Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!
Chương 31
Cảm giác như bị người ta đánh cho một trận nhừ tử một bữa, Thi Ánh Điệp tỉnh dậy thì trừ cảm thấy đau đớn từ trong ra ngoài thì hoàn toàn không còn cảm giác nào khác nữa. Nàng nhịn không được khẽ rên rỉ mấy tiếng. “Ánh Điệp?” Âm thanh quen thuộc làm nàng liền mở mắt, chỉ thấy vẻ mặt vô cùng mệt mỏi và lo lắng của Ân Nghệ đang chăm chú nhìn mình, đối với nàng mỉm cười đầy yêu thương. “Em thấy trong người thế nào? Còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không? Em—” Hắn ngừng lại một chút nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên lộ rõ vẻ khẩn trương “Còn nhớ anh là ai chứ?” “Chồng à, Anh làm sao vậy? Em đương nhiên là nhớ anh là ai rồi a!” Nàng có chút khó hiểu hỏi lại, vài giây sau lại đau rên rỉ “Đau quá!” Nghe câu trả lời của nàng, Ân Nghệ hít một hơi thật sâu, may mắn là nàng không bị mất trí nhớ a, nàng vẫn còn nhớ nhớ rất rõ, thật sự là tốt quá rồi! “Đừng động, bả vai của em bị trật khớp, đương nhiên là đau rồi!” Nhìn thấy nàng chuẩn bị cựa quậy hắn vội vàng ngăn lại. “Trật khớp?” Thi Ánh Điệp dở khóc dở cười nhắc lại. “Đúng.” Ân Nghệ nhẹ nhàng cẩn thận gạt tóc xõa xuống khuôn mặt nàng yêu thương hỏi “Em thấy sao rồi?” “Rất đau, khắp người mình mẩy đều đau a!” Nàng thống khổ rên rỉ. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, em đi đứng như thế nào mà lại té cầu thang thế?” Không có cách nào giúp nàng bớt đau, hắn chỉ có thể làm nàng phân tán tư tưởng mà quên đi vết thương. Thi Ánh Điệp nhẹ nhàng xoa bóp bả vai mình, lúc này mới nhớ tới việc mình ngã cầu thang, quay đầu nhìn xung quanh thấy trên đầu giường mình nằm có một tấm biển nhỏ đề tên. “Trong này là bệnh viện ạ?” Ân Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy?” Thi Ánh Điệp nhíu mày, không biết nên bắt đầu như thế nào đây, cũng không biết nói gì cho phải. Bởi vì chỉ cần nàng đem mọi sự kể hết ra, Lí Trân Nghi cùng Uông Thải Ngọc e rằng không chỉ mất đi công việc hiện tại, mà còn có khi không thể tìm được việc kiếm ăn nào khác nữa a, sự việc một khi đã hé mở hoàn toàn, với tính cách của Ân Nghệ tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho hai người ấy (chị ơi sao chị thương người thế =.=) Đáng giận! Nàng chẳng phải đã cảnh cáo cô ta đừng cố đẩy nữa, đánh nữa, mà kết quả thì sao, cả hai người bọn họ còn không thèm nghe mà lại còn đẩy nàng vào bức đường cùng hại nàng ra nông nỗi này đây—ách, ừ thì việc không để ý phía sau đã hết đường lui mà té xuống nàng cũng có một phần trách nhiệm,nhưng rốt cục thì nàng đã làm gì đắc tội tới họ a, vì sao lại đụng ngay việc xui xẻo như thế này! Thực sự là tức chết người mà! “Ai đưa em đến bệnh viện vậy?” Nàng hỏi. “Nghe nói là một nữ nhân viên họ Uông đã nhờ Khương Xảo Quân gọi xe cấp cứu đưa em đến đây.” “Họ Uông? Là Uông Thải Ngọc đúng không?” “Hình như là cái tên này thì phải.” Hắn gật đầu. “Cô ta nói như thế nào?” “Ai?” “Uông Thải Ngọc.” Ân Nghệ đột nhiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm không rời vào nàng, dùng ngữ khí đầy nguy hiểm lạnh lùng bức chết người bức cung nàng: “Việc này có liên hệ gì tới cô ta phải không? Anh thấy hình như cô ta không đơn thuần là người đầu tiên phát hiện ra em ngã cầu thang đâu?” Thi Ánh Điệp nghe xong ngẩn người, thật sự là điên cái đầu nha! Nàng vốn là muốn nghe xem Uông Thải Ngọc đã nói cái gì, sau đó đối chiếu với sự việc mà biến chuyện to thành chuyện nhỏ, biến chuyện nhỏ thành chẳng có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới mọi việc lại xoay chuyển đột ngột như thế, đây là chưa đánh đã khai a~ “Ôi, ôi, thực ra thì sự việc này cũng là ngoài ý muốn mà thôi, bọn họ cũng không phải—cố ý…” “Bọn họ?” Nàng cứng đờ, thật là được a! rốt cuộc thì nàng đây là từ to biến nhỏ hay là đang biến nhỏ thành to đây. (chị khôn a~ được một lúc thì Nghệ ca khui ra hết hắc hăc ) “Bọn họ là những ai?” Hắn không buông tha lạnh giọng hỏi. “Honey à, việc này cũng là ngoài ý muốn thôi mà, bọn họ cũng không phải cố ý đẩy em xuống cầu thang, anh…” “Em bị người ta đẩy xuống cầu thang chứ không phải tự té ngã sao?” hắn tức giận lửa nộ bừng bừng rít gào. Trời ạ, nàng chịu hết xiết rồi nhắm mắt lại, đây thực là càng tẩy càng đen thêm a~ “Em thấy mệt quá, thực muốn nghỉ một lúc.” Nàng nhanh chóng dùng giọng nói mệt mỏi đáp, sau đó vội vàng nhắm chặt mắt lại. “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi.” Ân Nghệ cố gắng kìm nén lửa giận nhẹ nhàng nói với nàng, dù sao hắn cũng đã lần ra đầu mối tìm hiểu rõ việc này rồi. Uông Thải Ngọc, đúng không? ————– Uông Thải Ngọc với vẻ mặt bất an, tái nhợt bước vào văn phòng tổng tài. Cô ta thực không biết lí do vì sao đột nhiên tổng tài lại tìm mình— có lẽ cô ta đã lờ mờ đóan ra, nhưng là không muốn tin, không muốn thừa nhận mà thôi, bởi vì mấy ngày gần đây trong công ty đồn đại một chuyện, hình như Thi Ánh Điệp chính là tổng tài phu nhân. Trời ơi, mấy ngày nay Uông Thải Ngọc đều không ngừng cầu khấn trời đất, hy vọng cái tin đồn này không phải là sự thực, nhưng nếu lời đồn này chẳng phải là sự thực thì tại sao tổng tài đại nhân đột nhiên lại gọi mình lên nhỉ, một nhân viên tầm thường không có tý tài danh nổi trội nào cả? Cái gọi là sống không bằng chết, giờ thì cô ta đã hiểu rồi. “Cô chính là Uông Thải Ngọc?” Giọng nói lạnh lùng của Ân Nghệ làm cô ta không rét mà run, không tự chủ rùn mình một cái, cứng ngắc gật đầu. “Hôm đó có phải chính cô đã đẩy Thi Ánh Điệp xuống cầu thang không?” Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sát khí không giấu được lửa giận đang bừng bừng bốc lên hốc mắt làm Uông Thải Ngọc toàn thân cứng đờ, trong phút chốc không còn suy nghĩ được gì nữa, hoảng sợ và hối hận bật khóc van xin “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý, ô… tôi thực không phải cố ý mà, thực xin lỗi, ô…tôi không biết chỗ cô ấy đứng đã hết đường lùi rồi, tôi không biết, thực không biết, xin lỗi, xin lỗi…” “Trừ cô ra, hôm đó còn có ai nữa không?” Ân Nghệ vẻ mặt lạnh băng, phẫn nộ không vì tí nước mắt kia mà suy giảm. “Thực xin lỗi, ô… Tôi thực sự không cố ý–” “Tôi đang hỏi cô, cô không nghe rõ hả?” Hắn lạnh lùng cắt đứt một tràng khóc lóc. “Phó lí, là phó lí.”Uông Thải Ngọc kinh hãi vội trả lời. “Phó lí là ai?” “Phó lí Lí Trân Nghi ạ.” Ân Nghệ nghe vậy, lập tức nhấc điện thoại lên, phân phó Trương bí thư gọi Lí Trân Nghi cùng Khương Xảo Quân đến văn phòng tổng tài ngay lập tức. Một lát sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương bí thư đã đưa hai người kia tới, hướng hắn hơi cúi đầu chào một chút rồi nhanh chóng lùi ra ngoài. “Tổng tài.” Không giống như Lí Trân Nghi đang cứng hết cả người hay Uông Thải Ngọc bộ dạng khóc lóc thảm thương, Khương Xảo Quân là người duy nhất có phản ứng bình thường, cô hướng phía Ân Nghệ mở lời trước, sau đó mới nhìn về phía Uông Thải Ngọc khóc lóc với vẻ mặt hoài nghi. Đã xảy ra chuyện gì vậy? “Hôm đó thực sự cảm ơn cô đã giúp Ánh Điệp rất nhiều.” Ân Nghệ chân thành cảm ơn cô ấy. “Ánh Điệp là bạn của tôi, xảy ra chuyện như vậy tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Khương Xảo Quân nhanh chóng hướng hắn lắc đầu không dám nhận lời cảm ơn. “Dù sao tôi cũng cảm ơn cô, mặt khác tôi cũng muốn hỏi cô thêm một chuyện nữa, hôm đó người nhờ cô gọi xe cứu thương là cô ta, đúng không?” Ân Nghệ chỉ hướng Uông Thải Ngọc. “Đúng.” Khương Xảo Quân gật đầu. “Vậy còn cô ta?” Ân Nghệ lại chỉ Lí Trân Nghi “Hôm đó có mặt cô ta không?” Xảo Quân khó hiểu nhìn về phía Lí Trân Nghi sau đó thành thật lắc đầu trả lời: “Không có.” “Cảm ơn cô.” Ân Nghệ xoay người, vẻ mặt thân tình đối với Xảo Quân trong nháy mắt đã trở nên lãnh khốc vô tình “Cứ cho là lúc việc ngoài ý muốn đó xảy ra cô không có mặt ở đó đi, thì sao lúc việc đã xảy ra rồi ầm ĩ như vậy cũng không thấy mặt cô?” Hắn nhìn chằm chằm vào Lí Trân Nghi chất vấn. “Tôi…tôi có việc gấp.” Lí Trân Nghi lung túng giải thích. “Còn có việc gì so với cứu người gấp hơn ư?” Ân Nghệ dùng giọng nói lạnh lùng nhất. Cô ta vừa nghe thế cả người liền cứng ngắc lại, vẻ mặt ngày càng trắng bệch hơn. “Cô ta có việc gì gấp?” Ân Nghệ đột nhiên quay đầu hỏi Uông Thải Ngọc. “Phó lí nói, chỉ cần chúng tôi không nán lại ở đó, để không ai nhìn thấy thì chẳng ai có thể kết tội được hết, cho nên–” Uông Thải Ngọc lung búng lắp bắp trả lời, lời còn chưa dứt đã bị lời nói tức giận của kẻ khác xen vào. “Uông Thải Ngọc, cô không được ngậm máu phun người! tôi lúc nào thì nói như thế hả? Lúc cô đẩy Thi Ánh Điệp té tôi còn ngăn cản cô, là tự cô không chịu nghe, hiện tại gặp họa rồi còn muốn kéo tôi xuống chết chung ư, sao cô có thể ngoan độc như vậy được!” Uông Thải Ngọc trân trân nhìn Lí Trân Nghi, cô ta sao có thể mở mồm ra nói mình ngậm máu phun người, còn nói mình ngoan độc? “Không phải, tôi không có..” Uông Thải Ngọc dùng sức lắc đầu giải thích “Những lời đó rõ ràng là chính cô nói, cô còn muốn kéo tôi biến nhanh khỏi chỗ đó cơ mà!” “Cô không cần bịa đặt nữa đâu, tôi bình thường đối với cô cũng không tệ, vậy mà cô dám đặt điều vu oan cho tôi hả, Uông Thải Ngọc?” Lí Trân Nghi bừng bừng phẫn nộ quát “Tổng tài, sự thực không như những gì cô ta nói đâu, anh phải tin tôi. Cô ta là vì ghen tị với bộ dạng xinh đẹp và năng lực được trọng dụng của Thi Ánh Điệp nên mới đi tìm cô ấy gây sự. Tôi đã khuyên bảo cô ta không biết bao nhiêu lần rồi mà cô ta có them nghe đâu.” “Cô ta nói dối, phó lí nói dối.” Uông Thải Ngọc lắc đầu phủ nhận, khóc lóc không biết làm thế nào. “Tôi chẳng nói sai gì cả, cô là đồ dối trá! Cô vì sao lại muốn hãm hại tôi, nói đi, vì sao hả?” Lí Trân Nghi hung hãn hỏi. “Tôi không có, không có…” Uông Thải Ngọc không ngừng lắc đầu, hi vọng có thể tìm được một chút trong sạch của chính mình. “Không có mới lại à nha, Cô rõ ràng là có, cô không nên tiếp tục nói dối nữa!” “Kẻ dối trá chính là cô thì đúng hơn!” Khương Xảo Quân đứng ở một bên rốt cuộc nhịn không được nữa cuối cùng cũng lên tiếng. “Cô nói vậy là có ý gì, Khương Xảo Quân?” Lí Trân Nghi quay đầu nhìn Khương Xảo Quân hung hăng hỏi. “Không biết cô đã nghe qua câu này chưa: Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm.” Khương Xảo Quân chậm rãi nói từng câu từng chữ. “Cô rốt cục định nói gì hả?” Lí Trân Nghi hai mắt đã đỏ ngầu, lớn tiếng hỏi. “Cô nói cô đã nhiều lần khuyên bảo Uông Thải Ngọc, nhưng tôi thực sự nghi ngờ điều đó đấy.” Khương Xảo Quân bị bộ dạng hung hăng của cô ta chọc tức “Tôi từng nghe Ánh Điệp nói một lần, lần trước ở hội nghị cô đã ngáng chân cô ấy để cô ấy té ngã chẳng phải sao?” “Cô, cô nói bậy!” không thể ngờ tới Khương Xảo Quân lại biết việc này, Lí Trân Nghi có chút khẩn trương sợ hãi. “Tôi không nói bậy chỉ là cô có tật giật mình thôi, hoặc là tổng tài có thể trực tiếp gọi điện cho phu nhân hỏi xem tôi có nói bậy hay không cũng được.” Xảo Quân nhìn về phía chiếc bàn Ân Nghệ vẻ mặt lạnh băng ngồi nhìn thấy hết thảy tất cả. “Phu nhân?” Lí Trân Nghi kinh ngạc hỏi. “Tổng tài phu nhân, cũng chính là Ánh Điệp!” Lí Trân Nghi lảo đảo loạng choạng lùi lại mấy bước, không dám tin rằng Thi Ánh Điệp chính là tổng tài phu nhân. Cô ta có chút đau lòng nhìn về phía Ân Nghệ, chỉ thấy hắn từ đầu tới cuối không thay đổi vẻ mặt lạnh lùng làm người khác thấy rét run trừng mắt nhìn mình, không có ý định cải chính lời Khương Xảo Quân nói một chút nào hết. Chẳng lẽ lời đồn đại gần đây trong công ty Thi Ánh Điệp là tổng tài phu nhân là thật sao? Không thể thế được, điều này sao có thể xảy ra được?! “Tổng, tổng tài, Thi Ánh Điệp thực chính là của anh, của anh….” Tiếng “vợ” còn chưa có thể cất thành lời. “Cô cố ý đúng không?” Ân Nghệ lạnh lùng nhìn cô ta. Lí Trân Nghi cả người run rẩy, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Thực sự xong đời, bốn chữ này đột nhiên nảy ra trong đầu, làm cô ta cũng không nói được câu gì hết. “Việc ở hội nghị kia cô còn gì để nói nữa không?” Ân Nghệ nín nhịn lãnh khốc vô tình hỏi. Cô ta lắc lắc đầu, giờ phút này có nói gì nữa cũng bằng thừa. “Vậy là cô đã thừa nhận tất cả?” Lí Trân Nghi gật gật đầu. “Được rồi.” Ân Nghệ cười lạnh “Lí Trân Nghi, Uông Thải Ngọc, hai cô bị sa thải!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương