Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 69: Dụ dỗ trần trụi



Edit: kaylee – lqddd.

“Hạ Lan, là ngươi dụ dỗ Trẫm, ngươi phải phụ trách.”

Cánh tay của túi chườm nóng họ Tiêu ôm thân thể lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, nhịn không được hôn lên gò má mềm mại trước mặt nàng, dọc theo cổ nàng một đường thẳng xuống dưới. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu chảy khắp cơ thể, cả người ấm áp, nhưng trong lòng có chút hốt hoảng không nói ra được. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy túi chườm nóng đang ôm nàng, đè lên người nàng, nặng nề.

Túi chườm nóng phản người rồi, choáng nha! Lão tử bị Tiêu Mặc khi dễ, bị Hạc Minh khi dễ, bị Thục phi khi dễ cũng thôi đi; nay ngay cả túi chườm nóng như ngươi cũng dám khi dễ ta? Không phải chỉ là một túi chườm nóng tám đồng mười năm cái ở siêu thị sao, lại dám đè ta? Phải là ta đè ngươi mới đúng!

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, gác chân lên chân rồng tôn quý của Tiêu Mặc, đôi tay vòng qua ôm chặt cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn, ngủ. Nàng ngủ thật an tâm, hít hở đều đặn, lông mi thật dài khẽ lay động, cũng làm cho lồng ngực Tiêu Mặc ngứa ngáy. Hắn không cam lòng vỗ mặt Hạ Lan Phiêu, vỗ đầu của nàng, mà Hạ Lan Phiêu lại dùng tiếng ngáy nhè nhẹ đáp lại hắn. Cả đêm mệt mỏi làm cho nàng kiệt sức, nàng chỉ ôm thật chặt thứ ấm áp nàng cho là gối ôm hình người kia, bên môi lộ ra nụ cười ngây thơ. Tiêu mặc nhìn Hạ Lan Phiêu thật sâu, vuốt hai gò má dần trở nên ấm áp của nàng, cười nhạt.

Lại chạy, thật giảo hoạt…. Mỗi lần ta và nàng thân mật, đều dừng giữa chừng, giống như là số mạng trời cao an bài. Có lẽ ông trời cũng không hi vọng ta và nàng nhớ thương nhau nhiều hơn. A….

Không biết bắt đầu từ khi nào, đã quen có nàng ở bên cạnh, quen nhìn bộ dáng dù có thâm thù đại hận (ý như thù hận sâu sắc ý) cũng không dám nói ra của nàng. Ta thật sự không hiểu tại sao nàng lại yếu như vậy. Rõ ràng có tư cách khinh thường mọi thứ, nhưng nàng lại cố tình hèn mọn lấy lòng mỗi người, mà tất cả điều này chỉ vì còn sống.

Có lẽ chỉ khi ngủ, nàng mới có thể thản nhiên ở bên cạnh ta như vậy, nụ cười sạch sẽ như một đứa bé. Nhất định nàng rất hận ta…. Hận ta hạ độc nàng, bán nàng đi, sau đó buộc nàng phản bội gia tộc. Không phải không nghĩ đến việc Hạ Lan Thụy sẽ tức giận mà giết nàng, nhưng ta đã phái thị vệ đi Phượng Minh cung, không nghĩ lại không có tác dụng, nàng được hoàng thúc cứu. Xem ra, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này thích hợp với hoàng thúc tao nhã như ngọc, cũng không thích hợp với ta.

Thật ra thì, ta cũng không biết tại sao dưới tình huống nguy hiểm vẫn không quên tìm người bảo vệ nàng. Có lẽ, là bởi vì nàng thật sự quá yếu. Sau khi được cứu, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Nhiên tràn đầy cảm kích, mà nhìn ta…. Còn lại là buồn bã và tuyệt vọng giống như dự liệu. Nàng cũng không hỏi ta vì sao không đến cứu nàng, ta cũng vậy không giải thích gì vì bản thân. Ta đã đồng ý không lấy tính mạng nàng, nhưng ta không đáp ứng không để người khác lấy tính mạng nàng, cho nên ta cũng không làm trái lời hứa. Mà hình như nàng đang tức giận ta? Ta nên làm cho ngươi sớm hiểu rõ, ai mới là người nắm giữ cuộc đời ngươi, Hạ Lan Phiêu.

Hai người chúng ta, liền ngầm hiểu duy trì khoảng cách lẫn nhau. Ta biết mỗi ngày nàng đều chờ mong ta phế nàng, có thể lập tân hậu hay không, có thể thả nàng đi hay không, cả ngày thấp thỏm lo âu. Nếu muốn biết, tại sao không đến gặp ta để hỏi? Có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án đấy. Ha ha….

“Trẫm sẽ không để mình yêu ngươi.” Tiêu Mặc khẽ hôn lên môi Hạ Lan Phiêu: “Ngươi thật là may mắn.”

Nếu yêu, ngươi nhỏ yếu thế kia sẽ trở thành nhược điểm của ta, sẽ mang đến hậu quả cả ta và ngươi đều không chịu nổi. Ta tuyệt đối không cho phép người khác bức hiếp công cụ của ta, tuyệt đối sẽ không để giang sơn này chịu một chút uy hiếp nào. Cho nên, có lẽ ta sẽ lựa chọn tự tay giết ngươi. Thay vì để nàng chết ở trong tay kẻ khác, chẳng bằng chết trong tay mình. Như vậy ít nhất, nàng sẽ không đau.

Còn nữa, nếu như ta thật sự yêu ngươi, vậy cả đời ngươi cũng đừng nghĩ thoát đi. Kết cục như vậy đối với khát vọng tự do của ngươi mà nói, sẽ là một cơn ác mộng. Cho nên, tiếp tục hận ta, không để cho ta yêu ngươi, Hạ Lan Phiêu.

(Lời của tác giả: Tiêu mặc, ngươi cứ giả vờ đi, lúc yêu rồi ta xem ngươi có cam lòng giết không? Đến lúc đó ta xem người nào ngược người nào!)

Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Lan Phiêu tỉnh. Nàng đã hạ sốt rất nhiều, chỉ có chút nóng, thân thể cũng mệt mỏi không còn một chút khí lực. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy chiếc giường vô cùng quen thuộc của Tiêu Mặc, đầu óc vang lên một tiếng ‘ông’. Nàng vội vàng xuống giường, chân trần chạy ra ngoài, lại bị cung nữ ngăn chặn.

“Nương nương muốn đi đâu?”

Trời ơi, tại sao Hoàng Hậu nương nương lại không có dáng vẻ như vậy? Cư nhiên chân trần chạy trong Hoàng cung! Thật may là không bị Hoàng Thượng nhìn thấy, không bị nhìn thấy….

“Tử Vi thế nào rồi?” Hạ Lan Phiêu lo lắng hỏi.

“Nương nương yên tâm, Tử Vi cô nương đã uống thuốc, được các Thái y tỉ mỉ che chở. Thái y nói Tử Vi cô nương cần tịnh dưỡng mấy ngày, đã để cung nữ lanh lợi qua hầu hạ rồi, xin nương nương yên tâm.”

“A…. Vậy sao ta lại ở nơi này? Ta nhớ được hôm qua ta….”

Hạ Lan Phiêu nhớ lại dáng vẻ mất mặt ngày hôm qua quỳ rạp xuống trước cung của Thục phi, mặt khẽ ửng hồng. Nàng mơ hồ nhớ hình như tên khốn Tiêu Mặc kia che dù cười nhạo nàng, ngâm nàng trong nước, còn cầm chăn ý đồ làm nàng buồn chết, thật không bằng cầm thú.

Tiêu Mặc, bây giờ hắn đang ở đâu? Vừa nhìn chuyện cười của ta, vừa mạnh mẽ hành hạ ta, giờ nhất định đã đi tìm Thục phi vui cười đi! Cho nên, hắn mới cứu Tử Vi…. Nhưng tại sao hắn lại đưa ta về tẩm cung của hắn? Là vì chỗ này là nơi hành hạ tương đối quen thuộc sao?

Ngày hôm qua lạnh quá, thật may là có người tốt bụng nào đó đã tặng ta cái túi chườm nóng, nếu không ta thật sự sẽ chết rét trong Hoàng cung. Còn nữa, ngày hôm qua gối đầu không tệ, mềm mại, ấm áp, Tiêu Mặc kia thật biết hưởng thụ. Nếu không, nghĩ biện pháp trộm nó về cung?

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đi đến bên giường đóng gói gối đầu, đi giày vào định ra cửa. Cung nữ đỏ mặt chặn đường nàng, lắp bắp nói: “Nương nương, ngài không thay quần áo sao?”

À?

Nhìn theo ánh mắt muốn nói lại thôi của cung nữ, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trong đầu trống rỗng. Chẳng biết lúc nào, nàng lại mặc trường bào màu đen của Tiêu Mặc, rộng thùng thình, phong quang (cảnh xuân ý) trong trường bào như ẩn như hiện, hết sức mê người. Ngực của nàng, cánh tay của nàng, đều có những vết sưng đỏ như bị muỗi đốt, xem ra mùa hè đến muội thật càn rỡ, phải dùng nhiều ra-đa….

“Thật nhiều muỗi. Ha ha….”

Hạ lan Phiêu lúng túng cười, đi tìm quần áo của mình, cũng phát hiện bên giường có một bộ đồ mới. Nàng không chút nghĩ ngợi thay bộ nữ trang, phát hiện không ngờ lại vừa người. Nàng đỏ mặt ném trường bào của Tiêu Mặc xuống đất, nhảy mấy cái ở phía trên, phát tiết tức giận trong lòng. Cung nữ nhìn thấy không biết nói cái gì, mà Tiêu Mặc đứng ở trước cửa lại cười: “Con muỗi? A….”

(Đến giờ trao đổi:

Độc giả hung hãn: Lần này lại không có cái đó, tên hồ ly khốn khiếp nhà ngươi, chúng ta PIA chết ngươi!

Tác giả mảnh mai: Bày tỏ như vậy sao ~~ bởi vì người ta không nghĩ sẽ viết cái kia ~~ để cho bọn hắn tối nay cái kia ~~

Độc giả: Ngươi trêu chọc chúng ta thử một chút? Mỗi lần đều một nửa đối với thân thể Tiêu đại gia thật không tốt! Về sau thật không được thì làm thế nào?
Chương trước Chương tiếp
Loading...