Lễ Cưới Trên Thiên Đàng

Chương 11



…“Cảm giác được quan tâm bao lâu nay lạc mất đi đâu”

“Quay lưng chẳng nói để giờ suy nghĩ vẩn vơ”

“Con đường dài, tâm trí về một người”

“Danh dự mất đi thì có là gì ?”

“Nhưng sao mọi thứ thường không làm theo suy nghĩ”

“Cũng đơn giản đó là phản xạ như bao phản xạ khác”…

Gió mang bước chân nó đi, mái tóc cao chót đỉnh đầu tung bay trong gió khi cái buộc tóc rơi ra. Nó không quan tâm điều đó, cả khi bụi bay vào mắt, nó cũng không lấy làm đau rát mà dụi dụi như bình thường. Điều nó quan tâm lúc này là cảm giác hụt hẫng, cái cảm giác nặng nề thứ 2 sau ngày mẹ và ba nó chia tay nhau. Có lẽ nó đã quen sống cuộc sống luôn có Abbu bên cạnh và giúp đỡ nó, vì thế nên lúc này, dù không biết Abbu sao lại như thế nhưng nó lại cảm thấy buồn và trống rỗng.

Bước chân nhanh dần, cho đến khi nó bắt đầu những bước chạy …

…o.O.o…

Bị cuốn về với cái cảm giác khó chịu ấy cách đây không lâu …

Cái ngày khiến mọi thứ thành thế này …

Cha, mẹ … mưa và ai đó …

Đêm mưa trong bóng tối giữa 2 người xa lạ …

…o.O.o…

Nó dừng lại trước cửa nhà. Không phải nhà hắn, Abbu hay nhà các seur, nó đến nhà Mèo khi lúc này nó không đủ dũng cảm để chạy đến nơi gây cho nó cảm giác hụt hẫng lần đầu tiên trong cuộc đời.

_ Chào cô, con mới tới.

_ À, Quậy đó hả con, ngồi đi, chờ cô tí, cô mới từ bệnh viện về. Mèo chưa lành thì tới ba nó phát bệnh nên cô bận rộn và rối rắm lắm.

_ Dạ, để con phụ cô cho.

Nó chạy xuống bếp với mẹ Mèo và phụ dì ấy rửa chén.

_ Để đó cô làm được rồi.

_ Thôi để con phụ cô. Trông cô mệt mỏi và xanh xao quá.

_ Con nhỏ này, con mà cũng biết xem sắc thái người khác à, coi bộ dạo này chuyển từ ngành chơi sang ngành y nhỉ.

_ Hìhì, đâu có đâu ạ, cô cứ chọc con, nay con đi học về muốn sang bệnh viện thăm Mèo nhưng thôi tối con sang ấy ngủ với Mèo luôn, tranh thủ qua đây coi có giúp gì được cho cô không.

_ Tay con bị sao thế, sao lại băng trắng hết mấy đầu ngón tay vậy ?

_ Dạ, không sao đâu cô, con băng chơi thôi mà, hihi, tí con tháo ra.

Mẹ Mèo cười và rửa tay đi sang bếp nấu nước. Nó thì vẫn tiếp tục rửa chén, bây giờ nó không biết làm sao để nói lời nghĩ việc tại nhà Abbu nữa, không biết làm sao để thoát khỏi những điều luật quái quỹ của hắn nữa. Dòng suy nghĩ đua nhau chạy trong tâm trí nó khiến nó như đang mơ hồ chẳng để ý mọi chuyện xung quanh …

“ Có phải Abbu đang buồn chuyện gì hay không ? Hay là mình cứ suốt ngày đi cùng hắn không sang nhà Abbu làm việc đàng hoàng ? Nhưng Abbu không nhỏ mọn như thế, thường thì việc nhà anh ấy đều giúp mình mà. Không lẽ Abbu cũng không thích mình dính dán tới hắn, hắn thì lại không muốn mình dính dán tới Abbu. Ôi đúng là con trai khó hiểu quá mà. Mình phải làm gì đây ?”…

Cho đến khi …

_ Quậyyyy…yy….

_ …

_ Quậy ơi, hít… Quậy à …

Nó như chợt tĩnh lại và quay xung quanh, mẹ Mèo không có ở đây, cô ấy đang ở trên nhà trên và gọi nó với giọng điệu hết sức không ổn.

_ Dạ…

Nó vừa cầm khăn lau cái bát, vừa lon ton chạy lên phòng khách.

_ Gì vậy cô ?

Nó hoảng hốt khi thấy nước từ khoé mắt mẹ Mèo chảy ra, cô ấy không nói nên lời.

_ Quậy, … dì … dì …

_ Sao vậy cô, nói con nghe đi, cô bình tĩnh, không lẽ …

_ Ba… ba…

_ Sao cơ, ba Mèo, ba Mèo bị gì hả cô ?

Nó hốt hoảng chẳng giám lại gần mẹ Mèo vì người cô ấy như xanh lại và bắt đầu khóc.

_ Ba con … mẹ kế của con vừa gọi … ba con … đang ở bệnh viện … ông ấy bị tai nạn giao thông, bệnh viện Lạc Âu… tình hình, nguy kịch lắm …

[ Roách. … hh.h.h.h… ]…

Nó đánh rơi cái bát trên tay, mắt mở to và đỏ ửng lên, tay run và chiếc khăn cũng rớt khỏi tay nó. Nó quay về hướng cửa cổng và chạy mang theo những vết máu dưới chân, nó đạp phải những mảnh vỡ từ cái bát nó mới làm rơi.

_____ Không còn cảm giác đau …

Không cần biết nó đã từng bị ba nó đánh …

Không khóc như bao lần nó vẫn không khóc …

Không cần biết gì từ thế giới này ngoài ba nó đang trong cơn nguy kịch …

_____

Nó chạy thật nhanh, nó không biết bệnh viện ấy ở đâu cả, chỉ biết rằng nó phải chạy đến khi tìm được bệnh viện. Cho đến khi …

Chiếc môtô chạy ngược chiều với nó thắng gấp. Abbu, cậu ấy dừng lại khi thấy nó đang chạy về hướng ngược lại, tay và chân nó có máu, cậu ấy hoảng hốt và vòng xe lại.

_ Quậy à, Quậy, em sao vậy, em đi đâu thế để anh đưa em đi.

_ Abbu, Abbu … em… đưa em đến bệnh viện Lạc … Lạc …

_ Lạc Âu …

_ Dạ, đưa em đến đó nhanh lên anh.

Nó như mất hồn, chỉ biết vội chạy lại leo lên xe Abbu và hối thúc cậu ấy chạy thật nhanh. Lúc này, Abbu thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo những gì nó bảo. Bệnh viện Lạc Âu …

_ Cô ơi, bệnh nhân Lâm Tuấn đang ở đâu vậy cô.

_ Bệnh nhân này mới được chuyển vào, đang trong phòng cấp cứu, có vẻ khá nguy kịch vì đó là tai nạn giao thông với xe 4 bánh, có lẻ là xe tải.

Nó như choáng và đứng không vững, Abbu vội nắm lấy nó khi nó gần như không còn đủ sức đứng trên đôi chân của mình. Theo lời chỉ dẫn của cô y tá, 2 đứa nó chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu. Ở đấy lúc này có dì và cả em cùng cha khác mẹ của nó.

_ …Dì … ba của con …

_ Hít, hít, ông ấy, hít … Ông ấy đi làm về và bị xe tải tông, dì mới nhận được tin từ bệnh viện vội chạy đến đây. Không biết liên lạc với con bằng cách nào nên dì gọi cho mẹ của Mèo mong là liên lạc được với con.

Nó như hoảng loạn, chạy đến bên cánh cửa, mọi thứ xung quanh nó bây giờ như vô nghĩa, nó đau đớn và hiểu được rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cha vẫn là cha của nó. Dù ông ấy có phản bội mẹ nó hay chính cả nó thì ông ấy vẫn là người cha luôn thương yêu nó từ nhỏ cho đến bây giờ.

Nó đau khổ quỳ gối trước phòng cấp cứu, không khóc, vẫn không khóc như bao lần, thầm chờ đợi phép lạ đến và cha nó có thể qua cơn nguy hiểm.

Bàn tay nó rướm máu còn tươi vì trên đường đến đây nó tháo hết tất cả những bông băng trên những đầu ngón tay. Những vết dao cắt táo hôm ấy còn rõ mồn một màu đỏ tươi, chân nó thì đã không còn biết đau là gì, dù những mãnh vỡ của cái bát thuỷ tinh còn vướng vào chân nó, đâm càng sâu khi nó cố gắng chạy. Nó là ai mà tưởng mình không biết đau đớn cơ chứ.

Abbu xót xa nhưng không biết làm gì hơn, cậu không dám mở lời để khuyên vì có lẽ có khuyên nó cũng chẳng nghe, nó cứng đầu hơn bất cứ ai mà cậu gặp cơ mà. Không còn cách nào hơn, Abbu để nó một mình ở đó và chạy đi mua cái gì đó.

Trong khi đó, những bước chân chạy dồn dập, hắn đến. Có lẽ Mèo đã gọi điện thoại cho hắn, nhưng sao con bé lại gọi cho hắn, khi hắn và nó lại không đội trời chung cơ chứ.

_ Này, đứng lên.

Hắn nói nghiêm túc khi thấy cảnh nó khuỵ gối trước phòng cấp cứu.

_...

_ Tôi bảo lần nữa là cô đứng lên.

Nó như chợt tĩnh lại khi đang suy nghĩ gì đó, bất giác nhìn thấy hắn đứng đằng sau với gương mặt nghiêm nghị, nó thừa biết hắn đang chuẩn bị xuất chiêu “cầm quyền” ấy ra mà ép buộc nó làm theo. Nhưng… nó cũng chẳng biết được cảm giác của hắn lúc này thế nào.

“ Cô thử ngồi đó mãi xem coi tôi làm gì cô. Không ngờ cũng có lúc thấy cảnh cô quỳ luỵ ở đây cơ đấy, mạnh mẽ đến thế thôi sao. Chân tay như thế mà còn ngồi đó ngắm cái dòng chữ “Phòng cấp cứu” à, hay là đợi chúa đến phù phép cho cha cô tĩnh lại…”.

Nó im lặng không trả lời hắn. Có lẽ nó cũng không biết nói gì hơn, điều nó quan tâm lúc này là cha nó có bình an vô sự hay không. Cố gắng gượng dậy, nhưng chợt té xuống khi chân nó đã đau rát hết mức để nó có thể chịu đựng được. Dù có ghét nhưng hắn có vẻ có chút đau lòng …

Nhìn nó như thế, hắn không nở mà bỏ mặt, cũng chẳng như Abbu để nó ngồi lì ở đó mà chờ đợi.

Đi lại gần nó hơn, hắn bế nó lên trong khi nó chưa hoàn hồn, đưa nó đi băng bó những vết thương trên tay và chân nó.

_ Anh làm gì thế ? Bỏ tôi xuống …

_ Cô nên im lặng chút đi, đừng để tôi cáu lên, tôi không nghĩ cô ngốc đến như thế này, cái con nhỏ lì lợm như cô thì không nhẹ nhàng được.

_ Này …

Nó chợt la to quát hắn, rồi im bặt khi bắt gặp ánh mắt phóng ra lửa của hắn. Nó im lặng, có lẽ đến lúc chúa trời ban xuống trần gian 1 người đủ tài sức mà trị được nó rồi chăng ?

…o.O.o…

Cửa sổ vương chút buồn bã, ai vô tình đã trao nổi buồn ấy ? Con bé rời khỏi cửa sổ và đến giường nằm xuống. Có vẻ chân Mèo sắp đi lại được bình thường nhưng sao con bé có vẻ không được vui. Không hẳn do chuyện ba Quậy bị tai nạn, không hẳn vì nghỉ học quá lâu nên đâm ra chán nản. Chắc có lẽ là …

“Cậu ấy thật sự không đến đây nữa, có lẽ mày quá lời đó Mèo à. Dù có chối với thực tại nhưng trong thâm tâm mày có gì đó với cậu ấy rồi. Sao lại hụt hẫng thế này, biết rằng cậu ấy không thích mình thì cố gắng hy vọng để làm gì cơ chứ, để rồi buồn 1 mình sao ? Quả là ngốc hơn từ ngốc, mày thật là ngốc mà”

Suy nghĩ điên khùng ấy khiến con bé tự vỗ vào đầu mình mà trách khứ bản thân. Nằm không yên, con bé lại ngồi dậy, bó gối rồi tựa cằm lên khớp gối, suy nghĩ vẩn vơ.

_ Nghĩ gì thế ?

Giọng nói nghe quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Mèo không vội ngó ngay ra cửa xem là ai, có lẽ cũng không phải là cậu ta nên con bé cũng chẳng có gì để chuẩn bị tinh thần. Ngẩn ngơ 1 lúc cho đến khi chẳng thấy ai kia hỏi thêm gì, con bé nhìn thẳng ra cửa và thấy cái tên “mặt lạnh” ấy đang xỏ tay vào túi quần, dựa lưng vào cửa mà nhìn chăm chăm vào con bé.

_ Cậu … cậu đến đây làm gì thế ?

Kenty đi lại và ngồi cạnh giường. Tim con bé như ngừng đập, có lẽ đây là lần đầu tiên mà con bé không cần cậu ta thì cậu ta lại đến bất thình lình thế này.

_ Không được sao ?

_ Ờ, không phải thế nhưng … nhưng … hôm trước … mình …

_ Chân sao rồi ?

_ Ờ, đỡ rồi, mai sẽ xuất viện theo như lời bác sĩ nói.

_ Đi chơi không ?

_ Hả, …

_ …

_ Ờ, không biết có nghe lầm không, nhưng nếu mà có thật thì cũng không được vì ba của Quậy vừa bị tai nạn, có lẽ cần bên cạnh nó thay vì là đi chơi đâu đó với người lạnh tanh như cậu.

Con bé có vẻ như không tin tưởng tai mình thu thập đúng thông tin âm thanh, cố hỏi lại nhưng ánh mắt của cậu ta cứ nhìn thẳng vào mắt con bé để chờ câu trả lời. Lại cố phân trần sự việc, Mèo từ chối đi chơi với cậu ta sẽ tốt hơn là hỏi lại. Kenty cười khuẩy, cái từ “lạnh tanh” nghe sao mà rợn người quá.

Nhưng rồi … chợt ……

Những sinh vật quái gỡ luôn gắn kết “đủ thứ” lại với nhau. Hôm nào đó ở Housestar cũng do lũ chuột nay thì cũng chính “đồng bọn” chúng nó làm nên chuyện chăng.

_ Á, chuộtttttttt…………… Mèo hốt hoảng la toáng lên rồi quay sang ôm chặt Kenty. Những ngón tay bấu chặt vào lưng Kenty, đôi mắt nhắm chặt và hơi thở con bé dồn dập hơn. Trên đời này ngoài con kiến ra thì tất tần tật mọi loài côn trùng động vật quái quỹ gì thì con bé này cũng sợ, hết chịu nổi.

Cậu ta bất giác cũng ôm chặt lấy con bé như 1 phản xạ, thấy con bé sợ hãi đến thế mà cậu ta lại cười cái vẻ thích thú chưa từng thấy.

“Cô có phải tên Mèo không vậy, nếu đã như thế thì đặt mình tên Thỏ luôn đi chứ. Có phải cố ý mềm yếu trước mặt tôi hay không mà lúc nào cũng muốn tôi che chở cho thế. Mà nếu tôi bỏ mặc cô thì thế nào, lại té ngửa ra đó khóc à”.

Con bé nó ghì chặt cậu ta đến mức như nếu ai nhìn thấy thì bảo 2 đứa này chắc thiếu thốn tình cảm dữ lắm đây, haha.

Bờ vai cậu ta chắc chắn quá, vạm vỡ, mùi nước hoa nhè nhẹ mang chút nam tính, con bé như chìm vào cái cảm giác lạc vào vườn địa đàng, có “Adam” và con bé là “Eva”… Cái ảo tưởng đó chỉ được vài giây thì con bé vội đánh thức mình.

Mèo vội buông tay ra khỏi lưng Kenty, vội rời xa cái bờ ngực của cậu ta, có đôi chút e ngại nhưng chợt cậu ta lại không muốn điều đó, cậu ta ôm chặt con bé và đẩy nhẹ đầu con bé tựa vào ngực mình. Thì thầm gì đó …

_ Cô ở yên đó vài phút được không ?

_ …

_ …

_ …

“ Cậu ta vừa nói gì, không có giới hạn, 1 câu nói trọn vẹn, không phải là 3 hay 2 hay 1 từ, cậu ta đang nói chuyện với mình thật ư. Cậu ta muốn ôm mình sao, lại còn muốn mình tựa vào bờ vai cậu ấy nữa cơ, cậu ta bị sao thế, hay là mình đang nằm mơ, mình có mơ không, Chúa ơi đây là giấc mơ phải không hãy nói cho con biết đi”.

“Không phải là mơ đâu nên cô đừng có mà đơ ra thế, ôm cho nó ra hồn chút đi. Cảm giác ấy, ấm áp lắm, ngày xưa, đêm nào tôi cũng như thế này mà ngủ đấy. Không phải vì cô trông giống, mà là vì sự im lặng có tí gì đó “chịu đựng” của cô, kể cả mùi hương nhẹ trên tóc cô, cũng có tí gì đó khiến tôi nhớ về …”.

Con bé và cậu ấy thay phiên nhau “kể chuyện tư tưởng” cho đối phương nghe. Bàn tay buông lơi nay lại từ từ, chậm rãi, có chút run run đặt lên lưng Kenty, con bé nhắm mắt lại và thầm mỉm cười, có lẽ cảm giác hạnh phúc thật sự đối với con bé bây giờ chỉ có thế. Hy vọng nhỏ nhoi đâu đó trong tâm trí và trái tim “cậu ta thích mình chăng ?” thì …

_ Cô có nét giống mẹ tôi lắm.

Hy vọng sụp đổ phút chốc.

_ Vậy sao, mình chưa gặp …

_ Đi rồi.

_ Sao cơ ?

_ Cô không gặp được mẹ tôi đâu, đừng có suy nghĩ vớ vẩn là sẽ bắt đầu tìm hiểu về gia đình tôi.

_ Ờ, mình không có ý đó.

_ Ừ thế thì tốt, 1 chút nữa nhé, được không ?

_ …

Mèo không trả lời cậu ta, có lẽ không cần phải trả lời cậu ta cũng thừa biết con bé không phải dễ tính mà là đâu đó trong cảm nhận Kenty có thể tự biết được rằng “con bé dường như đã thích mình”.

………………

Có phải mọi chuyện tiến triển quá nhanh không ?

Có phải cậu ta đã bắt đầu gỡ bỏ lớp băng bên ngoài không ?

Bắt đầu mở lời và nói chuyện với Mèo sao ?

Con bé có sức hút mang chút gì đó từ mẹ cậu ta à ?

Có lẽ như thế …

Đâu đó 1 người hy vọng rằng giây phút này đừng vội kết thúc.

………………

Bệnh viện Lạc Âu lúc này …

_ Đừng có kiềm chế như thế chứ, mặt cô đỏ lên hết rồi kìa.

_ Không mượn anh quan tâm.

_ Tôi không hơi sức quan tâm nhưng nhìn cô như thế tôi không quen mắt.

_ Đó không phải chuyện của tôi.

Bên hành lang, nơi trống trải nhất và ít người qua lại nhất, nó ngồi bệch xuống nền đất, mồ hôi vương trên tóc đọng thành giọt nhìn nó thật là … Còn hắn thì lại cái thói quen bỏ tay vào túi quần chống 1 chân lên tường nhìn về xa xôi rồi lâu lâu lại nhìn cái gương mặt không chứa tí chất sống kia của nó.

_ Không cần phải như thế đâu, cô đừng ngồi đấy mà …

_ Anh đừng có nói nữa.

Có lẽ hắn không thể chịu được cái cảnh tượng như thế này nữa, hắn bỏ chân xuống và đi lại phía nó, khuỵ gối xuống và …

“Hắn định làm gì thế ? Này không được đâu đó”

Suy nghĩ của nó vừa bụp tắt thì hắn đã ôm lấy nó. Chân hắn khuỵ xuống 1 bên, bàn tay choàng ôm qua vai nó, khẽ kê gương mặt hắn sát lại gương mặt nó, cảm nhận được những hơi thở gấp gáp, nhịp tim như loạn cả lên. Nó tựa vào vai hắn cũng như hắn đang tựa cằm vào vai nó vậy.

_ Nếu có thể trút hết mọi nỗi buồn lúc này thì hãy làm đi.

Nó bắt đầu vỡ oà …

…o.O.o…

Có lẽ đã là lần thứ 3 nó khóc ấy nhỉ ?

Ngày chào đời.

Ngày cha mẹ ly thân.

Và nay là ngày cha nó đang trong cơn nguy hiểm tột cùng.

Từ bao giờ nó quen cái thói mít ướt như thế nhỉ?

Còn hắn thì lại là người “vinh dự” 2 lần thấy được nó rơi lệ như thế.

Cả Mèo, cả cha nó, những người thân của nó cũng chỉ biết nó qua 1 con người cứng rắn.

Bên cạnh nó lúc này chứng kiến mọi thứ …

Cũng là … hắn. Có lẽ đã là lần thứ 3 nó khóc ấy nhỉ ?

Ngày chào đời.

Ngày cha mẹ ly thân.

Và nay là ngày cha nó đang trong cơn nguy hiểm tột cùng.

Từ bao giờ nó quen cái thói mít ướt như thế nhỉ?

Còn hắn thì lại là người “vinh dự” 2 lần thấy được nó rơi lệ như thế.

Cả Mèo, cả cha nó, những người thân của nó cũng chỉ biết nó qua 1 con người cứng rắn.

Bên cạnh nó lúc này chứng kiến mọi thứ …

Cũng là … hắn.

...o.O.o…

“Đôi chút cảm giác ghét cô lạc đâu mất rồi. May mắn cho cô lắm đấy, ôm tôi 2 lần rồi, cũng là người con gái đầu tiên tôi tình nguyện cho ôm thế này đấy, tạ ơn Chúa của cô đi, hừm”. – Hắn cười thầm.

.

“Đôi lúc tôi lại có ý nghĩ, anh như thế này với tôi thì có lẽ tôi sẽ thích anh mất, nhưng tiếc mọi thứ chỉ là giả tạo, chỉ là cái luật quái quỹ yêu giả vờ giữa tôi và anh thôi. Một chút gì đó vui, nhẹ lòng, 1 chút lo sợ và cảm giác như chính tôi đang bị anh lợi dụng”.

.

“Đây là lí do em xa lánh anh sao, đây là lí do em phải đắn đo không biết giải thích với anh thế nào về chuyện nghĩ việc sao? Em và Zun tại sao lại có thể? Em dễ dàng ôm lấy người con trai em ghét, dễ dàng rơi nước mắt thế sao? Có phải là em không? Và … anh hình như cũng không còn là anh nữa rồi chăng? Mọi thứ anh làm cho em không bằng những gì hắn đối xử với em sao?”

.

Hắn, nó và người con trai hẳn ai cũng biết. Những dòng suy nghĩ chạy nhanh dần đều trong tâm trí từng đứa tụi nó. Abbu đánh rơi những bông băng trên tay mà cậu ấy mới mua để băng lại vết thương trên tay nó, nhưng … chậm mất rồi. Hắn thì sao ? Hắn thế nào với nó cơ chứ ? Còn nó nữa? Sao bây giờ nó lại cần có hắn bên cạnh hơn là Abbu?

Abbu quay mặt đi và kiềm nén mọi thứ đau khổ nhất mà đến giờ phút này cậu ấy phải nếm trải. Có lẽ điều đó đã khẳng định rằng “cậu ấy thích nó thật sự rồi”. Đơn giản là ngay giây phút thấy hắn ôm lấy nó, cậu ta muốn bước đến đánh cho hắn 1 trận, tại sao không hỏi ý kiến nó mà tuỳ tiện như thế, nhưng rồi lại thôi. Có lẽ vì nó không phản đối cái ôm của hắn.

Những bước đi chậm rãi cho đến khi nhanh dần, cậu ta bỏ chạy. Chiếc môtô xé tan gió chiều, mang theo những nổi buồn phản phất, “gió” cũng buồn 1 chút ở những nơi cậu ta đi qua thì phải. Sắp tới là kì thi học kì rồi, nó sẽ thế nào, hắn ra sao và Abbu có bị ảnh hưởng gì bởi chuyện này không ? Vẫn là dấu chấm hỏi ???

…o.O.o…

Có ai để ý không ?

Ở 2 nơi có 2 cặp đang ôm nhau cơ đấy.

Niềm vui xen lẫn nổi buồn.

Trong tình cảnh ôm nhau trong bệnh viện thế này thì trông không lãng mạn chút nào.

Hắn và nó.

Mèo và Kenty…

…o.O.o…

Mèo ngồi bó gối như lúc nảy và thẹn đỏ cả mặt, cúi xuống không dám nhìn Kenty nữa.

_ Này, không cần phải ngại đến thế chứ, chỉ là ôm thôi mà.

_ Biết rồi, làm gì mà ngại, mà sao… lại đem tôi ra thay thế mẹ cậu thế?

_ Mai xuất viện, có muốn xuất viện sớm hơn không, tôi đưa cô đến bệnh viện Lạc Âu.

_ Ngay bây giờ sao ?

_ Nhanh đi.

_ Lại tiết kiệm lời nói.

Nói rồi Mèo leo xuống giường và đi đến tủ quần áo cạnh giường bệnh, thu xếp mọi thứ còn cậu ta thì thay con bé đi làm thủ tục xuất viện, chắc lại mang danh nghĩa là bà con gần xa nữa đây.

Có lẽ đã không còn ngại ngùng, trải qua bao chuyện buồn vui, nay thì tụi nó có thể gần nhau hơn rồi, Kenty đã thay đổi dần và đã bắt đầu hé mở những nụ cười mới sau bao năm lãng quên.

==

_ Nín đi, cha cô chưa biết thế nào mà, tôi đưa cô đến phòng cấp cứu nhé.

_ Hít, hurhur, nếu như cha tôi …

_ Này nhé, lại nghĩ điên đi nhé, đi thôi, nổi không hay tôi bế nhé.

_ Thôi được rồi, đỡ tôi đi thôi.

Hắn và nó đang loay hoay không biết làm sao cho nó đứng dậy được nữa. Một lúc thì nó cũng đứng lên và khoát tay qua vai hắn, đi đến phòng cấp cứu. Nước mắt nhạt nhoà, nó không lau chúng vì có lẽ đó giờ không quen cái kiểu lau nước mắt, hắn đưa chiếc khăn lau nước mắt nó, hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ đây là ngày mà hắn “tuyệt vời” thật sự.

Cũng đã năm giờ chiều, từ lúc trưa đến giờ cũng gần 2 tiếng rồi sao vẫn chưa có động tĩnh gì, nó lo lắng thật sự. Không thấy Abbu ở đấy nó cũng chẳng để ý tới điều đó, ngồi cạnh hắn mà nhìn dì nó ôm cái thằng em cùng cha khác mẹ, đôi mắt dì ta nặng trĩu vì nước mắt và vướng buồn. Nó có chút đau lòng thay vì xem đó là giã tạo.

Và cho đến khi ... cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ... Và cho đến khi ... cánh cửa phòng cấp cứu mở ra ...

Bóng tối sụp xuống trước mắt nó. Mọi thứ biến mất nhanh chóng khi nó thấy …

---

Căn phòng vắng lặng, gió hiu hắt qua các khe cửa sổ, trời tối đi từ bao giờ cũng không rõ. Nó đang ở trong phòng của Zu và bên cạnh nó lúc này có Mèo và Zu. Hắn không có ở đó.

Ngoài những gì trước mắt nó lúc này, nó không nhớ gì cả chỉ loáng thoáng bên tai khi nó ngất đi là …

[“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức” Cái câu quái quỹ mà chẳng thân nhân nào muốn nghe. Nó dường như đã biết được điều mà nó không bao giờ muốn biết. Một chút gì đó nó còn nhớ là gương mặt hắn rất căng thẳng nói đúng hơn là lo lắng lúc bế nó lên và chạy thật nhanh cho đến khi qua mọi chuyện, nó được đưa về nhà hắn lúc này]

_ Quậy, mày tỉnh rồi, mày có sao không ?

_ Ba tao đâu ?

_ …

_Chuyện là thế nào ?

_ …

_ Hảảảả …

Nó hét lớn lên và ngồi bật dậy. Gằng giọng khiến Mèo hoảng sợ và …

_ Ba mày... đi rồi. Hít, tao …

_ Được rồi.

Nó không nói gì hơn, mặt nó không biểu lộ tí cảm xúc gì, chỉ thẳng ra cửa. Và gục mặt xuống đầu gối. 2 đứa ấy cũng tự hiểu là nên để nó 1 mình hơn là ngồi đấy an ủi nó.

“ Đi rồi sao? Đột ngột thế sao cha? Con vẫn chưa kịp xin lỗi vì đã quá nhỏ mọn mà bỏ cha ra đi? Con còn chưa trả hết công lao dưỡng dục? Còn chưa rất nhiều thứ cơ mà. Con phải làm gì bây giờ, bên cạnh con còn có ai, có phải con đã trở thành trẻ mồ côi thật sự rồi không. Mọi thứ trong tim con lúc này như vỡ vụn, đau quá cha ơi

_ AAAAA !!!!

Nó hét thật lớn, ôm đầu mình và nấc nhẹ nhưng chẳng lấy 1 giọt nước mắt nào. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, thay vì là nước mắt. Nó chạy thật nhanh ra cửa và theo hướng về nhà, ngôi nhà thật sự của nó. Mèo và Zu đuổi theo nó nhưng có lẽ không ai có thể chạy nhanh như nó, đành quay lại, Mèo chở Zu bằng chiếc xe đạp đi học của mình thường ngày. Chân và cả tay nó giờ có dùng dao cứa rách đi nữa thì chắc nó cũng chẳng còn biết đau, làm sao có thể đau hơn con tim nó lúc này cơ chứ, mất 1 thứ quá lớn, gia đình còn đâu nữa ?

===

Mọi thứ trôi qua nhanh chóng, nay là ngày thứ 2 rồi sao. Nó, Mèo, Abbu, Zun, Kenty và cả Zu đều không đến trường. Ở trong góc tối nào đó trong ngôi nhà, nó lại úp mặt xuống đầu gối im lặng không nói gì đến Mèo, Abbu hay hắn đi chăng nữa. Nó ghét cái miếng vải trắng được buộc trên trán mình, nó ghét phải nhìn cái “hình hộp chữ nhật” xung quanh toàn là hoa lá, toàn là những tia sáng lấp lánh nhưng đâu đó trong cái “hình hộp chữ nhật” ấy, sự lạnh lẽo, bóng tối và mọi thứ của cái thế gian này như đã bị dập tắt, những thứ thuộc về cha nó, mẹ nó và cả nó nữa.

Mẹ nó có hay biết chăng? Giờ ở nơi nào đó không xa, mẹ nó đang làm gì, có biết nơi này mình nó phải chịu đựng cái cảm giác này, cái cảm giác mất đi thứ quý giá gần như quý giá nhất của nó từ trước tới giờ. Cho đến khi dì nó đến ngồi cạnh nó …

_ Từ giờ về sau, con dọn về ở với dì và em chứ ?

_ Không đâu ạ.

_ Có phải vì dì đối xử tệ với con?

_ Không phải ạ.

_ Thế thì vì sao?

_ Vì gia đình con đã không còn nữa.

_...

Người dì, người vợ thứ 2 của cha nó không nói nên lời, có lẽ bà ta hiểu được nó đau đớn như thế nào. Dù có là 1 con người ích kỉ thì giờ phút này bà ta cũng không thể bỏ mặc nó.

_ Con thật sự không sao chứ?

_ Không sao đâu ạ, dì đi tiếp khách đi, hôm nay chắc sẽ không đông đâu ạ, dì có mệt thì để con thay, dưỡng sức để ngày mai còn…

_ Ù, con nghỉ ngơi tí đi nhé, chiều giờ có lẽ con mệt mỏi lắm.

Bà dì vỗ vai nó rồi đi ra ngoài trước, tiếp những người khách đến chia buồn cùng gia đình nó. Nó lại như thế, lại gục mặt xuống và nhịp thở chậm dần đi.

===

==

=

Ở ngoài sân trước, thay vì tiếp khách phụ mẹ kế của nó, Kenty, Abbu, Zun, Zu, Mèo chia nhau ra phụ các bà lớn hàng xóm nấu bếp. Trông tụi nó mang đúng nghĩa bình dân hơn là con nhà “quý tộc” như mọi ngày. Lui cui dưới bếp Mèo đang ngồi gọt những củ tỏi, củ hành, cay xè, mắt con bé sưng lên từ hôm qua tới nay vậy mà nó thì không rơi lấy 1 giọt nước mắt.

Kenty đi lại và đưa cho Mèo miếng khăn giấy ướt rồi lại tỏ vẻ lạnh tanh ấy mà đi ra sân sau xem Abbu và Zun đang loay hoay với mấy con gà đang sống không được mà chết cũng không xong kia. Đẩy Zun sang 1 bên, Kenty bắt đầu công việc “hành huyết” mà đó giờ cậu ấy chưa từng thử, có lẽ là muốn học 1 ít, cảm giác “giúp việc” cho 1 cái đám tang khó khăn hơn tụi nó nghĩ.

_ 2 tụi bây làm đi nhé, tao lên đằng trước xem con nhỏ ấy thế nào rồi.

Abbu ngước nhìn Zun với ánh mắt khó chịu nhưng rồi lại tiếp tục cặm cụi với lũ gà mạng lớn. Zun cũng bắt gặp được ánh mắt ấy nhưng cũng hiểu nên không muốn làm cho Abbu thêm bực mình, hắn nhanh chóng đi lại chỗ Mèo.

_ Mèo, nếu chút nữa thằng Abbu có muốn đi đâu thì đừng để nó đi nhé.

_ Sao thế ?

_ Cứ vậy đi nhé, tôi lên xem con nhỏ ấy thế nào rồi.

_ Ờ, mình biết rồi.

Mèo ngơ ngác không biết gì, gật đầu rồi tiếp tục dụi mắt, chớp chớp, ngước lên, hít hà đủ kiểu. Trông con bé tí tẹo thế mà xử xong đống hành tỏi này chắc mắt con bé sưng húp lên mất. Đêm xuống, cũng đã 10 giờ hơn, khách đến thưa dần, có vài người bạn cũ của cha nó đến, trong câu lạc bộ võ thuật mà ngày trước từng dạy cho nó. Rồi cả những người bạn của mẹ nó nữa, nhưng hầu như ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra trước đó và cả chuyện mới cách đây 2 ngày.

Trong góc tối lúc này, nó vẫn gục mặt ở đó mà ném tất cả các mảnh linh hồn mình cho Chúa, bất động với cái thể xác còn nhịp thở. Hắn đến và nhanh chóng nắm tay nó kéo đi trong khi nó chưa kịp đứng dậy cho đàng hoàng tử tế thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn.

Vội vã cúi đầu chào khi thấy khách ngồi bàn, nó khó chịu khi thấy mình bị hắn điều khiển như 1 con rối. Khi đưa nó tới chỗ chiếc xe SSC quen thuộc của hắn, Zun mở cửa xe và chờ đợi nó bước vào.

_ Làm gì thế?

_ Vào đi.

_Tôi không phải là xe điều khiển để cậu nhấn nút kéo cần thì tôi làm theo.

_ Tôi cũng không phải người điều khiển “TỐT”.

_ Không bận gì mà tôi phải đi cùng anh.

_ Không bận gì mà tôi phải nói dài dòng với cô.

_ …

Khi hắn thay đổi thái độ và từ ngữ nói chuyện với nó thì nó lại bắt đầu cảm thấy lo sợ. Miễn cưỡng bước lên xe, nó quay mặt hướng ngược lại không muốn nhìn mặt hắn.

_ Cô muốn đi đâu?

_ Không đâu cả. – Nó trả lời không cần suy nghĩ.

_ Thế tôi muốn đi đâu là chuyện của tôi đấy nhé.

Nói rồi hắn rồ ga và phóng thật nhanh trên quốc lộ lớn tại trung tâm thành phố. Nó mệt mỏi, đã 2 ngày qua nó không chợp mắt thậm chí là nằm xuống để nghỉ lưng, nhắm hờ mắt như muốn ngủ 1 giấc lấy lại tinh thần, nó cố gắng vứt bỏ mọi thứ để cứu rỗi linh hồn và thể xác của mình. Hắn nhẹ nhàng bấm nút và ghế ngồi của nó ngã ra phía sau.

Nó không có cử chỉ hành động gì khác ngoài việc thở đều nhịp. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng nhất có thể cho tới khi nó ngửi thấy được mùi của biển.

“Biển sao?”

_ Ngủ ngon không?

_ “Oáp”… ừ, mà ra đây chi thế, mấy giờ rồi?

_ 11 giờ.

_ Gì, anh chạy trong 1 tiếng đồng hồ thôi đấy à.

_ Nếu không chạy như thế thì chừng nào mới đến nơi. Đằng nào cũng ngủ được giấc ngon mà, có bị đánh thức đâu.

_ …

Nó chẳng thèm ngó hắn nữa, mở cửa xe và bước xuống, cát biển in dấu chân khi nó bước gần lại với những con sóng đang ùa về phía nó. Cảm giác thoải mái quá, nó hít 1 hơi thật sâu giang tay đón nhận gió biển về đêm. Vắng vẻ quá !

…o.O.o…

…o.O.oOo.O.o….

…o.O.o…

Sóng biển vỗ mạnh, gió không ngừng chạy đua với những đợt sóng. Màn đêm buông xuống mang theo ánh trăng giữa biển. Những gò đá nhờ gió đã khô nhanh sau khi bị sóng đập vào. Những dấu chân trên cát phai mờ dần, nhưng sao nổi đau ở đâu đó lại không phai mờ đi nhỉ?

Nó đi lại ngồi bên vách đá, lại cái kiểu ngồi quen thuộc mà nó với Mèo thường ngồi như thế, bó gối, tựa cằm lên đầu gối. Nó khẽ nhắm hờ mắt và cảm nhận, cảm nhận sự bình yên tĩnh lặng sau những tiếng sóng biển lớn dần rồi lại lặng thinh, rồi lại lớn dần rồi lại …

Hắn đến ngồi cạnh, đôi mắt nó nhắm lại thật sự vì có lẽ nổi buồn nặng trĩu kéo 2 mi mắt xuống.

_ Nếu có ngủ thì cũng phải có điểm tựa chứ.

_...

Hắn ngồi gần lại và đẩy nhẹ đầu nó ngã vào vai mình, vuốt nhẹ mái tóc nó hắn thở dài mệt mỏi.

_ Cô nợ tôi nhiều lắm đấy, khi chuyện này trôi qua, tôi sẽ đòi lại. Ngủ đi, khi bình minh lên cô phải mạnh mẽ hơn mọi ngày và đừng để tôi thấy bộ dạng cô ngày hôm nay.

_ Tôi không muốn ngủ, tôi muốn nói chuyện với anh.

_ Câu nói hôm ấy thì phải ? – Hắn chau mày nhớ lại hôm 2 đứa nó ngủ với nhau nơi nhà kho của hắn.

_ Tôi có được coi trẻ mồ côi không? – Nó vẫn nhắm mắt và nói với hơi thở yếu ớt.

_ Nếu có bạn trai thì được coi là mồ côi? Cô vứt tôi ở xó nào mà lại nói như thế hả.

_ Nếu có bạn trai thì được coi là mồ côi? Cô vứt tôi ở xó nào mà lại nói như thế hả.

_ Mọi thứ đều là giã tạo mà.

_ Giã tạo khi nó thật sự kết thúc, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt, tôi đủ sức để bảo vệ cô, chỉ cần cô đừng có lui tới với bọn con trai khác là được.

_ Ghét tôi thì cần chi phải như thế chứ?

_ Ghét thì mới cần như thế.

Nó lại thở dài và nuốt nghẹn khi lại có cảm giác nước muốn rơi nhưng mắt lại chẳng cho phép.

_ Con gái thở dài như thế mai mốt khổ lắm đấy.

_ Sao anh biết?

_ Trong phim nào đó tôi từng xem, nó nói thế.

_ Vớ vẩn. – Nó nhoẻn miệng cười hắn.

_...

_ Tôi lạnh.

_ Lại cái trò muốn tôi ôm nữa à?

_ Không cần.

Nó dỗi và ngẩng đầu dậy chẳng thèm “mượn” người hắn mà ngủ. Bỗng chốc hắn giơ tay qua vai và choàng ôm nó, tay còn lại nắm chặt đôi bàn tay lạnh buốt còn hằn những vết dao cắt của nó.

_ Có phải là tình tứ lắm không? – Hắn cười nửa miệng.

_ Tử tình chứ tình tứ gì. Ngủ nhé?

_ Ngủ ngon.

_... “Từ khi nào tôi phải nương tựa anh như thế này. Từ khi nào tôi không thể tự mình vượt qua mọi chuyện cơ chứ. Từ khi nào tôi càng xa rời Abbu và từ khi nào anh bước vào cuộc đời tôi và quyết định mọi thứ ở tôi cơ chứ? Riêng hôm nay thôi, tôi sẽ cần anh riêng ngày hôm nay, ngày mai tôi sẽ cười để có thể tiễn cha đi. Sẽ không bao giờ phiền anh nữa, tôi sẽ trả lại mọi thứ cho anh”.

…ooo…

“Từ khi nào tôi lại đi bảo vệ con gái. Từ khi nào tôi lại đi giúp đỡ người tôi ghét. Từ 1 con người không cần biết mọi thứ xung quanh nay lại trở thành người luôn quan tâm và … lo lắng. Riêng ngày hôm nay tôi sẽ tốt với cô tới phút cuối, vào ngày mai cô hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình, tôi sẽ xem cô là con người mạnh mẽ thật sự hay chỉ là vỏ bọc nguỵ trang của cô thôi”.

....................

Bình minh lên

Những tia nắng đầu tiên làm lung linh mặt biển

Gió biển sáng lạnh lẽo

Bêu nhau…

Chiếc SSC đang yên lặng bên bờ biển cùng hắn và nó. Hắn bế nó vào xe lúc nào không hay, cởi lớp áo khoát và đắp cho nó. Màn sương làm mờ kính xe, hắn tĩnh giấc và ngồi suy nghĩ vẩn vơ, vẽ nên 1 trái tim nhỏ lên hơi sương trên mặt kính, 1 mũi tên, những chấm nhỏ có lẽ là “máu”. Hán cười khuẩy và tự nói lầm bầm rằng sao hôm nay hắn lại sến đến thế. Quay sang phía nó, hắn lấy áo khoát lại và mặt vào, vô tình làm nó tĩnh giấc.

_ Này, biết trời lạnh lắm không? – Nó cáu khi thấy hắn lấy lại áo.

_ Thì thế nào?

_ Tôi lạnh.

_ Tôi cũng biết lạnh cơ mà.

_ Anh là con trai.

_ Con trai thì không biết lạnh à.

_ Nhưng … - Nó điên người sao hắn lại thay đổi nhanh đến thế.

_ Nhưng sao lại không biết nhường con gái chứ gì, im lặng chút đi, giờ thì về để còn kịp mà tiễn cha cô đi nữa.

Hắn nói nhỏ dần sợ nó buồn rồi rồ ga phóng ra quốc lộ lớn. Nó thở dài rồi lại bị hắn liếc xéo, quay mặt hướng ngược lại để né ánh mắt mang tính chất “cầm quyến” của hắn.

OoooooO

Phải đối diện dù không muốn.

Phải kiềm chế dù rất đau.

Phải mạnh mẽ để không thấy mình mềm yếu.

Người ta đưa cha nó đi hoả thiêu, người ta cùng tiễn cha nó, riêng nó thì …

_ Sao mày lại không đi thế ? - Mèo khó chịu mà ngăn nó lại khi nó đang quét dọn nhà cửa.

_ Tối qua, nó làm gì em hay sao mà nay em… - Abbu nói lửng câu thì im lặng.

_ Chị Quậy, chị sao thế, thật là chị không muốn tiễn cha chị sao? – Cả Zu cũng cảm thấy không yên khi nó dửng dưng làm mọi chuyện như không có chuyện nay là ngày cha nó được đem đi hoả thiêu.

Nó nhoẻn miệng cười rồi …

_ Mọi người yên tâm đi, em không sao hết, chỉ là muốn phụ dì dọn dẹp nhà cửa, với lại nếu em có đi thì cha cũng không sống lại mà lại còn chứng kiến cảnh mọi người khóc lóc như thế, nhìn chán lắm, hehe.

Nói rồi nó lẳng lặng dọn dẹp tiếp, tụi nó không biết làm gì hơn khi nó lại bình tĩnh đến như thế. Sao nay Zun với Kenty lại không có mặt ở đây nhỉ?

………………………………

_ Kenty à, nay mày rãnh không, đi mua vài thứ với tao.

_ Không được.

_ Sao thế, hẹn với ai rồi à.

_ Ừ.

_ Ai thế?

_ Cho tao xuống.

Chiếc SSC thắng gấp ở ngã tư trung tâm thành phố, Zun để Kenty lại khi Kenty từ chối đi chơi với Zun hôm nay. Hán bực bội và phóng xe về nhà thẳng cẳng ngủ 1 giấc thay vì là đi xã tress.

Riêng Kenty lúc này, cậu ấy đang bước vào siêu thị Center gần đó. Hình như là mua sách nhạc để tập luyện cho phong trào sắp tới của trường. Sau khi vào trường tới giờ đa số tụi nó chưa được ra mắt biểu diễn, lần này là dịp tốt để có mang danh và lấy tiếng cho cả trường.

……………………

Nay tụi nó nghỉ học vì để phụ giúp gia đình Quậy, nhưng dù gì mai và mốt cũng là thứ bảy và chủ nhật nên nó quyết định vài điều.

_ Alo, Boo hả, tao Quậy nà, giờ mày rãnh không hay còn bận học … ừ thế thì tí nửa tan học kêu cả lớp đứng trước trường đợi tao, tao có chuyện muốn bàn bạc… ô kê, bai mày.

Nó dùng điện thoại bàn nhà nó gọi cho con nhỏ lớp trưởng rồi nhanh chóng đóng cửa lại cùng cả bọn về nhà Abbu để tập trung.

_ Abbu à, mười một giờ anh ra trường đón cả lớp về nhà được không, em đang chuẩn bị kế hoạch cho ngày hội sắp tới.

_ Ừ, em vẫn không sao chứ, nếu không khoẻ thì từ từ cũng được.

_ Em thừa sức, vậy nhé, giờ em với Mèo nấu ăn trưa cho anh. Zu à, đi cùng Abbu sẳn tiện mua hộ chị vài thứ, lại đây chị dặn nè .. ^%>$%&$,…^&$%...^$%>..$%&%$&$#!.......

………………………………

Gần 12 giờ, cả lớp tập trung tại nhà Abbu đầy đủ, cả bọn loi choi lớp nó thay nhau chạy lung tung mà ngắm nghía căn nhà của Abbu, không những thế còn lôi cả mới sách nhạc rồi lại còn cả đàn trống ra phá…

_ Nàyyyyyyyyyyy, tập trung dùm tui đi mấy anh chị.

Nó hét lớn và từ trên lầu, trong phòng dưới bếp hướng thẳng xuống phòng khách thắc mắc, cười lớn trêu ngươi nó. _ Quậy có chuyện muốn bàn nên mọi người nghe kĩ nhé. Chúng ta cần hợp tác cho hội thi sắp tới. Lớp chúng ta sỉ số 40 nên Quậy sẽ chia ra làm 4 đội thay nhau phụ trách từng bộ môn. Phần bơi lội Quậy sẽ đảm trách, điền kinh giao cho Boo, phần văn nghệ dành riêng cho 3 chàng Abbu, Zun và Kenty thêm nàng Mèo nữa nếu ai muốn cùng giúp sức thì đăng kí nhé. Còn về các trò chơi vận động chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện, trước mắt không biết sẽ thi gì nhưng hôm nay ngày mai và mốt chúng ta phải tập cho xong để kịp cho hội thi tuần sau. Vì thế, chiều nay khoảng 5 giờ mọi người tập trung ở nhà Abbu nhé, để bàn tính lại kĩ càng hơn, dự định sẽ đi đến đâu đó xa xa và rộng rãi thoải mái để cùng nhau tập luyện, mọi người đồng ý chứ?

*gật gật*

_ Trả lời hay ý kiến gì đi chứ?

_ Theo Boo nghĩ thì nên đi picnic, sẽ thoải mái và có không gian tập luyện hơn.

_ …

Người nói qua, người tính lại được 1 lúc …

_ Okê, quyết định thế nhé, chiều nay tập trung lại trả lời nhé, nếu được sáng mai chúng ta xuất phát.

02:00 PM.

Mọi người đã về hết, chỉ còn nó, Mèo, Abbu và Zu. 2 tên kia đi đâu mà giờ vẫn chưa ghé sang đây. Nó mệt mỏi và nằm lăn ra salon ngủ lúc nào không hay.

Đến 06:00 PM.

_ Mọi người đã đồng ý đi hết như thế thì tốt quá rồi. Về cả rồi, Mèo, em có cần về nhà không, để Quậy ngủ ở đây chút nữa đi, anh sẽ đưa Quậy về nhà mấy Seur sau.

_ Dạ tối mẹ em phải đến bệnh viện chăm sóc ba, nên tối nay em xin mẹ sang nhà Zu ngủ, Quậy cũng đồng ý rồi nên giờ tụi em đi sang Housestar làm việc đến 11 giờ sẽ cùng về nhà Zu.

_ Ờ, ùm vậy giờ phải dựng Quậy dậy không cho ngủ à. – Có cần quan tâm thế không nhỉ.

_ Chứ sao nữa giờ, hihi, đi thôi. – Mèo cười rồi lại kéo nó dậy khi nó vừa lim dim được vài phút.

Nói rồi cả 4 đứa cùng đến housestar, nó đã nghỉ việc 3 4 bữa nay, lại cả Mèo nay mới đi làm lại, tuy chân vẫn còn chưa đi thoải mái được nhưng việc của Mèo cũng không cần đi lại nhiều nên làm việc từ hôm nay luôn. Không biết kế hoạch của lớp nó sẽ như thế nào, thi học kì gần đến, tết cũng gần đến, mọi thứ đang đến vội vã.

Tối hôm nay hắn không về nhà, nghe đâu đó điện thoại về là lại chạy sang Abbu ngủ cùng Kenty, 3 thằng ấy lại chơi trò gì không biết. Lúc này ở nhà, 3 đứa con gái cũng chẳng hiền mà đi ngủ sớm. Ba mẹ Zun Zu cứ đi du lịch miết thế này thì cái sẽ bị tụi nó phá banh chành mất. Sức công phá của con Zu không ai chịu thấu nay lại thêm nó thì không biết thế nào nữa.

………

_ Chị Quậy, chị thật là hết buồn rồi sao ?

_ Chị cũng không biết nữa, có 1 khoảng trống lớn trong tâm trí và trái tim. Có lẻ chị nên tập thích nghi, 1 đứa con gái không còn cha và không cạnh mẹ, hihi.

Nó cười nụ cười gượng gạo khi đang ôm lấy Mèo và trò chuyện với Zu. Có lẽ con bé Zu lo lắng cho nó, còn Mèo thì tin tưởng vào bản năng của nó nên không có gì lo lắng cho lắm.

………

Một ngày nữa lại qua, tụi nó gạt đi những nổi đau và lại tiếp tục mỉm cười.

Buổi luyện tập cho hội thi xa nhà của lớp nó có phần thành công vì hầu như lớp nó đã đoàn kết hơn tuy nó và Boo vẫn không đội chung 1 trời. Còn hắn thì phớt lờ nó thấy rõ nhưng lại không cho phép nó lại gần Abbu. Mọi thứ cứ xoay vòng mãi ...

Cũng đến lúc mọi chuyện vào hồi đáng để biết ...

Tình cảm ...
Chương trước Chương tiếp
Loading...