ra đi.

Bên ngoài đã đến không dưới mười chiếc xe cảnh sát, còi cảnh sát ngân dài, làm cho người ta nghe xong choáng váng đầu óc, rợn tóc gáy nổi da gà. Cảnh sát sớm đã giăng một đường dây cảnh giới, cấm người dân không phận sự đến gần. Một cảnh sát mặt vuông, 34 tuổi đang nhảy khỏi xe cảnh sát, bước nhanh tới.

– Đội trưởng Long.

– Anh Long.

Những cảnh sát đến trước thấy thế liền lần lượt thi lễ, xem ra người đến quân hàm không nhỏ.

– Bên trong thế nào?

Đội trưởng Long bước chân tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã chất đầy vẻ lo lắng.

Một cảnh sát đi đến gần:

– Đội trưởng Long, theo như lời của một nhân viên từ trong ngân hàng thoát ra được nói, trong đó ít nhất cũng có khoảng hai mười người dân.

Đội trưởng Long nhướn mày, bất mãn nói:

– Phong Nguyên, sao lại thành ra thế này? Cậu không thông báo cho người dân sơ tán sao?

Phong Nguyên có chút lúng túng khó xử:

– Đội trưởng Long, thực sự là ra ngoài ý định, vốn…

Anh ta đang muốn nói tiếp, thì bên ngoài đột nhiên xôn xao, mấy cảnh sát đều quát:

– Đứng lại, đứng lại, ở đây không được đến gần, đứng xa chút đi.

– Tôi tìm Long Uy.

Người nọ trầm giọng nói.

Đội trưởng Long nghe thấy liền vội nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hơi sửng sốt:

– Là cậu? Để cậu ta vào.

Người đến dáng người cao, tuổi tác chắc vẫn còn học sinh, chính là Ngô Vũ Thân người vừa mới chia tay với Lâm Dật Phi không lâu.

Mấy người cảnh sát có chút kinh ngạc, hậm hực buông tay ra. Long Uy là đội trưởng đại đội Đặc công, chuyên xử lý các vụ việc đột xuất, ở đây nếu luận về chức vị thì anh ta là người to nhất.

– Cậu đến làm gì thế?

Đội trưởng Long dường như không ngờ nhận ra Ngô Vũ Thân, vẻ mặt mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không quá mức giật mình.

Ngô Vũ Thân thản nhiên nói:

– Xem náo nhiệt thôi.

Mấy cảnh sát bên cạnh lộ ra thần sắc bực tức, nhưng đội trưởng Long chỉ cười,

– Tôi nhớ cậu hình như vẫn còn một năm…

– Tình hình bên trong sao rồi?

Ngô Vũ Thân đột nhiên ngắt lời đội trưởng Long.

Đội trưởng Long cười, không ngờ cũng không nói tiếp nữa:

– Rất không ổn, tuy bọn họ không thể trốn thoát, nhưng trong tay bọn họ có con tin, chúng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

– Mấy tên cướp, bao nhiêu con tin?

Ngô Vũ Thân lại hỏi.

– Vừa rồi tôi có nghe báo cáo của cấp dưới, hẳn là có sáu tên cướp.

Đội trưởng Long chậm rãi nói:

– Bọn chúng cấu kết với nhân viên trong ngân hàng, cho nên khá rành lộ tuyến lần này của xe chở tiền.

– Đợi một chút.

Ngô Vũ Thân không thể không ngắt lời nói:

– Có phiền không nếu anh kể lại tỉ mỉ một chút.

Đội trưởng Long phân phó với cảnh sát bên cạnh, đi kêu gọi đàm phán đầu hàng theo thông lệ, còn mình thì giải thích với Ngô Vũ Thân:

– Lần này thủ pháp tác án của bọn chúng khá là khéo léo, không phải liều mạng đến, mà là mua đứt một nhân viên ngân hàng, tiến hành rút tiền với lái xe của xe chở tiền, sau đó bốn tên cướp và nhân viên ngân hàng kia. Ừm… theo như những gì chúng tôi điều tra, người đó đeo mắt kính gọng vàng, tên là Lý Minh Toàn.

Ngô Vũ Thân gật gật đầu:

– Nói như vậy lần này bọn chúng không phải là cướp xe chở tiền, mà sớm đã chuẩn bị xe đến để chở tiền rồi sao? Nhưng nhìn trận chiến này, các anh dường như cũng có chuẩn bị?

Cậu ta biết hiệu suất làm việc của cảnh sát nơi này, ngày thường giữa lúc gấp gáp, làm sao có thể điều động nhiều cảnh lực như vậy!

– Chính xác là như vậy.

Đội trưởng Long gật đầu, ánh mắt lộ ra ý khen ngợi.

– Thực ra người cung cấp thông tin của phía cảnh sát chúng tôi, một giờ trước đã thông báo cho chúng tôi rồi.

– Vậy làm sao lại biến thành tình hình như thế này?

Ngô Vũ Thân mang ánh mắt chế nhạo.

– Khi chúng tôi nhận được tuyến báo, thì xe chở tiền đã lên đường rồi. Lần này xe chở tiền sẽ đến bốn ngân hàng để rút tiền, tổng cộng có mười ba triệu tệ. Ngân hàng này là cuối cùng, số tiền cần rút là sáu triệu.

– Bọn chúng cũng tham quá đi.

Ngô Vũ Thân cười lạnh:

– Nói như vậy bọn chúng đã rút bảy triệu ở ba ngân hàng trước? Như vậy còn chưa đủ sao?

Đội trưởng Long thản nhiên nói:

– Chúng tôi chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua sáu triệu này, cho nên mới quyết định vào phút cuối cùng sẽ bắt bọn chúng, bởi vì bây giờ đang là giờ làm việc, xe chở tiền đã đi qua các đường Lỗ Ban, đường Hồng Lĩnh, đường Bình Ma đều là những tuyến đường xe cộ người qua lại đông đúc, nên chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ chẳng may đám liều mạng này dùng vũ lực, gây ra hậu quả khó mà tưởng tượng.

– Vậy bây giờ là thế nào?

Ngô Vũ Thân không hiểu hỏi:

– Theo tình hình bây giờ, dường như cũng không đi đến đâu.

– Đây chính là người tính không bằng trời tính.

Trên mặt đội trưởng Long mỉm nụ cười khổ:

– Xe chở tiền đều là loại xe đạn bắn không xuyên, chúng tôi làm sao có thể nghĩ đến vào lúc này xe lại nổ lốp. Trên xe có lốp dự bị, thay là xong. Tôi bảo thủ hạ không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải đợi cho bọn họ tới đường An Bình rồi mới hạ thủ. Nơi đó khá là vắng vẻ, bọn chúng phần nhiều sẽ vứt xe bỏ chạy ở đó!

– Lẽ nào cấp dưới của anh không nghe sự phân phó của anh?

Ngô Vũ Thân nhìn bốn xung quanh một cái nói:

– Trưởng phòng Giản bên phòng Hình sự không đến hả?

Đội trưởng Long lắc đầu:

– Bây giờ anh ấy cũng đang có vụ án khó giải quyết phải điều tra, trong thành phố hiện tại không thể điều nhân lực, lúc này chúng tôi mới hoạt động, và cũng không phải thủ hạ của tôi không nghe phân phó, là không biết ở đâu xuất hiện một cảnh sát, nhìn thấy bọn chúng dừng xe chở tiền bên đường, quan tâm tiến lên hỏi han, không ngờ trong xe có một người không nói lời nào rút súng bắn cảnh sát đó.

Ngô Vũ Thân giật mình kinh hãi:

– Đã chết rồi sao?

Đội trưởng Long gật đầu một cách nặng nề:

– Đúng vậy, một phát súng trí mạng. Đám người này tuyệt đối là tội phạm, tên nào trong tay cũng có vũ khí, hơn nữa xem ra đều là lũ tái phạm già đời. Cấp dưới của tôi nhìn thấy sự việc có biến hóa, chỉ có thể vây lại. Gặp phải sự chống cự ngoan cố của bọn chúng, bất đắc dĩ chúng tôi chỉ đành nổ súng. Ngay tại chỗ bắn một tên lái xe tên là Điêu Thành Đại, đánh bị thương một tên khác, đám còn lại ngu muội ngoan cố chống đỡ, đều lui vào trong ngân hàng.

Ngô Vũ Thân im lặng không nói, cậu cũng biết chuyện này đội trưởng Long làm không sai, tình hình sự việc phát triển đến bước này, đó là điều không ai nghĩ tới.

Đội trưởng Long đột nhiên nghĩ đến gì đó:

– Phong Nguyên, tình hình bên trong điều trả rõ chưa?

Phong Nguyên tiến lên một bước:

– Nghe nhân viên chạy ra từ cửa sau của ngân hàng nói, bên trong người rất đông, ít nhất cũng gần 20 người.

Ngô Vũ Thân cười lạnh nói:

– Chỉ bọn họ mạng vàng, lúc chạy trốn sao không dẫn người trong đó ra luôn.

– Tuy bọn họ cũng có trách nhiệm, nhưng sự tình đã đến bước này, oán trách cũng không có tác dụng gì.

Đội trưởng Long cười khổ:

– Việc quan trọng nhất bây giờ là chúng ta làm như thế nào để đảm bảo an toàn cho những con tin bên trong, Phong Nguyên, tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị vào vị trí chưa?

Phong Nguyên gật đầu:

– Tay súng bắn tỉa đã khống chế được điểm cao bên đó, bọn chúng nếu ra tay, tuyệt đối chạy không thoát. Tuy nhiên bởi vì bên trong có vật cản, nên bọn họ ẩn thân rất tốt, ngoài hai con tin ở cửa ra vào ra, còn có một tên cướp có thể nhìn thấy, những người còn lại đều không thể định vị! Tuy giải quyết tên ở cửa chính không thành vấn đề, nhưng chúng tôi không dám động thủ, sợ bất lợi cho sự an nguy của con tin!

Đội trưởng Long gật đầu:

– Không sai, bây giờ chúng ta quan trọng nhất là bảm đảm sự an toàn của con tin.

Nhìn thấy Phong Nguyên có chút do dự:

– Có chuyện gì thế?

– Đặng Quốc Bảo ở bên trong.

Phong Nguyên hạ giọng nói:

– Tuy nhiên mãi không có tin tức truyền ra.

– Đặng Quốc Bảo?

Đội trưởng Long nhíu mày:

– Anh ta là?

– Chính là người rất giỏi bắt trộm đấy ạ.

Phong Nguyên nhắc nhở.

Đội trưởng Long cuối cùng cũng nhớ ra:

– Tên quỷ láu táu đó sao? Cậu ta sao lại ở trong đó?

– Tôi vốn muốn để cậu ta lén vào đó để sơ tán đám đông.

Phong Nguyên cười khổ nói:

– Hoặc trấn an tinh thần của mọi người trong ngân hàng, không để cho người bên trong ra ngoài, không ngờ dường như sự tình chỉ có xấu hơn! Bây giờ năm tên cướp đều có súng, một mình cậu ấy thì cũng có tác dụng gì!

Anh ta cũng khá là biết tình hình của Đặng Quốc Bảo, thuộc loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bắt một tên trộm thì còn miễn cưỡng, bảo cậu ta đối phó với năm tên cướp thì đúng là làm khó nhau rồi, chỉ hi vọng vào lúc mấu chốt có thể mượn chút lực của cậu ta xem như là thắp nhang thơm cầu nguyện.

Ngô Vũ Thân vẫn lẳng lặng nghe, đột nhiên xen vào nói:

– Trong ngân hàng hẳn là có camera theo dõi, phòng quan sát các anh đã xem chưa?
Chương trước Chương tiếp
Loading...