Lấy Phải Anh Chồng Giả Ngốc

Chương 39: Nước Pháp



"Cậu nói, tôi làm sao cơ"

"À không có gì hihi"

"Tốt nhất cậu không nên có gì giấu tôi...nếu không ...đừng để tôi biết được, tôi sẽ cắt lương cậu cả năm đấy" anh trừng mắt nhìn cậu ta.

"Ok, ok tôi đảm bảo với anh, không có gì dấu anh thật" Tần Lục Minh nháy mắt, dơ tay làm hình ok nhìn hắn nói: "Lão đại, chuyện này anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết ổn thỏa".

"Tốt" ann chỉ gật đầu một cái.

Đợi Tần Lục Minh ra khỏi phòng, Phí Nam Thành mới nhắm mắt lại dựa vào ghế.

Phí Nam Thành biết Ella yêu anh, cô đã đợi anh được 4 năm, nhưng anh không thể đáp lại tình cảm của cô, bởi vì anh biết, trái tim anh hình như đã dành hết cho một người con gái, mà gần đây cô ấy luôn xuất hiện vào trong những giấc mơ của anh mỗi tối, mỗi lần như thế, cảm giác đau đớn lại cứ ùa về, anh lại thức trắng cả đêm suy nghĩ về cô...

Cô ấy là ai? Cô ấy đi đâu rồi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Cô ấy...có nhớ anh không? Giống như anh đã từng nhớ cô, mỗi đêm đều nhớ về cô, dù hình ảnh của cô trong mơ của anh là rất mờ nhạt không nhìn rõ, nhưng...cảm giác đau đớn, nhớ nhung khi nghĩ về cô khiến anh không khỏi muốn phát điên lên...

-------------

Nước Pháp.

Tại một thị trấn nhỏ.

"Ê...thằng kia đứng lại"

"Gì?"

"Hôm nay người mẹ mù của mày không đến đón mày nữa sao haha"

Một thằng bé mập mạp tưởng chừng 5 tuổi đang chắn đường một cậu nhóc trước mặt.

"Không liên quan đến mày, tránh ra"

"Hahaha chúng mày nhìn kìa, ngày trước nó luôn nói rằng mẹ của nó rất xinh đẹp nhưng hóa ra lại là người mù"

Lời thằng bé mập vừa dứt, chính là tiếng cười cợt của một lũ bạn bên cạnh.

"Tao đã bảo trong lớp mình mẹ nó là xấu nhất mà nó không tin"

"Lêu lêu...đồ vừa không có cha lại vừa có mẹ mù"

"Không cho phép nói mẹ tao như thế"

"Lêu lêu...mẹ mù...lêu lêu..."

Bọn trẻ vừa nói vừa cần từng viên đá nhỏ nén về phía cậu nhóc.

Cậu nhóc chỉ biết cắn răng đứng yên ở đó, đôi tay cậu bé siết chặt lại, đôi môi mím chặt không nói lời nào mặc cho bọn nó nén đá vào người mình.

Mẹ của cậu là người phụ nữ xinh đẹp nhất, cậu tuyệt đối không cho phép ai nói xấu mẹ cậu như vậy, cậu muốn bảo vệ mẹ, cậu chỉ hận không thể xông ra đánh nhau với chúng nó...

Nhưng...cậu không thể làm như vậy, hôm trước cậu vì đánh nhau với bạn bè mà mẹ mới bị gọi lên gặp cô giáo, bị họ trêu đùa, cậu không thể làm cho mẹ buồn lần nữa...

"Cút, các người còn không mau tránh ra có tin tôi sẽ đánh từng người không?" cậu bé cúi đầu nhặt lên một cành cây to dọa.

Bọn trẻ nghe vậy, liền có chút sợ hãi, hôm trước có bạn đã từng bị cậu ta đánh cho gãy răng đấy...

"Thôi, hôm nay tạm tha cho mày đấy" thằng bé mập mạp lên tiếng, rồi ra về trước, tiếp đó là cả bọn trẻ liền tản ra.

Trước cổng trường, giờ chỉ còn lại bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở đó, cậu nhóc mở cặp sách ra, cần lấy áo khoác trong đó để mặc lên người che đi những vết bầm tím do bị bọn trẻ ném đá lúc nãy...Cậu không muốn mẹ lại lo lắng cho cậu...

Cậu vừa lau tay mình, đυ.ng trúng các vết bầm làm cậu không khỏi nhíu mày, cảm giác đau đớn tủi thân làm cậu muốn òa lên khóc thật to, dù sao cậu cũng mới chỉ là một thằng nhóc 4 tuổi...

Đúng vậy...cậu mới chỉ có 4 tuổi mà thôi!!!

Cậu không cần cha...cậu chỉ cần mẹ...mẹ cậu tuy rằng không hoàn hảo nhưng mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này...
Chương trước Chương tiếp
Loading...