Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 25: Đấu trí đấu dũng



Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Hô hấp cực nóng của Tiêu Mặc xẹt qua bên tai Hạ Lan Phiêu, mùi hoa sen nhàn nhạt trên người hắn cũng xông vào mũi nàng. Thân thể của Hạ Lan Phiêu không kiềm chế được mà run lên, cố nén sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng hai mắt của Tiêu Mặc: “Hoàng Thượng, ta không hồi cung.”

“Điều kiện?” Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ngươi cho Trẫm một điều kiện.”

“Ta…. Ta có thể cho ngươi Thủy Lưu Ly. Thứ này, ngươi luôn muốn, không phải sao?”

“Thật là một lợi thế tốt.” Tiêu Mặc gật đầu, nhìn Hạ Lan Phiêu đầy tán thưởng.

“Ta cho ngươi Thủy Lưu Ly, ngươi đưa ta thuốc giải độc, thả ta đi làm một dân chúng bình thường. Từ nay về sau, tranh đấu giữa ngươi và Hạ Lan Thụy không liên quan đến ta. Hoàng Thượng, giao dịch này rất tốt, không phải sao?”

Hạ Lan Phiêu nói xong, lòng đầy hy vọng nhìn Tiêu Mặc, vẻ mặt khẩn cấp. Nhìn cặp mắt khao khát của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc cười. Nụ cười của hắn, vân đạm phong khinh, lại làm cho người ta nhìn không thấu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, tựa như vuốt ve sủng vật mình yêu quý: “Hoàng Hậu, ngươi đúng là thật sự đã trưởng thành, cũng sẽ giao dịch với Trẫm. Có lẽ, chỉ qua vài năm nữa, Hoàng Hậu sẽ trưởng thành thành thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành. Trẫm thật là mong đợi.”

Tiêu Mặc, ngươi cố ý châm chọc ta sao? Biết rõ dáng dấp ta bình thường như vậy, còn nói khuynh quốc khuynh thành? Đợi mười năm nữa cũng sẽ không! Còn nữa, không cần sờ đầu ta giống như sờ đầu con chó nhỏ! Người ta là tiểu loli đáng yêu!

Hạ Lan Phiêu trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, rất rứt khoát quay đầu đi, thoát khỏi ma chưởng của hắn. Tiêu Mặc ngẩn ra, nụ cười từ từ nở rộ: “Tính tình của Hoàng Hậu so với trước kia còn muốn cả gan làm loạn hơn.”

“Tốt lắm, đừng có nói nhảm. Có muốn giao dịch với ta hay không, ngươi cứ việc nói thẳng.”

“Nếu như Trẫm không đồng ý.”

“Không…. Không đồng ý? Tại sao ngươi lại không đồng ý? Trong tay ta thế nhưng có thứ tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi đều thiết tha mơ ước.” Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Mặc.

“Hoàng Hậu là người của Trẫm, Thủy Lưu Ly trong tay Hoàng Hậu tự nhiên cũng là của Trẫm.” Tiêu Mặc vô sỉ nhìn nàng. “Cho nên, tại sao Trẫm phải giao dịch với ngươi?”

…………

Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, hai mắt của Hạ Lan Phiêu đã phóng hỏa thiêu chết Tiêu Mặc ngàn vạn lần rồi. Nàng hung dữ trừng mắt với Tiêu Mặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay từ đầu, ngươi chính là đang đùa giỡn ta, có đúng hay không?”

“Muốn biết sao?”

“Vâng, Hoàng Thượng. Ngươi không sợ nói thật với ta chứ.”

“Chỉ là thí nghiệm mà thôi.” Tiêu Mặc cười nhạt. “Kim quốc dễ thủ khó công, lại không ai biết chính xác vị trí của Thủy Lưu Ly, thám tử Trẫm phái đi thăm dò không công mà lui, làm cho Trẫm thật thất vọng. Khi Trẫm thấy Diệp Văn ái mộ Hoàng Hậu, đột nhiên muốn thăm dò một chút người được coi là cường đại, lãnh khốc như Diệp Văn, có thể cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân hay không. Trẫm biết, hắn sẽ không giao Thủy Lưu Ly cho A Nhiên, nhưng mà, có lẽ hắn sẽ giao cho ngươi.”

“Ngươi…. Ngươi biết Diệp Văn sẽ không chính thức hợp tác với ngươi? Ngươi biết ta sẽ hạ thủ với Thủy Lưu Ly?” Hạ Lan Phiêu nghi ngờ hỏi.

“Hoàng Hậu nên nhớ, Trẫm đã từng đồng ý điều kiện trao đổi một nữa Thủy Lưu Ly của ngươi mà tha cho tên thích khách kia. Cho nên, Hoàng Hậu mới chắc rằng, Thủy Lưu Ly rất quan trọng với Trẫm, thậm chí quan trọng đến mức Trẫm có thể nhượng bộ. Trong tay ngươi có một nửa khối Thủy Lưu Ly, Kim quốc có một nửa, hợp lại với nhau mà nói, sẽ là chí bảo tất cả mọi người mơ ước lấy được, Trẫm cũng sẽ không ngoại lệ. Mà ngươi, là chủ nhân của Thủy Lưu Ly, có thể yêu cầu tất cả điều kiện giao dịch có lợi cho mình. Trẫm nhớ, điều ngươi mong muốn nhất, chính là rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Trẫm. Cho nên, ngươi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được Thủy Lưu Ly, lấy được địa vị ngang hàng với Trẫm để giao dịch.”

“Vì vậy, dù ngươi biết rõ là Diệp Văn sẽ không ngoan ngoãn giao ra Thủy Lưu Ly, còn cố ý làm ra bộ dáng như đang giao dịch ta với hắn, thuận nước đẩy thuyền phản bội hắn, diệt Kim quốc? Ngươi không nói gì, không làm gì cả, cũng dụ dỗ được ta vô tri vô giác giúp ngươi lấy được Thủy Lưu Ly?” Giọng nói của Hạ Lan Phiêu khẽ run.

“Có thể nói là như vậy. Trẫm không ngờ rằng, Hoàng Hậu so với dự liệu của Trẫm còn làm tốt hơn, thành công làm cho Diệp Văn bị mọi người xa lánh. Điều kiện giao dịch của Hoàng Hậu, cũng chỉ là rời đi Trẫm, rời đi tranh chấp mà thôi. Điều này, Trẫm có thể chấp nhận được.”

“Ngươi…. Ngươi biết rõ Diệp Văn biến thái, tàn nhẫn, biết rõ Tiêu Nhiên sẽ khổ sở, biết rõ ta sẽ phải chịu đựng loại thống khổ nào, còn không nháy mắt đưa ta đến? Ngươi có biết hay không, ta suýt chút nữa đã chết trong tay lão biến thái kia? Tiêu Mặc, ngươi là tên khốn nạn! Chẳng lẽ, ở trong lòng ngươi mạng người còn thấp hèn hơn con kiến hôi sao?”

Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi, hai tay không bị khống chế đánh lên trên mặt của Tiêu Mặc. Nhưng mà, hai tay của nàng bị Tiêu Mặc nắm chặt. Sức lực của hắn rất lớn, Hạ Lan Phiêu có cảm giác như là tay mình sắp bị hắn bóp gãy. Nhưng mà, nàng vẫn quật cường nhìn hắn, hận không thể cùng hắn liều mạng đến ngươi chết ta sống. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài: “Tại sao ngươi lại tức giận?”

Đúng vậy, ta tức giận cái gì đây? Không phải biết rõ người đàn ông này là tu la máu lạnh vô tình rồi sao, không phải biết rõ ở trong lòng hắn mình chỉ là một quân cờ thôi sao? Vì cái gì, ta còn tức giận với hắn….

“Hoàng Thượng, ngươi cũng không tính sẽ giao dịch với ta, chỉ là muốn lợi dụng ta lấy được Thủy Lưu Ly, đúng không?” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi hỏi.

“Chẳng lẽ Hoàng Hậu có lợi thế đáng giá để Trẫm động tâm sao?” Tiêu Mặc khẽ mỉm cười.

“Hoàng Thượng đừng quên, bây giờ ngươi chỉ có thể có được nửa khối Thủy Lưu Ly của Kim quốc, một nửa còn lại vẫn ở trong tay ta. Bây giờ ngươi có thể cướp Thủy Lưu Ly trên người ta, nhưng nửa khối của ta, ta có thể làm cho nó biến mất trên thế giới này. Chỉ còn cách bảo tàng một bước, ngươi sẽ cam lòng buông tha sao, Hoàng Thượng?”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Nụ cười của Tiêu Mặc càng tuấn mỹ, ánh mắt của hắn càng lạnh lẽo. “Hoàng Hậu biết mình đang làm gì sao?”

“Cố ý bỏ qua sát khí trong mắt Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhìn hắn: “Ta chỉ là, tranh thủ một chút quyền lợi mà thôi. Hoàng Thượng, ta cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt thế, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thản. Nếu như Hoàng Thượng nguyện ý, xin cho ta thuốc giải, thả ta đi. Ta đảm bảo hai tay dâng Thủy Lưu Ly, hơn nữa cùng hoàng thất không còn bất kỳ quan hệ gì.”

“Vì tự do, thậm chí có thể dễ dàng buông tha bảo tàng?” Tiêu Mặc ngẩn ra.

“Phải, điều ta muốn nhất, chính là rời đi.” Hạ Lan Phiêu kiên định nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...