Lãnh Cung Công Chúa Làm Ruộng Ký

Chương 3: Về nhà trồng trọt



Hà A Tú đỏ mặt , bất đắc dĩ nói : " Đại tẩu , chúng ta ráng khổ cực cũng xong , tuyệt đối sẽ không để cho đại ca phải tới gánh vác , không phải chúng ta không muốn về nhà cũ , mà là năm nay gặp nạn hạn hán , thu hoạch không tốt ..... cho nên mới nghĩ tới đi đến đây , để cho Căn Sinh nhìn xem có thể kiếm được việc gì để làm là tốt nhất ...."

Trên mặt Hà A Tú biểu cảm rất là khổ sở , bất đắc dĩ nói : "....Chính là công việc quả thật không dễ tìm , Căn Sinh lại không biết chữ , chỉ sợ là tìm được việc thì tiền công cũng không được bao nhiêu , một khi đã như vậy , chúng ta trở về là được ."

Nữ nhân kia cuối cùng mới giả ý cười nói : " Đều không phải là ta bức các ngươi trở về , mà chính là đại ca các ngươi quả thật gian nan , tuy rằng hiện tại làm cái chưởng sự đi , nhưng đến cùng vẫn là làm công cho người khác , cũng không kiếm được bao nhiêu , nhất là còn phải dưỡng một nhà lớn nhỏ như vậy .

Hơn nữa cha mẹ cũng thật không dễ dàng , huống hồ cái nhà này cũng nhỏ , các ngươi cũng chen vào ở ,càng chật chội là không chịu được .

Ta xem , các ngươi vẫn là mau chóng về nhà cũ đi , ta nói đại ca kiếm cho các ngươi cái xe lừa , một đường ngồi trở lại cũng không phí bao nhiêu tiền ...."

Hà A Tú trên mặt cứng ngắc , cười : " Tốt , đại tẩu ."

" A , các ngươi đã khó khăn như vậy , còn muốn nuôi đứa bé này à ? " Nữ nhân trào phúng cười " Chỉ sợ là dưỡng cũng không sống đâu nha , còn không bằng bán đi , được vài cái tiền còn bớt việc , khuôn mặt nhỏ nhắn này mới ba ngày liền dài ra nở nang như vậy , nhất định là một mỹ nhân , bán được giá tốt các ngươi về nhà cũ mua vài mẫu đất , chẳng phải là tốt hơn hay sao ? "

Nữ nhân đó liếc mắt , cười cũng như không cười , nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Tư .

Da đầu Thẩm Tư Tư run lên một trận , đối mặt với nữ nhân này , nếu là ở hiện đại còn phải tránh xa một chút . Cái miệng của nàng ta cực kỳ lợi hại , cha mẹ này sao là đối thủ của nàng ta .

Hà A Tú sắc mặt càng cứng , ôm Thẩm Tư Tư trong lòng thật chặt , không nói tiếp , chính là nhìn về phía Chung Căn Sinh , Chung Căn Sinh trầm ngâm một chút , nói : " Đại tẩu , đứa nhỏ này ....chúng ta còn dưỡng được rất tốt ."

"Hừ " nữ nhân nhìn bộ dáng của hắn nghẹn ở cổ họng , cười lạnh một tiếng nói : " Cũng được , bất quá là cho nàng dâu chăm sóc nhiều chút thôi , bàn tính đáng đánh , nhưng mà phải xem dưỡng sống hay không mới được ."

Trong giọng nói toàn là ý khinh thị , đã rất rõ ràng lộ ra . Chung Căn Sinh rất là tức giận , nhưng một câu nói phản bác lại cũng nói không xong , ai biểu hắn nghèo làm gì .

Nữ nhân kia đã đuổi được bọn họ xong , có thế này mới hừ một tiếng quay về hậu viện .

Chung Căn Sinh sau một lúc lâu không nói chuyện , bất đắc dĩ thở dài : " ....A Tú , ủy khuất ngươi ..."

Hà A Tú mắt đau xót , lại vội vàng giấu đi nước mắt , chỉ sợ Chung Căn Sinh thấy được thì trong lòng càng khó chịu , nói : " Không sao , lúc trước chúng ta không phải đã dự đoán được một ít sao ? Chính là không dự đoán được tìm một công việc làm lại khó như vậy .

Thôi , chẳng sợ .Trở về gian nan chút , chúng ta trở về đi...."

" Cũng tốt " Chung Căn Sinh bất đắc dĩ đến cực điểm , không quay về chẳng lẽ ở đây nhìn sắc mặt một nhà của đại ca sao ?

" Chính là đều đã bán hết , sau khi trở về , chúng ta ....."

" Sẽ có biện pháp thôi , cùng lắm thì thuê đất của nhà viên ngoại trồng trọt đi , tuy rằng đóng thuế đất nhiều hơn một chút , chỉ cần chúng ta chịu khó vất vả hơn chút , tổng cũng có thể sống được ." Chung Căn Sinh nói .

Hà A Tú muốn nói gì đó , lại thôi , nói : " Cha mẹ hiện thời đến ở cùng đại ca , bọn họ cũng bán hết , tiền toàn là cho đại ca , đại tẩu , còn chúng ta ..... Cho dù muốn thuê đất để trồng trọt , nhân lực cũng không đủ , cha mẹ lại không chịu trở về .."

Lúc trước cha mẹ chồng cho dù có hà khắc , nhưng lúc bọn họ vội vàng cũng giúp được chút ít , nhưng hiện tại ở nhà chỉ còn lại nàng và Chung Căn Sinh hai người , hơn nữa còn ba nam hài tử cùng một tiểu nữ nhi , một nhà sáu người há mồm ăn uống, hai vợ chồng bọn họ có phải sẽ mệt chết hay không ?!
Chương trước Chương tiếp
Loading...