Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Chương 3: Hôn Lên Mắt Người



Tàng Ca đến rất sớm, khi ấy Lãnh Phi Nhan vừa dùng xong bữa sáng. Y đứng sau lưng nàng rất lâu mới nhẹ nhàng nói: “Ngôn Ngôn, ta phải ra ngoài vài ngày, sẽ nhanh chóng trở về, nàng hãy chăm sóc tốt bản thân mình nhé!”

Lãnh Phi Nhan xoay đầu nhìn y: “Chuyện gì vậy?”

Y cười rất sáng sủa, như ánh dương mùa hạ, dịu dàng nói: “Thính Thủy Các bị diệt môn, các đồng đạo đến xem có giúp được chút gì hay không.”

Lãnh Phi Nhan cười rất sáng lạn, nhảy lên nói: “Tàng đại ca, ta đi với chàng nhé!”

Tàng Ca hơi khó xử mà nhìn nàng: “Nhưng đi đường ngựa xe mệt nhọc, nàng…”

Lãnh Phi Nhan ôm lấy cánh tay y, cười duyên: “Tàng đại ca sẽ chăm sóc ta, không phải sao?”

Tàng Ca giỏi dùng kiếm, cánh tay và cơ bắp rất săn chắc. Lúc này cánh tay bị Lãnh Phi Nhan ôm lấy, cảm giác mềm mại vô cùng, làm một thiếu hiệp luôn đứng đắn trang nghiêm cũng phải đỏ mặt, lời từ chối cũng không thể thốt ra được. Y nhẹ giọng nói: “Đi xếp đồ đạc đi, ta chờ nàng.”

Lãnh Phi Nhan nhanh chóng thu xếp đồ đạc. Dường như Tàng Ca còn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại ấy xuyên qua lớp y phục mà tiến vào tim mình. Nhìn giai nhân áo trắng bận rộn như cánh bướm ở trong phòng, lòng y dâng lên tình cảm dịu dàng không thể tả được.

Hai người vẫn cưỡi chung một con ngựa như cũ. Lãnh Phi Nhan uể oải dựa vào lòng y, trên người y có hương vị sạch sẽ, ấm áp rất dễ chịu. Tàng Ca lẳng lặng mặc cho nàng dựa vào. Thật lạ, nếu một cô gái khác làm thế trước mặt y, có thể cảm giác đầu tiên của y là cảm thấy cô ta rất tùy tiện. Thế nhưng cô gái này, trong lúc lơ đãng lại gợi lên tình cảm trong lòng y. Chỉ vài ngày ở chung ngắn ngủi, y đã không biết mình đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm.

Một tay y nắm dây cương, một tay khẽ vuốt mái tóc dài như lụa của nàng, nuông chiều hỏi: “Mệt không?”

Không biết người trong lòng gật hay lắc đầu, chỉ mơ hồ đáp: “Buồn ngủ.”

Dáng vẻ yêu kiều ấy, Tàng Ca chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn ra, y nhẹ nhàng vỗ về nàng: “Ta đi mướn xe ngựa.”

Khi Tàng Ca đến Thính Thủy Các thì đã là ba ngày sau.

Xe ngựa dừng lại trước Thính Thủy Các, Tàng Ca nhìn giai nhân như một đóa hải đường ngủ giữa mùa xuân rồi nhẹ nhàng xuống xe. Trên đường đi vào, không ít người nhận ra y. Ẩm minh chủ của Thiên Đạo Minh đang dẫn người khám nghiệm thi thể. Tàng Ca lưu ý những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, có thể nhận thấy hung thủ ra tay rất tàn nhẫn, tất cả đều bị một kiếm lấy mạng, hơn nữa xem ra số người đến không quá hai mươi tên.

Sắc mặt mọi người đều có vẻ nghiêm trọng, không ai có thể tưởng tượng ra cảnh hai mươi người diệt sạch cả Thính Thủy Các. Trên dưới lầu, chắc cũng phải có một hai trăm người chứ?

Ẩm minh chủ bứt Phi yến khấu (ám khí Yến Lâu hay dùng) làm bằng vàng ròng trên tường xuống. Yến Lâu.

Không ai nói ra cái tên này, nó đã là điều cấm kị trên giang hồ.

“Tàng Ca, dựa vào vết thương có thể nhận ra chiêu thức mà những kẻ này dùng không?” Ẩm minh chủ cố gắng làm giọng nói có vẻ trấn tĩnh.

Tàng Ca đang cúi người quan sát vết thương trí mạng như vết son kia, giọng nói mang theo vẻ tự tin ngời ngợi: “Có thể!”

Ẩm minh chủ gật đầu, vô cùng hài lòng với người trẻ tuổi này, sóng sau xô sóng trước đây. “Vậy chỗ này liền giao cho cậu, bản minh chủ hy vọng trong vòng năm ngày có thể tìm được cách thức ra tay của bọn chúng, để có thể thương lượng đối sách với võ lâm đồng đạo.”

“Tàng mỗ sẽ cố gắng hết sức!” Tàng Ca chắp tay, trên mặt tràn đầy vẻ chính khí.

Trước giờ Tàng Ca luôn giữ chữ tín, vì thế mấy ngày nay đều dành phần lớn thời gian ở tại Thính Thủy Các, y có chút hối hận khi mang Ngôn Ngôn đến đây. Dù sao thì y cũng không thể để một cô nương ở tại một nơi toàn là máu me thế được.

Hơn nữa… y nhìn bóng dáng xinh đẹp tuyết trắng ấy, sao y có thể để nàng ở chỗ này được.

Tàng Ca thuê phòng tại một khách điếm gần đấy, sắp xếp cho Lãnh Phi Nhan ở lại. Lãnh Phi Nhan chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta đi cùng chàng!”

Tàng Ca yêu thương mà vuốt tóc nàng: “Sẽ làm nàng sợ đấy, ngoan nào!”

Lãnh Phi Nhan nở nụ cười, thản nhiên nói: “Ta đi cùng chàng!”

Rốt cuộc Tàng Ca không đấu lại nàng, vì thế dẫn nàng cùng vào Thính Thủy Các. Dù đã cố ý chọn đi vào ban ngày nhưng vẫn ngại sẽ làm nàng sợ. Lãnh Phi Nhan lặng lẽ theo sau y. Vết máu đã đen trên tường chứng tỏ sự thảm khốc lúc bấy giờ.

Nàng nhẹ nhàng đảo mắt qua hiện trường, có thể nhận thấy được dấu vết ra tay của Lục Nguyệt, Thất Dạ, Trường Phong và hai mươi sát thủ. Tàng Ca vừa đi vào trong, vừa chú ý đến sắc mặt của nàng, có vẻ lo lắng nói: “Hay là ra ngoài đợi ta đi, ta sẽ cố gắng làm nhanh rồi ra với nàng, được không?”

Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn y, thấy vẻ mặt y hết sức chân thành, vì thế lại cười: “Ngôn Ngôn cũng không phải là khuê nữ yếu ớt. Năm đó lũ lụt ở Kim Lăng, người chết còn nhiều hơn thế này. Ta… chẳng qua chỉ là kẻ may mắn sống sót trong đống tử thi ấy mà thôi.”

Tàng Ca thấy nàng thực sư không sợ hãi, trong lòng càng thêm hảo cảm, giọng nói càng dịu dàng: “Vậy ta đi làm việc, theo ta!”

Lúc Lãnh Phi Nhan mới gặp y, chỉ cảm thấy y chẳng qua là một chàng trai đầy nhiệt huyết, dựa vào gia thế mà có chút thanh danh. Bây giờ thấy y im lặng, từ từ giở trang giấy ra, nhúng bút vào mực, cư nhiên vô cùng chăm chú miêu tả những chiêu thế tàn sát này.

Nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh y, máu me xung quanh không chút ảnh hưởng tới y. Những đường nét trên giấy dần hiện ra, từ từ nhận ra là những chiêu thức trong kiếm phổ.

Nụ cười của Lãnh Phi Nhan cũng mang theo vẻ thú vị. Quả thật đây chính là kiếm pháp mà nàng đích thân truyền thụ cho sát thủ của Yến Lâu – Lang yến nam phi.

“Tàng Ca!” Lãnh Phi Nhan nhìn y đang chăm chú hạ bút. Ánh dương vàng nhạt từ bức tường sập tiến vào, gương mặt tuấn tú của Tàng Ca cũng tỏa ra vầng sáng: “Nhìn vết thương cùng hiện trường đánh nhau là chàng có thể vẽ được những chiêu thức mà hai người dùng lúc ấy sao?”

Tàng Ca không dừng bút, nụ cười ấm áp khiêm tốn: “Trong tình huống hiện trường còn chưa bị làm lộn xộn quá nhiều thì thường có thể vẽ được tám phần.”

Lãnh Phi Nhan nhìn Lang yến nam phi đang dần hình thành, nào chỉ có tám phần. Nàng nhẹ nhàng vén tóc bị rơi ra trước trán cho y: “Vậy có phải trong tay chàng có rất nhiều tuyệt kĩ của các môn phái không?”

Tàng Ca cười trêu nàng: “Thế nào, Ngôn Ngôn cũng thích bí kíp sao?”

“Không, ta chỉ nghĩ nếu thế thì chắc là thân thủ của chàng rất khó lường?”

Tàng Ca ngẩng đầu nhìn nàng, mắt sáng như sao, có cả ánh dương vàng nhạt, nơi ấy có vẻ nghĩa hiệp chính khí mà Lãnh Phi Nhan chưa từng gặp. Y thản nhiên nói: “Thật ra Tàng Ca không hề có ý thử đến đỉnh cao của võ thuật. Nói thật, đối với giang hồ, thứ không thiếu chính là cao thủ.” Nụ cười của y sang sảng, trong sáng như ánh dương mùa hạ: “Tàng Ca không thích cái danh đại hiệp máu me này, chỉ đáng tiếc là người trong giang hồ, đã vào thì không tránh khỏi quản một số việc.”

Y gác bút đứng dậy, nhìn kỹ Lãnh Phi Nhan, bỗng nhiên trong mắt sáng lên: “Thật ra… nếu có thể để Tàng mỗ lựa chọn, ta nguyện cùng hồng nhan tri kỷ của mình, nắm lấy tay ta, che ta nửa đời điên loạn; hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...