Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 12



Trong lớp của Trúc

Trúc vẫn chưa thôi hậm hực vì chuyện lúc nãy ở canteen, vừa mới có cảm giác bớt ác cảm với Hoàng thì hôm nay lại càng thấy hắn ta kênh kiệu đáng ghét hơn, cái bộ mặt lúc nào cũng vênh váo, ăn nói thì mở mồm ra toàn những điều chói tai, đúng là cái đồ “ma giáo”. Thật là đáng ghét

- Anh Hoàng thích bồ đó – Dung nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Trúc

- Vớ vẩn, hắn ghét tớ lắm đó, mình là cái gai trong mắt hắn mà, tất cả những hành động của hắn đểu chỉ có 1 mục đích là khiến mình ko chịu đc mà rời khỏi cái nhà đó thôi – Trúc phản đối ngay

- Tại bồ ko để ý đó thôi, hí hí chứ sao qua đc mắt mình – Dung nháy mắt

- Là sao? Trúc ngạc nhiên

- Là thế đó, từ từ bồ sẽ bít thui mà hé hé, nói ra mất vui

“Ko thể có chuyện hắn ta thích mình đc, nhất định là Dung nhầm lẫn rồi, hắn ta chỉ có nước chưa bóp cổ mình thôi í chứ, tình huống kia khả năng xảy ra là 0% thôi.” Nghĩ xong Trúc tự cười và học bài tiếp

…………………………………………� �………………

Hoàng cúp tiết, dường như Hoàng ko có tâm trạng học hành gì cả, hôm nay quả là 1 ngày mà mọi chuyện cứ rối tung lên. Hoàng đi ra khu nhà phía sau ngồi, đây là nơi mà Hoàng và Hùng thường ra đây mỗi khi có chuyện gì buồn, chỗ này rất ít người qua lại và tất nhiên với 1 người như Hoàng thì chuyện cúp tiết này quá là dễ dàng. Nhưng hôm nay Hoàng ra đây 1 mình, có lẽ Hoàng muốn suy nghĩ 1 mình chứ có thằng Hùng ở đây thể nào nó cũng nhặng xị cả lên, hơn nữa Hoàng cũng sợ cặp măt thiên lý nhãn của nó lắm, nó là thằng có thể hiểu thấu tâm can của Hoàng mà.

Hoàng ngồi đây 1 mình, cảm giác này thật nhẹ nhõm” Sao trước đây mình ko nhận ra nhỉ?” – Hoàng cười mỉm. Bây giờ đã là cuỗi tháng 10, tiết trời đã hơi hơi lành lạnh, ko còn cái oi bức như mùa hè. Hoàng khoan khoái nhắm mắt tận hưởng từng cớn gió mát thổi vi vu vào ngươi. Nhắm mắt vào Hoàng lại nhìn thấy Trúc, nụ cười của Trúc, cái răng khểnh đáng yêu, ngón tay nhỏ nhắn, cái giẩu mỏ tinh nghịch. Hoàng cười, Hoàng cảm thấy tìm chợt đập nhanh hơn, thế là hắn vội mở mắt ra

“Không đc, tại sao cứ nhìn thấy cô ta chứ” – Hoàng lắc lắc cái đầu

“Khỉ thật mình làm sao thế này, sao cô cứ lởn vởn trong đầu tôi thế, cô ko thấy mỏi chân hả, cây tre ngốc kia” Hoàng vò đầu bứt tai trông rõ là khổ sở

- Anh lại trốn tiết ra đây hả, sao lại vò đâu bứt tóc thế kia? 1 giọng nói quen quen cất lên
Chương trước Chương tiếp
Loading...