Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 44: Giằng co
. Trong Hoàng cung của Tề quốc, sấm sét vang dội. Không phải là bởi vì thời tiết, mà là bởi vì mắt của hai nam tử tuyệt mỹ đang tản ra sát ý. Bọn họ trầm mặc nhìn nhau, một người bình tĩnh như nước, một người tà mị cuồng vọng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bọn họ, đang muốn chạy trốn, lại bị Hạc Minh ôm vào ngực. Hạc Minh tà tứ dữ tợn ôm Hạ Lan Phiêu, khiêu khích nhìn Tiêu Mặc: “Không biết vị công tử này tìm vị hôn thê của ta làm gì? lqđ Ta không hi vọng nữ nhân của ta có quan hệ cùng nam nhân khác.” Ba ba ba! Đây là tiếng trái tim tan vỡ của tất cả nữ nhân. Họ không tin nhìn Hạc Minh, mỗi khuôn mặt đều không thể che dấu mất mác. Thân thể Hạ Lan Phiêu cứng ngắc nằm trong ngực Hạc Minh, trong nội tâm đã sớm tâm loạn như ma (rối loạn). Hạc Minh đại nhân! Ngài còn ngại mọi việc chưa đủ loạn sao? Làm cho ta bị nhiều nữ nhân ghen tỵ như vậy không tính, còn làm cho Tiêu Mặc nổi giận! Hắn nổi giận lên nhưng là thật đáng sợ! Ngươi thì không cần phải sợ, nhưng là ta sợ…. “Ngươi, vị hôn thê?” Tiêu Mặc nghe lời nói của Hạc Minh, khóe môi lộ ra tươi cười tàn nhẫn: “Làm sao ta không có nghe qua?” “Ngươi…. Ngươi cũng không nghe nói nhiều việc đây này!” Hạ Lan Phiêu ỷ có Hạc Minh làm chỗ dựa, nhanh chóng phản bác lại, sau đó thoát khỏi lồng ngực của Hạc Minh, lại núp ra sau lưng Hạc Minh. Đối với việc Hạ Lan Phiêu phản bác lại, Hạc Minh rất là hài lòng. Hắn hả hê nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, mà Tiêu Mặc chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu: “Đến bên cạnh ta.” Đến cái rắm! Ta có điên mới đến bên cạnh ngươi! Thật khó khăn mới thoát khỏi ngươi, làm sao ta có thể trở về? Hơn nữa đang ở Tề quốc, là địa bàn của Hạc Minh lqđ, không đến lượt ngươi giương oai! (ách, tỷ ấy đang cậy có chỗ dựa, sợ mà còn làm bộ :D) “Ta không muốn!” “Hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Tiêu Mặc uy hiếp nhìn Hạ Lan Phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm đang dần lộ ra sát khí. “Nói không đi là không đi! Làm sao ngươi lại không biết xấu hổ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng như vậy? Không đi!” Giọng nói của Hạ Lan Phiêu có chút cao, dẫn tới vô số ánh mắt. Bởi vì hôm nay Tiêu Mặc mặc đồ bình thường, lại có rất nhiều người chưa từng thấy qua Hoàng đế của Đại Chu, cho nên bọn họ chỉ cho là một mao đầu tiểu tử (đại ý là chàng trai thô kệch) lqđ không biết lượng sức mình có ý đồ tranh giành nữ nhân với Quốc sư đại nhân mà thôi. Hoa Mộ Dung đứng trong đám người, cười như không cười nhìn bọn họ, một bộ dáng đứa trẻ xấu xa làm cho người ta nhìn mà muốn đánh. Hạ Lan Phiêu không khách khí trừng hắn, mà hắn không ngờ Hạ Lan Phiêu còn có thời gian trừng hắn, cười càng thêm sung sướng. “Hạ Lan, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Hạc Minh cúi người, dịu dàng nói với Hạ Lan Phiêu. “Được, ta cũng đã mệt. Đi nhanh thôi.” “Nếu như vậy, thì, mời.” Hạ Lan Phiêu thật ngoài ý muốn thấy sự việc xảy ra. Cư nhiên Tiêu Mặc lại khẽ cúi người chào bọn họ, sau đó nhìn bọn họ rời đi. Hạc Minh không chút khách khí kéo tay Hạ Lan Phiêu, mà trong lòng Hạ Lan Phiêu hoài nghi, quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc một cái. Trong đêm trắng, hắn cùng bóng tối hòa làm một, không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng như vậy, hắn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi thấu xương. Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của Hạ Lan Phiêu, Hạc Minh nắm thật chặt tay của nàng, trong xe ngựa cười xấu xa với nàng: “Tiểu Hạ Lan, ta vì ngươi đắc tội Hoàng đế, ngươi định cảm tạ ta như thế nào?” “Ngươi nghĩ sẽ thế nào?” “Không bằng lấy thân báo đáp đi.” “Cút.” Hạ Lan Phiêu không chút khách khí đẩy Hạc Minh ra, tim lại không ngừng nhảy thình thịch. Nàng nghĩ đến khuôn mặt không thấy rõ biểu tình dưới ánh trăng của Tiêu Mặc, nghĩ đến không biết Tiêu Mặc lại tới đây muốn làm cái gì, nghĩ đến chất độc trên người mình ngay cả Hoa Mộ Dung cũng không thể giải trừ, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Thật sự có vận mệnh sao? Thật sự ta không thể nào trốn thoát à….” “Hạ Lan, ngươi đang nghĩ cái gì?” “Hạc Minh, ta thật sợ! Tại sao ta trốn thế nào, cũng trốn không thoát bàn tay của Tiêu Mặc? Không phải hắn đã đồng ý trả ta rồi sao? Mặc dù ta không đi tìm Thủy Lưu Ly theo ước định, nhưng cũng chưa đến kỳ hạn hai tháng, tại sao hắn lại muốn đến bắt ta? Tại sao ta không thể cách xa tất cả, sống cuộc sống tự do tự tại? Tại sao muốn cuốn ta vào nhiều thị phi như vậy?” “Hạ Lan, ngươi bình tĩnh một chút.” “Ta không muốn bình tĩnh! Hạc Minh, ngươi đuổi Tiêu Mặc đi, ta không muốn nhìn thấy hắn!” “Được.” Hạc Minh ôm chặt Hạ Lan Phiêu vào trong ngực. Lần này, hắn không có trêu tức, không có cợt nhả, chỉ là một nam nhân sủng ái nàng thôi. Hắn biết, trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện cái loại tình cảm kia là nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà, hắn không sợ. Cả đời này, hắn đều theo đuổi kích thích cùng nguy hiểm, thưởng thức loại kích thích chạy trên lưỡi đao (ý chỉ nguy hiểm á). Hắn có rất nhiều nữ nhân lqđ, nhưng hắn chưa yêu bao giờ. Hắn bỗng cảm thấy, thỉnh thoảng nếm thử một chút tư vị của tình yêu, cũng không tệ. Hơn nữa, lần này đối tượng còn là nữ nhân của Hoàng đế nước Đại Chu…. Nhất định rất thú vị. Không bằng thử quan hệ qua lại một chút, Hạ Lan đáng yêu. Bởi vì ta cũng muốn biết, hai tháng sau ta không phải là không nỡ giết ngươi chứ. “Hạ Lan, ta dẫn ngươi đến một chỗ thú vị.” “Chỗ nào?” “Đi rồi ngươi sẽ biết.” Xẹ ngựa lái bọn họ đi vào Hỏa Liên cung, Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu đến một tháp cao. Lúc Hạ Lan Phiêu thở hổn hển lên đến đỉnh tháp, nhìn thấy chiếc giường lớn hoa lệ cùng các loại đồ cổ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thì có chút tức giận. Nàng hung dữ nhìn Hạc Minh, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng nói với ta, để ta leo cao như vậy chính là vì mấy cái bình rách này? Những đồ chơi này trong phòng ngươi cũng có, tại sao lại đến đây nhìn? Ngươi còn nói là chỗ thú vị gì? Một chút cũng không có ý nghĩa!” “Dĩ nhiên không phải ~~ Tiểu Hạ Lan, nhắm mắt lại.” (trò hay, trò hay) Hạc Minh có chút xấu hổ. Trước kia, hắn cũng dẫn các nữ nhân khác đến nơi này, nhưng các nàng chỉ thấy giường lớn trong căn phòng này, liền mắc cỡ đỏ bừng mặt. Tại sao trong mắt Hạ Lan Phiêu chỉ có mấy thứ đồ cổ kia? Chẳng lẽ nàng thật ngốc đến mức không cảm nhận được ta sẽ đối với nàng như thế nào, cho nên mới không sợ ta chút nào…. (lee: xí, ca nghĩ tỷ cũng giống mấy nữ nhân khác của ca sao? HM: *ánh mắt sắc bén* Lee: *chạy* ~~ a, mà khoan đã, ca mới ngốc á, tỷ thích tiền, haha *ôm lấy người chạy té khói*) “Tại sao phải nhắm mắt?” “Nghe lời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương