Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 19: Gọi Điện



Trong lớp của Bạch Nhược ai nấy đều cấm cuối vào sách vở, vẻ mặt tái nhợt miệng thì chuyển động không ngừng, cuộc thi cuối kì sắp đến gần. Bản thân không có sự chuẩn bị thì chỉ còn con đường chết, không có sự gian lận ở đây, vụ việc của Bạch Sang Sang làm cho thầy hiệu trưởng càng cảnh giác hơn. Vượt qua kì thi này họ còn phải đối mặt với một kỳ thi nữa đó là thi tuyển để vào đại học.

Bạch Nhược bỏ qua sự hấp tấp của những đứa bạn cùng trang lứa, kì thi chẳng là gì đối với cô.

Sau khi ngồi xe của Cố Mặc đến trường những con kềnh kềnh bắt đầu nhìn Bạch Nhược với một ánh mắt khác hẳn. Trên bàn ghế không còn những lời văn tục, nó đã bị người nào đó cố ý xóa đi, trên ghế cũng sạch sẽ không vương một hạt bụi nào.

Nếu 'bạn' đến vì những yếu tố xung quanh, thà rằng cứ nói chuyện với đồ vật vô tri vô giác còn hơn. Bạch Nhược đi đến ngồi ghế của mình, đôi mắt không có tiêu cự dường như đang lên một kế hoạch.

Cô nàng tóc dài có nụ cười tỏa nắng, đi đến gần Bạch Nhược thân thiện mà bắt chuyện: “Chào cậu, trong sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm có chuyện gì sao?”

Bạch Nhược dừng mạch suy nghĩ của mình lại một chút, bày ra vẻ mặt giả tạo như ai kia mà đáp trả: “Tớ ổn!” Nói xong còn nở một nụ cười, nụ cười của Bạch Nhược còn chân thật hơn cô ta gấp mấy lần.

Không vì giám đốc Cố tao sẽ bắt chuyện với mày à? Con chó bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo kiết xác mà còn ra vẻ. Lý Thanh Diệp miệng không tắt nụ cười, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh: “Cậu đang qua lại với giám đốc Cố sao? Vị giám đốc trẻ tuổi ấy, người đó được giới truyền thông đưa tin nhiều lắm.”

Đi đâu cũng nghe cái tên này, Bạch Nhược cố kìm nén sự chán ghét: “Không quen, tôi là lần đầu nghe thấy, chiếc xe sáng nay ấy à? Là cho đi nhờ.”

“Chỉ vậy thôi à?” Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Lý Thanh Diệp.

Bạch Sang Sang một bên cười đùa: “Cô ta cũng có phúc phận ngồi xe của giám đốc, nghe thôi cũng đủ làm người ta cười cả ngày.”

“Chị của tôi nói không hề sai.” Bạch Nhược vừa nói, vừa lôi chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra, nhấn nút nghe máy tay không cẩn thận bấm nhầm vào loa ngoài.

“Đến cái điện thoại dùng cả chục năm trời còn không có tiền để đổi, nếu cô ta đang đeo bám vị giám đốc nào đó. Thì làm người đó mất hết mặt mũi rồi!” Giọng nói giễu cợt của Bạch Sang Sang đều được đầu dây bên kia nghe thấy hết.

Người gọi đến cho Bạch Nhược không ai khác ngoài Cố Mặc.

“Cô Bạch làm tôi mất mặt như vậy, xem ra tối về phải dạy dỗ lại rồi!” xem cô trả lời tôi thế nào. Cố Mặc ở đầu giây bên kia đắc ý mà chờ đợi câu trả lời.

Cái giọng nói trầm ấm vừa rồi, làm cho Lý Thanh Diệp ngồi cạnh bên cũng phải nuốt nước bọt mà thầm ghen tị trong lòng. Đến ngay cả Bạch Sang cũng cứng họng mà câm nín, thầm chửi rủa.

Trong phút chốc lớp học im bặt, những người tám chuyện đều lắng tay nghe từng chữ từng chữ tiếp sau đây. Người luyên thuyên đọc đống bài vở cũng vứt nó sang một bên tập trung nghe câu trả lời của Bạch Nhược.

Bạch Nhược là một người trùng sinh đã hai mươi lăm tuổi rồi, đủ loại chuyện nhục nhã trong một kiếp, cái gì cũng trải qua một lần duy chỉ có loại chuyện này là chưa nếm trải bao giờ. Máu đều đổ dồn lên mặt, đỏ như quả cà chua, không biết đáp sao cho hợp lý.

Cách tốt nhất bây giờ là giả ngu: “Anh gọi nhầm số rồi!” nói xong Bạch Nhược liền nhanh tay tắt máy cho vào ngăn bàn, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Câu trả lời chỉ đủ để thuyết phục Bạch Nhược, không đủ thuyết phục những người xung quanh. Người ta vừa rồi gọi là ‘Cô Bạch’, không những nhầm số mà ngay cả họ cũng là trùng hợp sao?

Bạch Nhược lấy một quyển vở ra, vờ như đang xem bài nhưng thật chất không lấy một chữ vào đầu.

Câu trả lời vừa rồi cũng quá không phù hợp rồi, Cố Mặc lại tiếp tục nhấn gọi, chiếc điện thoại cứ run lên từng hồi.

Tắt nguồn!

Đó là sự lựa chọn cuối cùng của Bạch Nhược, nhất cử nhất động của cô đều được mấy chục máy ghi hình chạy bằng cơm để ý đến.

Buổi học hôm đó xác của Bạch Nhược thì ngồi trong lớp nhưng hồn của cô đã trôi dạt đến tận phương trời nào cô cũng chẳng biết. Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược không biết trong tiết đó thầy cô đã giảng đến nội dung nào của chương trình học.

Đến khi Bạch Nhược khởi động lại chiếc điện thoại thì đã hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ. Cô vừa đi bộ vừa chờ đợi một cuộc gọi đến, lần này cô nhất định sẽ bắt máy.

Nếu trong điện thoại còn dư tiền cô đã sẵn sàng gọi mà mắng hắn một trận cho hả giận. Nhưng chờ đến tận khi trời tối, mới có một cuộc gọi đến.

"Mở cửa đi."

Bạch Nhược hít một hơi thật sâu, cố nén từng chữ nếu chửi một cách sổ sàng chắc chắn cuộc gọi sẽ không kéo dài được bao lâu.

"Lúc sáng anh gọi cho tôi là vì chuyện gì?"

"Mở cửa rồi nói chuyện trực tiếp không được sao?" Thanh âm của Cố Mặc có chút vui vẻ.

"Tôi đang rất tức giận, mở cửa ra sợ rằng sẽ cắn anh chết mất!"

Bạch Nhược hỏi lại: "Lúc sáng anh gọi tôi có việc gì?"

"Cô không chịu nghe máy nên tôi đã quên mất chuyện cần nói rồi." Chất giọng thản nhiên, còn có vẻ rất hứng thú.

Suy tính của Cố Mặc, ban đầu hắn đưa cho tên trấn lột tức Dương Tư gấp ba lần số tiền Dương Tư yêu cầu, cộng với số tiền lãi con số phải là bốn nghìn năm trăm tệ không phải là ba nghìn năm trăm tệ. Bạch Nhược là cố ý trả như vậy hay thực sự đã bỏ sót Cố Mặc không biết, hắn đã nhìn ra được nên đã lợi dụng điểm này để số tiền tăng dần theo thời gian đến lúc nào đó Bạch Nhược không trả nổi cũng không nhờ vả ai được vì số tiền khá lớn. Đến lúc đó, Cố Mặc sẽ thu lưới của mình lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...