Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 40: Quấn Quít
"Tổng giám đốc Trần?" Lâm Mỹ thét lên như vừa phát hiện lục địa mới vậy: "Các người có thấy bóng lưng kia trông rất giống tổng giám đốc Trần của chúng ta không?" Giang Nhung vốn không mấy hứng thú với kiểu chuyện hóng hớt về giới giải trí như thế này, đột nhiên nghe Lâm Mỹ nói như thế, tay cô không bị khống chế mà mở trang weibo lên. Polaris yêu đương đã leo lên đứng thứ nhất trong top tìm kiếm của weibo, còn kèm cả mấy bức hình. Trong hình ảnh đó, một tấm là cô ta đang yên lặng nằm gọn trong ngực một người đàn ông. Tấm thứ hai thì nhìn theo bóng dáng hẳn là bọn họ đang hôn nhau. Tấm thứ ba chụp cảnh người đàn ông kia ôm cô ta vào một khu nhà cao cấp. Tuy chỉ chụp được bóng lưng của người đàn ông kia, nhưng Giang Nhung vô cùng quen thuộc với bóng lưng đó, sáng nay cô còn nhìn thấy mà. Chỉ một bóng lưng thì không thể xác định trăm phần trăm người đàn ông này chính là Trần Việt, Giang Nhung tự an ủi mình như vậy trong lòng. Nhưng không chỉ một mình Giang Nhung cảm thấy bóng lưng đó giống với Trần Việt, tất cả người trong phòng đều cảm thấy như vậy. Điều khiến Giang Nhung thật sự xác định được đây chính là Trần Việt là vì cô gái kia khoác một chiếc áo vest màu xám bạc. Đó là màu dành riêng cho Trần Việt, Giang Nhung quen anh lâu như vậy, anh cũng chỉ mặc màu này. Mọi người đã túm tụm lại bàn tán: "Chẳng lẽ vợ của tổng giám đốc Trần chính là sao nữ vừa tròn mười tám tuổi này đấy chứ?" "Mười tám thì vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật định đâu, chắc là không phải rồi." "Bây giờ không phải cứ lĩnh giấy chứng nhận kết hôn mới được coi là vợ chồng, ăn ngủ với nhau là được rồi." "Đúng đúng đúng, vả lại có một số người đăng ký kết hôn xong có ở với nhau đâu, đó cũng chỉ là vợ chồng giả, có tiếng mà không có miếng." Tiếng bàn tán sục sôi khí thế của các đồng nghiệp rơi vào tai Giang Nhung, dường như những câu nói đó đang nhằm vào chính cô vậy. Giang Nhung cười chua xót, chẳng lẽ số mệnh của cô sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi hai chữ "phản bội" hay sao? Theo cô thấy, cuộc hôn nhân với Trần Việt này tuy không có tình cảm gì, nhưng hai người mang tiếng là vợ chồng, như vậy hẳn là nên chung thủy với người còn lại chứ. Nay mới kết hôn được có một tháng, anh ấy đã dây dưa với ả đàn bà khác bên ngoài, điều này khiến một nhân tình mang tiếng là vợ của anh ta như cô sao có thể chịu nổi. Giang Nhung đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng như ngừng lại, trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹt, việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô báo cho Triệu Quân Tình xin nghỉ một ngày, định ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái, cũng muốn xem xét lại mối quan hệ hôn nhân với Trần Việt này. Trên đường, người đến người đi, ai nấy đều có mục đích rất rõ ràng, chỉ có mình cô lang thang không mục đích, không biết nên đi đâu về đâu. Từ lúc còn bỡ ngỡ khi mới tới thành phố Giang Bắc này cho tới bây giờ đã dần không muốn rời bỏ, ba năm nay cô vẫn luôn cố gắng để quên đi những chuyện tồi tệ trong quá khứ. Nhưng mà, trong những lúc cô không để ý thì những chuyện tồi tệ đó luôn hiện ra trước mắt, khiến cô lại phải trải qua những tổn thương và phản bội lần này qua lần khác. Ngay khi cô vất vả lắm mới có thể nhìn thẳng vào người của quá khứ kia, tin tức này đột nhiên giáng xuống khiến cô không kịp trở tay. Thậm chí Giang Nhung còn tự dặn bản thân rằng dù sao đây cũng là cuộc hôn nhân không tình yêu, cứ coi như là không biết đi, cứ giữ nguyên cuộc sống tôn trọng lẫn nhau như một tháng trước đi. Nhưng cô có niềm kiêu hãnh của bản thân mình, biết rõ chuyện này mà còn phải vờ như không biết, cô thật sự không thể làm được. "Nhung..." Một lực kéo thật mạnh bắt lấy Giang Nhung, khiến cô đứng không vững, thế là rơi thẳng vào ngực một người đàn ông. Cù Mạnh Chiến giận dữ nhìn cô: "Em đang làm gì thế? Định tự sát à?" Giang Nhung đẩy anh ta ra, nhưng lại bị anh ta ôm càng chặt hơn. Ba năm trước bị người thân thiết nhất bỏ rơi, cô còn không nghĩ tới việc tự tử, nay đó chỉ là một Trần Việt còn chưa được coi là quen thuộc, cô sao lại có ý định phí hoài bản thân như vậy chứ. Cù Mạnh Chiến nói: "Vừa rồi anh mà không túm em lại đúng lúc thì em đã xông vào dòng xe cộ rồi." Cù Mạnh Chiến phái người theo dõi Giang Nhung, cho nên khi Giang Nhung vừa đi ra khỏi Sáng Tạo Công Nghệ Mới thì anh ta đã nhận được tin, dùng thời gian nhanh nhất tới đây. "Liên quan gì tới anh chứ?" Giang Nhung cố giãy dụa: "Anh buông ra đã." "Nhung, anh chắc chắn sẽ không buông tay." Anh ta thích mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, lúc ôm cô luôn khiến anh ta nhớ tới những gì tốt đẹp nhất khi bọn họ mới yêu. Cho dù cô đã kết hôn, nhưng anh vẫn có thể khiến cô ly hôn. Mặc kệ là sử dụng thủ đoạn nào, Cù Mạnh Chiến nhất định phải cướp Giang Nhung về. "Cù Mạnh Chiến, coi như là tôi cầu xin anh đi, xin anh đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Giang Nhung không giãy dụa nữa, chỉ nói với vẻ uể oải. Cù Mạnh Chiến tiếp tục thổ lộ: "Nhung, người anh yêu vẫn luôn là em, lần này anh thật lòng muốn đón em về. Chỉ cần em theo anh về, chuyện bên Sáng Tạo Công Nghệ Mới anh sẽ lập tức giải quyết cho em." Nghe anh ta nói như vậy, Giang Nhung không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên đẩy Cù Mạnh Chiến ra. Cô cắn môi, kìm nén nước mắt chua xót đang chực trào: "Cù Mạnh Chiến, anh cứ phải để tôi lột vết sẹo đầm đìa máu chảy ra trước mặt anh một lần nữa thì anh mới hài lòng đúng không?" "Nhung..." Cù Mạnh Chiến đau lòng nhìn cô. "Đừng gọi tôi như vậy." Giang Nhung hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra, toàn thân như mất hết sức lực, cô lẩm bẩm: "Cù Mạnh Chiến, chính anh hãy suy nghĩ cho kỹ, anh cảm thấy chúng ta còn có thể quay về với nhau sao?" Cù Mạnh Chiến vẫn còn nói: "Nhung, chỉ cần em chịu, chúng ta vẫn có thể quay về với nhau. Hiện giờ anh có năng lực rồi, lão già không còn quản được anh nữa." "Ha ha... Cù Mạnh Chiến, rốt cuộc là anh ngốc thật hay đang giả vờ ngốc với tôi vậy?" Giang Nhung đột nhiên nở nụ cười, cô cười tới mức nước mắt chảy cả ra. "Nhung, anh biết là em để ý chuyện của anh và Giản Hân, nhưng anh không hề cưới cô ta." Cù Mạnh Chiến nhìn chằm chằm vào Giang Nhung hồi lâu, chậm rãi nói. Nghe xong lời đó của Cù Mạnh Chiến, Giang Nhung cảm thấy cô lại càng khinh thường Cù Mạnh Chiến hơn. Chẳng lẽ đàn ông đều bạc tình bạc nghĩa như vậy sao? "Cù Mạnh Chiến, tôi xin anh đấy, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, hãy để tôi sống cuộc đời của mình đi." Giang Nhung bỏ lại câu nói này rồi quay người bước đi. Cô chỉ muốn một mình lang thang, suy nghĩ thật cẩn thận xem mình nên đi con đường nào, chẳng muốn gặp ai và cũng chẳng muốn nhìn thấy ai cả. Lý Cường đi tới bên người Cù Mạnh Chiến: "Cậu Cố, cô Giản đi xa rồi, cậu có muốn đi theo không?" "Đi theo thì có thể làm được gì, cho dù tôi có nói thế nào, thái độ cô ấy vẫn cương quyết như thế." Cù Mạnh Chiến thở dài một hơi, lại hỏi: "Chuyện bên Sáng Tạo Công Nghệ Mới thế nào rồi?" "Sáng Tạo Công Nghệ Mới không nhận được hạng mục mới kia thì chỉ còn con đường chết." Nói tới Sáng Tạo Công Nghệ Mới, Lý Cường rất hưng phấn. Khi Cố Thị đã lên tiếng, rất nhiều công ty nhỏ đều không dám tiếp tục hợp tác với Sáng Tạo Công Nghệ Mới nữa, khiến khối lượng nghiệp vụ của Sáng Tạo Công Nghệ Mới chịu ảnh hưởng rất lớn. Đây được coi là chuyện hả giận nhất mà Lý Cường được làm sau khi đi theo Cù Mạnh Chiến làm việc. "Bên họ Trần kia có động tĩnh gì không?" Tuy Cù Mạnh Chiến hỏi Lý Cường, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Giang Nhung đang bước đi càng lúc càng xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương