Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 8: Tự do? và____



Bảy ngày

Đối với Lâu Ánh Thần mà nói, đây là đoạn giày vò tương đối dai dẳng. Lang Vương bắt đầu “đặc huấn” cho y, trừ phải truy kích con động vật giống như tê giác bự hơn y bốn lần, còn phải mỗi ngày bắt chim, quả thật là biến thái! Cho dù khi làm sát thủ trung gian, Lâu Ánh Thần chống địch cũng không hoàn toàn dựa vào thân thủ, mà còn nhờ vào một số đạo cụ nhỏ khiến người ta phòng cũng không thể phòng để gia cố thêm khả năng bất bại của y, nhưng hiện tại bắt y dùng chân đuổi theo tê giác (trước cứ nói là tê giác đi), dùng tay bắt chim, giỡn…… giỡn sao chứ! Y không phải là xe tăng vượt địa hình, cũng không phải là phi cơ hỏa tiễn! Lâu Ánh Thần có từng báo oán với Lang Vương, nhưng mà nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ mà trong mắt y là không thể đó, một cỗ nộ hỏa xung thiên xông lên não.

Ông trời, ngươi đây là phân biệt đối xử!

Hung hăng cắn một ngụm cỏ, Lâu Ánh Thần tràn đầy không vui nhai, cho đến khi trong miệng đầy vị cỏ xanh, mới phẫn nộ phun ra một đám bã cỏ, mẹ nó! Khi ở trong giới mafia cũng chưa từng phiền muộn như vậy.

“Hiện tại ta bắt đầu hoài nghi ngươi là lang hay và dương.” Khẩu khí chế giễu trào phúng, không cần quay đầu cũng biết là ai.

“Có gì liên quan đến ngươi?” Lâu Ánh Thần tàn bạo lại nhai thêm một đám cỏ, đem nộ hỏa toàn thân phát tiết hết trên thứ trong miệng. Một mặt cảnh giới chính mình: không sao, cỏ xanh dập hỏa…….

Y phát hiện khi mình đối diện với cái con lang đang ở sau lưng, thì sẽ bắt đầu tan vỡ bản tính lãnh tĩnh mà y lấy làm kiêu ngạo.

“Được rồi, đừng nhai nữa, đã sắp mọc sừng rồi.” Lang Vương đến gần, dùng vuốt trước vỗ lên lưng Lâu Ánh Thần một cái, không cẩn thận nhìn thấy vết thương vừa kết vẩy đó, trong lòng có chút hổ thẹn, nó cúi đầu xuống, cọ cọ bên đầu Lâu Ánh Thần, “Đi thôi, hôm nay mang ngươi ra ngoài.” Kinh dị nhìn một màn giết chóc không xa, Lâu Ánh Thần trong lòng cảm thán: Loại thủ đoạn săn bắt đó, mới là kỹ thuật! Nằm, nhảy, lao, cắn, xé, không có lãng phí một chút sức lực thừa nào, tiêu sái giống như đang biểu diễn, nhưng nội dung thì cực hạn chế.

Có lẽ, bản thân nên lấy công phu bình thường dung hợp một chút…… nói không chừng sẽ săn được loại thú lớn một chút. Ngày ngày ăn thỏ hoang, hại y cũng sắp muốn biến thành thỏ luôn rồi. (Trình độ săn bắt của y chưa có nổi con mồi lớn)

“Lại đang nảy ra chủ ý quỷ quái gì?”

Lang Vương bất động thanh sắc lại gần, nhưng nó rất ngoài ý muốn là Lâu Ánh Thần không phí chút lực trèo lên cây, không có nhảy lên giống như nó, mà lại giống như con sóc từng chút từng chút trèo lên, híp mắt lại nhìn kỹ vuốt của đối phương, cũng không thấy có cái gì đặc biệt.

Năng lực mô phỏng mạnh, nhưng không có năng lực săn bắn, nhạy bén lãnh tĩnh, nhưng lại thường xuyên phạm lỗi mơ hồ, trên người dường như có lộ ra một số vấn đề cổ quái…… Lang Vương hơi run rẩy lỗ tai, nó đã không còn muốn đi nghiên cứu sâu ngọn nguồn của gia hỏa này.

Lâu Ánh Thần hít hít cái mũi, quay đầu hỏi lại: “Ngươi mang ta đến là để nhìn cái này?”

“Không tính là vậy.”

“Nga.”

Đối thoại nhàm chán.

Lâu Ánh Thần vốn không phải là một người biết cách bắt chuyện, mà Lang Vương cũng vì thân phận nên có thói quen lãnh tĩnh hành sự. Hai con lang ở trên cành cây đứng thẳng nhìn trận chiến phía dưới kết thúc, cuối cùng nhảy xuống, một trước một sau theo phương hướng đã tính sẵn đi tới.

Dường như ta chưa từng cùng ai tản bộ thế này nga. Lâu Ánh Thần chớp chớp mắt, nhìn gia hỏa phía trước thân hình cao to gần như gấp đôi bản thân, cảm thấy có một chút kỳ quái, trước đây mình vẫn còn rất kháng cự nó, sao chỉ mới có mấy ngày đã đổi tính rồi? Thiết, đi sau đích của người ta, giống y như đứa em trai nhỏ. Tự thầm chán ghét một trận, nhưng y vẫn không có vượt qua, không tất yếu phải vì một chút chuyện nhỏ này mà gây ra bất hòa.

Kẻ yếu là thức ăn cho kẻ mạnh, cường giả là vương, đó vẫn luôn là quy luật sinh tồn trong giới tự nhiên.

Cảnh vật hai bên bắt đầu dần dần có biến hóa, cảm giác tang tóc giảm dần, cảm giác ưu mỹ thì tăng lên, cành cây trong lùm vươn ra quẹt qua lớp lông, có xúc cảm rất thoải mái, Lâu Ánh Thần không tự giác bước chân về đám lá cây rậm rạp nhất, sau khi nhận được ánh mắt bắn tới của đối phương, mới lúng túng thay đổi tuyến đường.

“Trong lùm cây có lúc sẽ có ong dại, đừng tùy tiện lại gần.” Lang Vương nói rồi, nhanh chóng bung vuốt ra, tát rơi một con trùng, lại nói, “Những loại trùng có tính công kích khác cũng không ít. Tri thức thường thức này phải chú ý mà tích lũy.”

“……Nga.”

Lâu Ánh Thần lúc nhỏ đã từng có kinh nghiệm bị loại ong vàng chích qua không vui vẻ gì, cho nên vội vàng rời khỏi đám lá xanh non mềm, thành thật mà đạp lên cỏ đi tới.

“Quá khứ của ngươi ta không muốn tìm hiểu, nhưng nếu như ngươi nghĩ muốn sinh sống trong lãnh địa này, nhớ rõ mấy lời khuyên bảo của ta.” Lang Vương đột nhiên quay đầu, bộ mặt nghiêm túc nói, “Đừng tùy tiện tiếp cận bất cứ sinh vật gì, cho dù là khi đang ngủ, cũng không thể thả lỏng cảnh giác, còn có đừng tiếp cận, lang ngân sắc (màu bạc) …….”

……Ngân sắc??

Lang có màu bạc sao? Cái này, rốt cuộc là thế giới gì a

Nghĩ là nghĩ, chứ Lâu Ánh Thần không có bất cẩn hỏi ra, chỉ là gật gật đầu, biểu thị bản thân đã nghe, Lang Vương nói xong cũng không nói gì nữa, Lâu Ánh Thần cảm thấy không khí này có chút kỳ quái, nhưng cũng không tìm được chuyện gì để thảo luận cùng Lang Vương, chỉ đành trầm mặc.

Màu lam thiên (xanh da trời) là màu mà Lâu Ánh Thần thích nhất.

Đó là màu sắc tâm hồn của cô gái duy nhất mà kiếp trước y đã thật lòng yêu thương. Cô ấy tên là Lan Y, đáng tiếc theo sự phát triển kỳ dị mà cô ấy lại trở thành vợ thứ của ba y, từ đó về sau, Lâu Ánh Thần không bao giờ bước chân vào ngôi nhà đó một bước. Mà màu lam thiên cũng thành màu sắc có ý nghĩa đặc biệt trong sinh mệnh của Lâu Ánh Thần.

Hiện nay, phóng tầm mắt ra xa, đập vào trong mắt là một màu lam đậm nhạt không đồng nhất.

Một hang động, vạn châu xanh óng.

Lâu Ánh Thần không biết trong khu rừng này lại cũng có một thế ngoại đào nguyên giống như hang động đá vôi thế này, đi sau lưng Lang Vương chậm rãi dấn bước, sàn đá trơn ẩm thấm ướt mớ lông mao bên ven của vuốt chân, khiến y thỉnh thoảng lại co chân lên rủ rủ mấy cái, nhưng trong đầu lại như được mắc thêm dây đàn luôn xoay chuyển không ngừng. Y thích chỗ này, rất thích, đặc biệt là những thứ xanh óng này: Nếu như lấy đi bán, chắc kiếm được không ít tiền đi

Lang Vương không quay đầu nhìn tư thế đi đường quái dị của y, chỉ lo đi thẳng đến điểm đến định sẵn, trèo qua mấy đoạn nhấp nhô quanh co, trước mắt lại là một cửa động.

“Nga thì ra là thông nhau nga…..”

Phát hiện nguyên lai hang động đá vôi đó thông ra một dãy núi, Lâu Ánh Thần bất giác âm thầm hiếu kỳ, tán thưởng Lang Vương thế nhưng có thể tìm được một chỗ thần kỳ như thế. Duy nhất một chút tiếc hận nho nhỏ chính là không thể đem mấy thứ có giá trị kia trở lại thế giới của mình, nếu không, tên tiểu tử Lạc kia tuyệt đối sẽ rất cao hứng.

Sau khi đi qua một màn hôn ám rồi lam óng, ánh sáng rực của lá non khiến tầm nhìn khổ sở một trận khó thích ứng, đợi khi Lâu Ánh Thần một lần nữa nhìn rõ ràng trước mặt, lại thêm một lần tán dương.

Một cái hồ, xa xa nhìn ra, mặt hồ ánh lên màu sắc của bầu trời, bước vào nó, lại nhìn thấy hòn ngọc lục bảo to nồng đặc không phân hủy.

Một phong cảnh như thế, đặt ở một lãnh địa không người thật là lãng phí, còn không bằng để y lại xuyên về như cũ mang theo thân thể vốn dĩ của mình, y có thể xây một căn nhà gỗ ở cạnh bờ hồ, mỗi ngày thưởng thức mỹ cảnh mê người.

Quay đầu nhìn thấy mấy thứ biết cử động tản mác bên bờ hồ, lập tức tiêu tan ý niệm vừa rồi, thì ra nơi này không chỉ có hai con lang bọn họ….. vẫn là xuyên hồn thành lang so ra an toàn hơn, nếu không mỗi ngày mở cửa nhìn thấy một đám lang đang phóng ánh nhìn lục quang với ngươi thì tương đối là một chuyện đáng sợ nha.

Không đợi suy nghĩ bậy bạ của Lâu Ánh Thần hoàn tất, đám lang kia đã bao vây lại, dừng lại cách ba mét trước mặt Lang Vương, làm tư thế ngồi xổm, thuận tùng cúi đầu xuống.

Lang Vương trầm ổn đi qua, trên đầu mỗi con lang đều chạm mỏ vào một cái, tựa hồ đây là một loại nghi thức chào hỏi giữa lang với nhau. Nhưng tiếp theo đó, đột nhiên biến thành cục diện hai quân đối kháng khiến Lâu Ánh Thần nửa ngày không phản ứng kịp. Chuyện gì vậy?

Lang Vương hơi ngẩng đầu, bắn ra một ánh mắt biểu thị y đứng ở một bên nhìn cuộc chiến, sau đó trầm ổn đi lên, khuỵu hai chân trước, một phát bổ nhào phi tới công kích một con công lang trẻ tuổi đứng gần nhất, con lang đó đồng thời cũng thay đổi tư thế thuận tùng vừa rồi, nhe hàm răng nanh ra cắn tới hướng Lang Vương, những con lang khác không bỏ qua cơ hội này, tập thể công chiến, cùng lúc nhảy lên, trong một lúc, tiếng gầm rú không dứt, bên trong mỹ cảnh tươi đẹp nhất thời tràn đầy một cỗ huyết tanh và sát khí tản mác.

Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn, đám lang đang cắn xé nhau hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của Lâu Ánh Thần, chiến đấu, đốt sạch nhiệt huyết sinh mệnh, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự tồn tại của bản thân.

Đợi đến khi chiến đấu kết thúc, Lang Vương vẫn kiêu ngạo độc lập, thể hình và thân thủ nhạy bén khiến nó lần nữa giành được thắng lợi, những con lang nằm xung quanh không có con nào hoàn hảo không thương tích, chỉ là dường như chúng không hề để ý, run rẩy nâng người dậy, nhìn Lang Vương mấy cái, sau đó tiêu thất trong lùm cây xa xa. Trên không trung của cánh rừng, chợt có một đám chim chóc bay lên.

Lang Vương chiến thắng, cũng không có hồi hộp gì quá lớn.

Nó là Vương, có tôn nghiêm của Vương, cho nên, nó sẽ không để cho thắng lợi vuột khỏi tay, trừ khi chết.

“Rốt cuộc là….. có chuyện gì?” Lâu Ánh Thần đi tới, Lang Vương liếm một vết thương nhỏ nhặt duy nhất trên vuốt trước, bình tĩnh dị thường nói: “Tranh vương.”

…….. Lời như ý nghĩa, tranh đoạt vương vị.

“Ngươi cứ như vậy để cho mấy gia hỏa như hổ rình mồi đối với vương vị đó…… tồn tại?” Lâu Ánh Thần vô thức hỏi ra miệng, Lang Vương nằm xuống, nhìn y một cái, đột nhiên miệng mở ra một nụ cười rộng: “Nếu như ngay cả chút khiêu chiến này cũng không thể tiếp nhận, vậy thì ta không thể thành Vương rồi.”

…… Lâu Ánh Thần cảm thấy nụ cười đó có chút chói mắt: Gia hỏa này, là quá mức tự tin hay là quá mức tự phụ? Nhưng nói thật y cũng rất bội phục nó, cho dù là đời trước, các đế vương trên lịch sử làm những vứt bỏ nhân tài, diệt hết họa ngầm thì cũng là chuyện thường tình. (Nguyên văn: 兔死狗烹,卸磨杀驴: Hai cụm từ này đều có nghĩa là sau khi phục vụ đế vương hay người có quyền lực, lại bị đá đi không thương tiếc hay bị giết đi để tránh người tài thì sau này sẽ trở mặt quay lại gây phiền toái. Ta không biết nên dùng từ gì để diễn tả nên chọn hai cụm từ tiếng việt có thể diễn đạt một phần nghĩa.)

“Ngươi rất….. soái.” (Soái: có nhiều nghĩa, trong đó có một nghĩa là đẹp trai, một nghĩa là khốc: nghĩa là cực kỳ, rất tuyệt, rất bản lĩnh, rất phong cách, nói chung là rất cool.)

Nửa ngày, y lúng túng nói ra một câu tán thưởng, chỉ là không biết Lang Vương có hiểu được ý nghĩa của từ “soái” đó hay không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...