[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ

Chương 7: Xác nữ



Trần Bì hai mắt lim dim ngái ngủ bước đi trên đê sông. Nằm trong nhà tắm suốt một đêm, hơi ẩm khiến xương cốt toàn thân hắn nhức mỏi. Đầu óc hắn choáng váng, cảm giác xao động đêm qua đã biến mất. Bị gió thốc, hắn không những không tỉnh táo lại, mà thậm chí còn nôn nao muốn ói.

Mặt trời dần dần nhô lên cao. Hắn đi về phía bến đò, hôm nay vẫn phải đi bốc vác kiếm cơm. Bỗng thấy trên bờ đên phía trước nhốn nháo một đám người xúm xít vây quanh cái gì đó.

Trần Bì vô thức nhích sát lại phía trong đường hơn, tránh những chỗ đông người. Hắn có thể chịu được mùi thối, mùi ẩm mốc, nhưng mùi người hỗn tạp một đống vào nhau lại khiến hắn buồn nôn. Vừa lại gần, một cơn gió sông ùa tới, hắn bỗng dừng lại.

Trong gió có mùi máu tanh rất nồng. Đám người đang xì xầm bàn tán, Trần Bì bèn gạt đám người ra, lách vào trong, mới thấy một chiếc thuyền câu đang mắc kẹt bên đê, quan mã tào đang dẫn người lùng sục điều tra trên thuyền. Cả chiếc thuyền đẫm máu, máu chảy men theo mạn thuyền, chảy xuống dưới thành những vệt nước dài. Trần Bì nheo mắt, nhìn thấy trên thuyền có mấy cái xác đang được đặt nằm ngang. Hắn có thể thấy, đầu lâu đã bị chặt đi, mỡ nhầy chảy ra từ vết chém ở cổ, hong gió được một thời gian, biến thành màu mỡ vàng như lớp mật rỉ ra từ củ khoai lang nướng.

Giữa vũng máu, có một thi thể trắng nõn. Đó là một cái xác nữ ở trần, màu trắng ởn nổi bật giữa màu máu khô đen sì, trắng như mỡ dê vậy.

Trần Bì nghe đám người xung quanh xì xầm bàn tán, liền hiểu đại khái ra chuyện gì. Hắn liếc mắt nhìn cái xác con gái trắng nõn ấy, màu trắng ấy vẫn khiến lòng hắn có chút xao động, nhưng khi vừa rời đi, hắn bỗng thấy một cậu bé người đầy máu ngồi ngơ ngẩn trên một con thuyền bên cạnh.

Đó là Xuân Thân. Nó đang nhìn mã tào sai người khiêng thi thể đi, khuôn mặt không biến sắc, toàn thân cũng không động đậy. Trong tay nó siết chặt một cái vò.

Thằng nhóc này số mạng vẫn thật kiên cường. Trần Bì nghĩ thầm. Hắn xoay người đi ra ngoài, nhìn xuống mặt sông, phát hiện toán lính lúc nào cũng thấy xuất hiện trên đê bây giờ đều đã biến mất cả, thảo nào lũ châu chấu nước đột ngột trở lại. Đã lâu rồi bọn chúng không xuất hiện, nay xuất hiện là phải giết người ngay tạo uy danh, bản thân hắn chưa từng cắt đầu người bao giờ, không biết vì sao bọn chúng phải cầu kỳ như vậy nữa.

Đang nghĩ, Trần Bì chợt nhớ ra mình đã để quên tấm ván gỗ ở nhà tắm, đành phải hậm hực quay về lấy.

Ngày hôm nay, trên bến đò không đông người lắm, đám phu kéo thuyền không mấy ai dám ra ngoài nữa. Chuyện xảy ra đêm qua sẽ bị truyền đi khắp Hán Khẩu, đến chạng vạng tối nay tin tức về thủy vận sẽ truyền lên thượng du, rất nhiều thuyền bè sẽ dỡ hàng luôn ở thượng du, rồi đi đường bộ vòng qua đoạn này, ngày may chắc chắn sẽ ít việc để làm.

Người ít hàng nhiều, Trần Bì khuân hai chuyến hàng kiếm được mười xu, hắn kéo tấm ván mà đi dưới cái nắng chiều. Khi đi qua chỗ ban sáng, đám người vây xem đã giải tán từ lâu, thuyền vẫn ở nguyên chỗ đó, nhưng thi thể đã được khiêng đi, Xuân Thân một mình đứng ở đuôi thuyền, cầm giẻ lau sạch vết máu trên boong.

Máu đông cứng trên boong, phải chùi rất mạnh, ra sức chùi mấy cái, rồi lại nhúng xuống nước sông gột rửa. Mặt nước sông gần thuyền nổi lên một lớp máu mỏng. Thằng nhóc con này như thể đã trưởng thành lên không ít chỉ trong một đêm, động tác lau chùi nọ cứ y hệt như đám phu kéo thuyền trên bến đò vậy.

Trần Bì dừng lại nhìn Xuân Thân, Xuân Thân cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Trần Bì bỗng nổi lên một cơn kích động, hắn cảm thấy thằng ranh con này đáng ra không nên tiếp tục sống. Mày còn sống để làm gì? Mày còn có thể sống được bao lâu?

Trần Bì nhìn xung quanh, quanh đó chẳng có ai, các con thuyền gần đó cũng đã bỏ trốn vào các nơi trong hồ rồi.

Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên Trần Bì cảm thấy mệt mỏi rã rời, nghĩ đến những lời Hỉ Thất từng nói, hắn lại thấy khó chịu. Nhưng hắn quả thực không lấy được chút sức lực nào, nên cũng không làm gì cả, lại kéo lê tấm ván, tiếp tục bước đi.

Đi mấy bước, đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn quay phắt lại, liền thấy Xuân Thân đã xuống thuyền, tay ôm khư khư cái vò vào lòng, lơ ngơ bước theo hắn, nhìn hắn kéo lê tấm ván.

Trần Bì nhìn cái bộ dạng ngớ ngẩn đó, đột nhiên đùng đùng nổi giận, giơ tấm ván lên, quật Xuân Thân ngã dúi dụi xuống đất.

Hơi máu xông lên đầu, hắn lại nhớ lời Hỉ Thất nói, “Vinh hoa phú quý cả đời này kiếp này của ông, đều chỉ nằm trên tấm ván này”, bao nhiêu oán hận chồng chất trong khoảng thời gian này lập tức bốc lên ngùn ngụt. Hắn cầm tấm ván, giáng thật mạnh xuống đầu Xuân Thân liên tiếp ba phát.

“Vinh hoa phú quý đâu! Vinh hoa phú quý đâu! Vinh hoa phú quý đâu!” Tấm ván bị đập đến nỗi nứt ra, đầu Xuân Thân rách toác da, mũi miệng đầy máu, không đứng lên nổi.

Trần Bì lạnh lùng nhìn Xuân Thân, như nhìn thấy chính mình, một kẻ tuyệt vọng bị mắc kẹt tại chỗ, hoàn toàn không có cách vùng vẫy nào, hoàn toàn không có hy vọng nào. Sát tâm nổi lên, hắn giơ tấm ván.

Bỗng nhiên, chân hắn giẫm phải thứ gì đó. Cúi đầu nhìn, thì ra cái vò mà Xuân Thân ôm khư khư trong lòng đã vỡ nát, một đồng tiền rơi ra từ bên trong
Chương trước Chương tiếp
Loading...