Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 20
Phạm, đạo diễn Phạm... Thật xin lỗi thật xin lỗi, chuyện đó... Tôi không phải nói ông... Cứ cho Phạm Lãi không nhìn thấy, Tô Tố vẫn cúi đầu khom lưng nói xin lỗi cả buổi. Không may a! Con người lúc không may uống miếng nước cũng tê răng, Tô Tố khóc không ra nước mắt, nếu như bởi vì cô mắng đạo diễn mà mất đi vai diễn, thì cô thật rất muốn biểu diễn làm nát đá trên lồng ngực a. Đầu dây bên kia Phạm Lãi ngữ khí lạnh lẽo, "được rồi, nghe thư ký Trương nói cô hai ngày này bị thương, trước không cần tới đoàn làm phim, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển phát nhanh kịch bản cho cô, trước tiên làm quen một chút kịch bản, vết thương lành rồi thì lập tức đến đoàn làm phim bắt đầu quay phim! Không đợi cô trả lời, Phạm Lãi liền cúp máy cô. Tô Tố nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp mắt, bực bội bức tóc. A a a! Thật muốn điên rồi. Cô cư nhiên lại mắng đạo diễn một trận, đều do Tiêu Lăng, nếu không phải tên kia, cô làm sao lại phát điên mất hình tượng như thế a. Tô Tố làm hung tợn kéo số điện thoại vào danh sách đen. ... Phiền muộn về đến nhà. Mở cửa phòng thì ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn, bụng cô "ục ục" kêu lên, Tô Tố ôm bụng, đột nhiên cảm thấy rất đói. " Ủa, Tố Tố cậu về rồi à. "An Tiểu Hi gặm đũa, đưa tay chào cô, " ăn cơm chưa?" Nhanh tới đây ăn thêm chút gì đó. Hợp đồng ký xong chưa, lúc nào đi đoàn làm phim quay phim thế? Tố Tố dở khóc dở cười, nhiều vấn đề như vậy cô nên trả lời cái nào trước? Cô thay dép lê, khập khễnh bước vào phòng khách ngồi xuống. "Mami, chân mami thế nào rồi?" Tô Cảnh Thụy là người đầu tiên phát hiện vấn đề của Tô Tố, mặt nhỏ lạnh lùng rất khẩn trương, cậu cũng không ăn cơm nữa, bỏ bát đũa xuống liền chạy đến dìu cô, thấy được trên đầu gối cô có vết rạch, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nhăn, "Mami, con dìu mami, mami cẩn thận chút." Tô Tiểu Thất và An Tiểu Hi cũng bỏ đũa xuống chạy tới. "Mami..." "Không sao không sao, maimi không sao." Tô Tố nhìn thấy hai đứa con, trái tim lập tức mềm hẳn, cô cười tủm tỉm sờ đầu hai đứa nhóc, thuận tay vịnh lấy vai của An Tiểu Hi, dưới cái dìu của cô ngồi xuống ghế sofa, vừa đi vừa giải thích với cô, "lúc đi ký hợp đồng kích động lắm, không cẩn thận ngã một phát." An Tiểu Hi không tức giận mà quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, "giỏi!" Tô Tố ngượng ngùng cười cười. Cũng không thể ngay trước con mình nói ra việc bị Tiêu Lăng ăn hiếp chứ, hai đứa này vốn là trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, để tụi nó biết nhất định sẽ lo lắng. "maimi, maimi ăn cơm chưa?" Tô Tiểu Thất nghiêng đầu, mắt sáng rực. Tô Tồ lắc đầu. Ríu rít. Mẹ thật đáng thương, vì tìm công việc nuôi cô với anh chẳng những bị té, cả cơm cũng chưa ăn. Tô Tiểu Thất lập tức chạy vào trong bếp cầm một đôi đũa cùng một cái chén nhỏ, "Mami, mami mau ăn ít đồ đi." Tô Cảnh Thụy đã yên lặng bới cho cô một bát cơm. Trong lòng Tô Tố là một sự ấm áp a. Uất ức lắm kìa. Có thể có hai đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện thế, cô còn cầu mong gì., cho 1 ít thời gian cũng thông suốt được rất nhiều,chắng phải kí hợp đồng với truyền thông Tinh Quang sao! Kí thì kí, vì muốn tạo cho hai đứa này cuộc sống tốt hơn, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, tại sao phải từ bỏ. Hơn nữa, Tiêu Lăng vô sỉ đi nữa, chẳng lẽ cô không đồng ý, anh ta sẽ đến ép sao? Nghĩ như thế, Tô Tố lập tức vui vẻ hẳn. " Đến đây đến đây, ăn cơm ăn cơm." Nhìn thấy một bàn đồ ăn trên bàn, Tô Tố hơi sửng sốt. Thịt kho tàu cá Biên, cá hương cà tím, sợi khoai tây chua cay, dưa chuột trộn, còn có một canh bí đao sườn. Cô nhớ rõ là Tiểu Hi không biết làm đồ ăn a. Nàng gắp đại 1 ít cá, xém chút không nuốt luôn cái lưỡi. Oa! Ngon quá! "Tiểu Hi, cậu gọi đồ ăn ở đâu thế, ăn ngon thật." So được với mùi vị ở khách sạn năm sao luôn. An Tiểu Hi ngượng ngùng cười, "không phải gọi về." Ách... "Mami, là anh làm đó". Tô Tố mắt trợn tròn, "cái gì?" Sao cô không nhớ rõ Cảnh Thụy biết nấu ăn. Nàng nhìn về phía Cảnh Thụy, Cảnh Thụy ngẩng đầu trong chén nhỏ, chỉ chỉ máy tính được đặt ở một bên, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không có biểu cảm gì, "trên máy vi tính có thực đơn, nhìn một lần là biết, rất đơn giản." Tôi lẩm bẩm, nhìn một lần liền biết, còn làm ngon như vậy, con trai của tôi là thiên tài a! Tô Tố nhìn chằm chằm Tô Cảnh Thụy giống đang nhìn động vật quý hiếm. Tô Cảnh Thụy nhíu mày, "mau ăn, lát sẽ nguội mất." Tô Tố cắm đầu ăn cơm, tình giác con trai của cô có tư chất trở thành một đầu bếp giỏi. Cuối cùng một bàn đồ ăn đều bị ăn sạch sẽ, chờ một bữa cơm ăn xong đã hơn một giờ chiều, hai đứa trẻ có thói quen ngủ trưa, Tô Tố kể chuyện cho hai đứa nghe,chúng nó rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng từ phòng ngủ của con mình bước ra, khép cửa phòng. "Tố Tố..." "Xuỵt --" An Tiểu Hi nhìn thoáng qua gian phòng, gật gật đầu. Sau đó mới kéo tay Tô Tố đến phòng khách. Hai người uốn người trong ghế sofa, An Tiểu Hi chỉ chỉ điện thoại mới trên bàn trà, "hôm nay mới mua?" Nhìn thấy điện thoại, Tô Tố liền đau đầu. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện hôm nay đều nói rõ mồn một cho Tiểu Hi nghe, cuối cùng thở dài, "Tiểu Hi a, ngươi nói tớ bây giờ làm sao mới tốt a?" An Tiểu Hi nghe xong lời Tô Tố nói, khó khăn nuốt nước miếng, thật lâu đều không nói gì. "Tiểu Hi..." Oh my god, Tố Tố a, trước hết cậu đừng nói gì với tớ cả, để cho tớ bình tĩnh xíu. Thần kì nha, người đàn ông cùng cậu tình một đêm lại chính là là ông chủ lớn của truyền thông Tinh Quang, hơn nữa còn nghĩ trăm phương ngàn kế khiến cậu vào làm ở công ty truyền thông... Trời ơi, ta vì sao cảm giác như đang nghe truyện truyền kỳ thế. Ta không phải còn chưa tỉnh ngủ, hay đang nằm mơ chứ? Tô Tố cười, có cần tớ nhéo cậu một cái xem đau không." Hừ hừ! Nha đầu thối, tại sao không biết quan tâm trọng điểm! Trọng điểm là cô bây giờ bị một người đàn ông xa lạ có mục đích dây dưa mãi. "Không cần không cần." An Tiểu Hi hưng phấn bắt lấy tay Tô Tố, "Tố Tố a, cậu lo lắng nhiều như vậy làm cái gì, dù sao bây giờ hợp đồng cũng đã kí, mà công ty người ta điều kiện tốt như thế. Làng giải trí này bề ngoài vẻ vang đẹp đẽ, bên trong vừa dơ bẩn vừa ô uế, nếu như cậu dựa vào chính mình, nhan sắc này của cậu không biết được bao nhiêu người nhớ đến, có truyền thông Tinh Quang cây đại thụ này cho cô dựa vào, cũng có thể dọa lùi không ít người." Tô Tố cúi gầm mặt xuống thở dài, những gì cậu nói tớ đều biết, nhưng cái tên Tiêu Lăng kia..." "Cậu quản anh ta nhiều như vậy làm gì. An Tiểu Hi cắt lời cô, nhỏ nhẹ an ủi, "dù sao ông chủ lớn như anh ta, cũng không thể suốt ngày không có việc gì làm bám lấy cậu chứ, qua một thời gian anh ta bị từ chối nhiều cũng sẽ biết khó mà lui. Sẽ vậy sao? Tô Tố nghĩ đến cặp mắt đen nhán thâm thúy của Tiêu Lăng, có chút không chắc chắn. "Ai ya, nếu như thực sự không được, cậu trực tiếp nói cho anh ta biết cậu có hai đứa con, như thế anh ta chắc chắn sẽ không bám lấy cậu nữa." "... Được thôi". Bây giờ dường như chỉ có thể nghĩ như vậy. ... Xế chiều hôm đó Tô Tố nhận được chuyển phát nhanh kịch bản của đạo diễn Phạm Lãi. 《 Ngạo Vân truyền 》 cô xem qua nguyên tác của tiểu thuyết, cảnh trong tiểu thuyết huyền huyễn đều rất lớn, có vài cảnh rất khó hồi phục như ban đầu, cho nên kịch bản có sửa một chút. Bởi vì cô là nữ phụ quan trọng, cho nên cái cầm được là kịch bản cả bộ. Lúc Tô Tố cầm được kịch bản cả người vui đến phát run. Cô nhất định phải cố gắng làm người có sức ảnh hưởng lớn, như vậy, cô mới có cơ hội đối đầu với Mạc Tầm! Nghĩ tới Mạc Tầm, sự đen tối trong nội tâm cô từ từ nổi dậy. Tô Tố nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương