Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 39: Ngoại truyện - Tiếng lòng Tầm (1)



“Trần… Trần đại ca, Vương… Vương gia… và tướng… tướng quân… có ở… bên trong không? Hu hu… hu hu…”

“Tiểu Trác, có chuyện gì mà vội vã thế? Chạy đến mức thở không ra hơi, nói không thành câu, tướng quân đang ở bên trong liệu thương cho Vương gia.”

“Xảy… xảy ra chuyện lớn rồi, vị công… vị công tử với bộ ria mép… cùng… cùng đến đây với Vương gia… đã xảy ra chuyện rồi!”

Bên ngoài, cuộc hội thoại giữa Trần Dũng và Tiểu Trác khiến Thượng Quan Tầm chẳng thể nào tiếp tục trị thương cùng Tiêu thúc nữa.

Giọng của Tiểu Trác bên ngoài ngày càng nhỏ đi, còn giọng của Trần Dũng lại lớn lên: “Ngươi nói gì hả?”

Thượng Quan Tầm dù ngồi trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng hỏi kinh ngạc của Trần Dũng, trong lòng thầm rủa một câu: “Chết tiệt! Người phụ nữ này, không biết lại gây ra chuyện ngu xuẩn gì đây? Kể từ khi bắt đầu chú ý, nàng ta chẳng yên phận lấy một ngày, lúc nào cũng đi gây họa khắp nơi, đúng là yêu tinh chuyên rước họa về nhà!”

“Tầm Nhi, đừng quá lo lắng! Vương phi người hiền tự có trời phù hộ, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu. Nếu con dừng lại lúc này, công lực sẽ không thể nào hồi phục lại như trước kia nữa.” Cảm nhận được lực cản bên trong cơ thể của Thượng Quan Tầm, Tiêu thúc vừa giúp Tầm vận công, vừa đưa lời khuyên giải.

“Tiêu thúc, hôm nay cứ tạm dừng ở đây thôi. Sau này, Tầm Nhi sẽ tự ngồi thiền điều khí, chuyện đêm nay đành phải giao lại cho người vậy.” Lúc này, choán toàn bộ tâm trí Thượng Quan Tầm là hình bóng của người phụ nữ đó, hắn làm gì còn tâm tư đâu mà tiếp tục liệu thương, Tiêu thúc vốn không biết khả năng gây họa của người phụ nữ kia mạnh mẽ đến độ nào.

Thượng Quan Tầm cố gắng điều chỉnh khí huyết, đang vận khí ngăn lại ở đang điền, nhưng nhất thời không quay lại được, trong lúc hoang mang, ngài liền vận chân khí, vội vã ép khí ra khỏi đan điền, hít thở ba lần mới có thể điều hòa lại toàn bộ khí huyết. “Khụ khụ khụ…” Thượng Quan Tầm hoa khan vài tiếng, trong lòng thầm nghĩ, e là trong vài năm nữa mới có thể lấy lại được ba thành công lực này!

“Tầm Nhi…”

Đưa tay ra hiệu Tiêu thúc im lặng, Thượng Quan Tầm đứng dậy đi về phía chiếc ghế tựa lớn rồi ngồi xuống, sau đó lớn tiếng nói vọng ra phòng ngoài: “Trần Dũng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau đưa Tiểu Trác vào trong này nói chuyện!”

Vừa dứt lời, ngài liền thấy Trần Dũng dẫn theo Tiểu Trác mặt mày hoảng hốt tiến vào trong.

Tiểu Trác vừa nhìn thấy Thượng Quan Tầm đã quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo: “Hồi bẩm… Vương gia, vị công tử có ria mép đến… đến cùng với ngài, ngài ấy đang…”

“Rốt cuộc người đó sao rồi? Nói mau!”

“Tất cả đều do lỗi của thuộc hạ, trên đường bê trà Cực lạc tán đến cho đám cô nương mới được đưa tới kia uống, không ngờ gặp vị công tử có ria mép đó…”

“Người đó uống rồi sao?” Tiểu Trác còn chưa nói hết, Thượng Quan Tầm đã đoán được kết quả sự việc. Chết tiệt! Người phụ nữ ngốc nghếch chẳng khác gì con heo này, cái gì không uốn lại đi uống thứ trà đó chứ!

Thượng Quan Tầm đập mạnh lên tay ghế, rồi xông thẳng ra ngoài.

“Vương gia!”

“Vương gia!”

“Vương gia!”

Bước ra khỏi cửa, Thượng Quan Tầm liền nghe thấy ba tiếng gọi đồng thời vang lên, hắn đột nhiên sực tỉnh, gần đây bản thân đã quá quan tâm đến nàng, không ngờ còn trở nên nông nổi đến quên cả chuyện không hỏi Tiểu Trác đã gặp nàng ở đâu.

Thượng Quan Tầm quay lại hỏi thì biết Hạ Chi Lạc đang ở Thanh Mộc Trúc, hơn nữa nàng ta uống tận hai cốc. Thượng Quan Tầm dặn dò Tiêu Thúc phá tất cả nữ nhân đi tìm. Trước khi đi, Tiêu thúc có đưa cho Thượng Quan Tầm một bình thuốc, nhận lấy thuốc giải, Tầm liền đề khí bay nhanh về phía Thanh Mộc Trúc.

Lúc đến Thanh Mộc Trúc, ngài không tìm thấy nàng. Trước khi tới đây, ngài đã liệu được nàng chắc chắn sẽ không đứng mãi ở đây. Ngài sắp bị người phụ nữ này ép cho phát điên lên rồi. Nếu trong vòng một canh giờ không dùng thuốc giải, nàng sẽ chết vì vỡ huyết quản. Kể từ khi có những Minh sĩ đầu tiên, người ta đã bắt đầu điều chế thứ thuốc này. Chết tiệt! Ngài lại quên, trước khi đi Hoa Quỷ đã nói công hiệu của thuốc sau khi uống một và hai cốc khác nhau thế nào. Nếu uống hai cốc, liệu dược tính có phát tác nhanh gấp đôi không?

“Hạ Chi Lạc, cô mau ra đâ cho ta!”

“Hạ Chi Lạc, cô là đồ đầu heo, cô đang ở đâu, mau ra đây cho ta!”

“Hạ Chi Lạc, ta đếm đến ba, cô biết đường thì ra nhanh lên. Nế ta đếm đến ba mà cô không xuất hiện, thì ta sẽ bắt cô phải gánh chịu hậu quả nặng nề đấy!”

“Một… hai… ba…”

Rốt cuộc ngài đang làm gì chứ? Tại sao lại làm mấy chuyện ngốc nghếch giống như nàng vậy?

Ngài đã tìm tất cả những nơi nàn hay tới chơi, nhưng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng nàng đâu cả. Trên đường, ngài tình cờ gặp vài người phụ nữ, họ điều nói không nhìn thấ nàng. Ngài tức giận đấm mạnh vào thân cây cổ thụ trước mặt, ngài điên cuồng tới mức tìm cả trên cây. Ngài đã tổn hao quá nhiều chân khí! Nếu không tìm được người phụ nữ này, e là người chết trước sẽ là ngài.

Người phụ nữ chẳng khác đầu heo này rốt cuộc chết ở phương nào rồi? Chết tiệt! Nếu để ngài bắt được, nhất định ngài sẽ mắng cho nàng một trận nên thân. Sau đó sẽ nhốt nàng một mình trong thạch thất, bắt quay mặt vào tường tự hối.

Nhưng sau đó, ngài tự nhủ phải thật bình tĩnh. Đầm nước, nhất định là ở nơi đấy! Hình ảnh đầm nước vừa hiện lên trong đầu, ngày đã bay đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Từ xa, ngài đã thấy một phụ nữ, y phục xộc xệch đang nằm trên đất, không ngừng khỏa nước lạnh lên mặt, không cần nghĩ nhiều ngài biết đó chính là con heo ngốc nghếch chết tiệt của ngài. Heo, loài động vật mà nàng yêu thích nhất! Thật sự lúc này không thể tìm được từ nào xác thực với hình ảnh của nàng hơn nữa.

“Hả? Ha ha… tại sao ta vừa nhìn thấy ngài là cảm thấy hưng phấn nhỉ? Ha ha… ha ha…”

Nhìn thấy nàng nhoài lên thân người mình, hai má đỏ bừng bừng một cách dị thường do dược tính phát tác, thế mà nàng vẫn còn ngô nghê nói với ngài câu đó, Thượng Quan Tầm cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Ngài nói: “Cô đúng là người phụ nữ còn ngốc nghếch hơn cả heo, hưng phấn là bình thường, nếu cô không hưng phấn thì mới gọi là quái dị.”

Ngà bước lại gần, hai tay vừa chạm vào người nàng, định đỡ nàng đứng dậy thì đã bị nàng đẩy mạnh ra.

“Câu nói vừa nãy của ngài là có ý gì hả?” Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt nàng.

“Lại đây, mau dùng thuốc giải đi, uống xong là cô sẽ khỏi thôi!” Ngài không muốn lãng phí thời gian nói với nàng những điều không liên quan.

Khi định nắm tay nàng lần nữa, hai tay nàng đã ôm chặt lấy cổ ngài, y phục trên người cũng rơi xuống quá nửa, phần tóc ướt xòa trên ngực ngài. Nàng đột nhiên đưa mặt áp lại gần, nhìn ngài bằng đôi mắt mơ màng, say đắm, khẽ cau hai đầu mày, rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Thuốc giải? Ta thật sự trúng độc rồi sao?”

Đối diện với bộ dạng gợi cảm khiến người ta khó lòng cưỡng lại của nàng, ngài hít một hơi thật sâu. May mà, thần trí của nàng vẫn còn khá tỉnh táo, nên ngài liền thực thà cho nàng biết: “Cô không bị trúng độc mà chỉ là uống nhầm một loại xuân dược có tên là Cực lạc tán.”

Ngài vừa dứt lời, nàng lại cọ mặt vào ngực ngài, vào lúc ngài vừa cúi đầu xuống định xem thì miệng đã bị nàng chặn lại. Ngài chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại bị chặn miệng theo kiểu này.

Ngài cảm thấy cơ thể mình không thoải mái lắm! Á, đau quá! Người phụ nữ này không ngờ lại dám cắn mạnh vào bờ môi ngài!

Sau đó, nàng lại đẩy ngài ra, hung dữ chỉ thẳng vào mặt ngài rồi hỏi: “Nói mau, ngài đã từng đến kĩ viện chưa? Đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi?”

Thông thường, khi một người đàn ông bị hỏi câu này, sắc mặt sẽ nhanh chóng biến đổi, khó chịu vô cùng và ngài tin sắc mặt mình cũng đã đưa ra đáp án tuyệt nhất. Đây vốn là chuyện mà một người phụ nữ thường làm khi thẩm vấn người đàn ông của mình xem có lăng nhăng bên ngoài hay không.

Ngài ca chặt đôi mày, suy nghĩ cặn kẽ hai vấn đề nàng hỏi. Câu Lan Viện? Đó chín là nơi mà Hoa Quỷ thường xuyên ghé thăm, thậm chí còn lưu luyến không rời. Và vấn đề thứ hai đã lên giường cùng mấy người phụ nữ rồi? Nghe xem, đến câu hỏi nàng bật ra lúc nào cũng khác biệt với những người phụ nữ khác. Những câ hỏi kiểu này, làm sao một người phụ nữ hiền thục có thể thốt ra được chứ? Nàng coi ngài là loại người gì vậy?

Ngài cốc mạnh một cái lên trán nàng, đưa lời nạt nộ: “Ăn nói linh tinh gì thế? Mau uống thuốc giải vào đi?”

“Ngài là đồ đầu heo!”

Ngài đang định đổ thuốc giải đưa cho nàng uống thì đầu ngài bỗng đau như búa bổ trước giọng nói thần sầu của nàng.

“Một câu hỏi đơn giản vậy mà ngài cũng phải suy nghĩ lâu thế hả? Ngài đúng là con heo chết tiệt!” Nàng lại thét lên, đưa lời mắng mỏ tiếp.

Lúc này thật không thích hợp để truy hỏi vấn đề này, lẽ nào nàng không biết sức khỏe, tính mạng của bản thân mới quan trọng hơn sao? Bấc giác, lửa giận tuông trào, ngài vừa nghĩ phải cho nàng một trận để chừa cái thói ghen tuông này, không ngờ ngay giây sau, nàng đã xông thẳng tới…

Ngài cũng không nghĩ rằng, có một ngày, mình lại nằm trên cành cây cổ thụ để thưởng thức phong cảnh xung quanh nhưng lại theo một phong thái hoàn toàn khác lạ. Ngài âu yếm nhìn tiểu yêu tinh trong lòng mình, rồi nhìn cây cổ thụ cao lớn trước mặt, thật sự không biết hàng ngày làm thế nào mà nàng leo lên đây được.

Nghí ngoáy nghịch lọn tóc mềm mại và sáng bóng của nàng trong tay, ngài đưa lên môi, mùi thơm dịu nhẹ, hoàn toàn khác mùi hương son phấn nồng nặc và mùi tinh dầu khó chịu của những người phụ nữ khác.

Nàng khẽ cử động, y phục rơi xuống, ngài giúp nàng chỉnh lại y phục, còn nàng cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngài, ngủ ngon lành như một chú heo ngốc. Đáng yêu quá!

Thuốc giải mà Tiêu thúc đưa không dùng đến, bây giờ cũng chẳng biết rơi đâu mắt rồi. Ngài đưa tay tìm ở cành cây cạnh bên, liền tóm được hai miếng vải kỳ quái, bất giác bật cười thành tiếng. Lúc vừa mới cởi áo ngoài của nàng, ngài đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ đồ này. Lẽ nào, vì quá lâu rồi không động đến phụ nữ cho nên ngài chẳng biết được chiếc yếm của họ đã thay đổi kiểu dáng thành ra thế này? Còn có một thứ nữa, nói là quần lửng thì hơi ngắn quá, kiểu dáng thì kì quái, cái này rốt cuộc được mặt thế nào chứ?

Ngài đưa tay sờ cằm, cảm giác đau đớn dường như vẫn còn, cúi đầu xuống nhìn lồng ngực, vết răng còn in đậm. Hầy, đây chính là kiệt tác của tiểu yêu tinh nửa heo nửa cẩu đây mà! Ngài ôm nàng vào lòng chặt hơn trước, sau cùng vẫn là đã để cho nàng được toại nguyện.

Kể từ khi khiến nàng bị thương ở vườn mai, trong vô thức, ngài càng lúc càng thêm quan tâm đến nàng, đồng thời cũng có cảm tình với nàng nhiều hơn trước. Sau lần nói chuyện trong Li Hiên, ngài thật sự không muốn tin nàng chính là Hạ Chi Lạc, thế nhưng câu nói “tự lo lấy thân” mà ngài nói vào đêm tân hôn, lại khiến ngài không thể không thừa nhận sự thật trước mắt. Lần này, ngài đưa nàng tới Hoàng lăng cũng vì rất nhiều lí do, trong đó phần nhiều là vì muốn nàng thấu hiểu mọi thứ có liên quan đến ngài, và ngài biết cũng đã đến lúc hai người bắt đầu cuộc sống của phu thê thông thường rồi.

Hôm nay gặp đúng đêm trăng tròn, không biết mấy người Tiêu thúc có chống chọi nổi không?

Nàng lật người, mở đôi mắt mơ màng, nhẹ chớp vài lần. Ngài biết nàng đã tỉnh, liền bế nàng ngồi lên người mình, ghì chặt nàng vào lòng, bắt đầu kể cho nàng bí mật khủng khiếp của Hoàng lăng trong lời đồn thổi của mọi người.

Hai mươi năm trước, Tiêu thúc vì mẫu thân của ngài mà tiến vào Hoàng lăng. Ba năm trước, mẫu thân ngài trước khi qua đời đã dặn lại, cho dù thế nào ngài cũng phải tìm được Tiêu Li, nữ nhi duy nhất của Tiêu thúc, nếu không ngài sẽ chết mà không thể nhắm mắt được. Bởi vậy, từ thời điểm đó ngài bắt đầu điều tra, rồi phát hiện ra bí mật khủng khiếp của Hoàng lăng. Vốn dĩ, trước đây ngài nghĩ Hoàng lăng chính là thánh địa thờ cúng tổ tiên bao đời của mình, chỉ có những con cháu Hoàng thất phạm phải sai lầm mới bị nhốt vào đây để tự hối, không ngờ nó còn ẩn chứa một bí mật ghê tởm đến thế.

Không biết bắt đầu từ triều đại nào, bè lũ gian thần trong triều lấy lí do bảo vệ căn nguyên thiên thu vạn đại của Hoàng triều Kim Bích liền đưa ra ý tưởng đưa một đội binh sĩ tới đây canh giữ Long mạch tôn quý, và Long mạch ấy chính là Hoàng lăng sau này. Để phòng trừ những binh sĩ này có lòng phản kháng, chạy trốn hay kháng nghị, chúng liền thích lên trán họ chữ “Minh” và bắt họ phải uống thuốc độc. Hoa Quỷ đã từng chuẩn trị cho mấy Minh sĩ ở đây, đều có cùng kết luận rằng đây là thứ độc đã thất truyền từ rất lâu. Đó là Huyết Ảnh, thứ độc dược lợi hại nhất dùng để khống chế con người. Huyết Ảnh… Huyết dẫn, đây vốn là thứ cực độc phải dùng máu người làm thuốc dẫn thì mới có thể điều chế ra, mỗi năm vào khoảng thời gian họ đang ở đây, những Minh sĩ này sẽ bị độc dược phát tác, mỗi lần kéo dài ba ngày liền. Minh sĩ trúng độc toàn thân sẽ phát ngứa, ngày thứ nhất trên mặt bắt đầu nổi lên vết mẩn màu đỏ, ngày thứ hai lan ra toàn thân, nếu đến ngày thứ ba vẫn không có thuốc giải, sang ngày thứ tư, dịch độc sẽ trào ra khỏi vết mẩn, chết một cách đau đớn. Còn thuốc giải mỗi năm sẽ phải đổi lại bằng một sinh mạng mới, một tính mạng mới được mười năm, hai tính mạng mới được hai mươi năm, ba tính mạng mới đổi được ba mươi năm. Đây chính là chiêu thứ hai của bè lũ gian thần trong triều. Bởi vì bắt quá nhiều tráng đinh đi làm Minh sĩ, thế nên khó tránh khỏi dị nghị từ bách tính, đảo loạn triều cương, giang sơn của Hoàng triều Kim Bích có ngày không giữ lại được, vì vậy, họ liền nghĩ ra việc để cho chính con cháu đời sau của những Minh sĩ này tiếp tục thủ giữ Hoàng lăng.

Đương nhiên, kịch độc Huyết Ảnh cũng sẽ di truyền sang đời sau theo quan hệ huyết thống, vì vậy ngày nào còn chưa tìm được thứ máu làm thuốc dẫn, các Minh sĩ đành phải đời đời tử thủ ở Hoàng lăng này. Nếu sinh ra con trai thì phải làm Minh sĩ, sinh con gái thì sẽ trở thành công cụ sinh ra các Minh sĩ đời sau. Rốt cuộc vẫn cứ phải chết mà thôi. Cho dù là Minh sĩ hay những người phụ nữ đáng thương kia, một khi đã tiến vào Hoàng lăng thì chẳng còn cách nào thoát ra được, trừ khi họ chết đi.

“Sao vậy?” Thượng Quan Tầm thấy nàng đột nhiên rời khỏi thân mình, ngồi dậy, hai tay ôm lồng ngực, không ngừng ho khan.

Ngài khẽ cau mày, băn khoăn tự hỏi, làm gì có ai vừa mới “làm” xong mà đã có thai rồi chứ?

Nhìn dáng vẻ vô cùng khổ sở của nàng, ngài biết nàng cảm thấy không khỏe, vội kéo nàng vào lòng, bỗng nghe thấy nàng nói một câu khó hiểu: “Ta buồn nôn, thật sự muốn nôn, ghê tởm quá đi mất! Hừm… Mấy người họ Thượng Quan nhà chàng đúng là biến thái quá thể! Không ngờ dám làm những chuyện tuyệt tử tuyệt tôn như vậy. Nếu có thể tìm ra mộ phần của đám gian thần kia, ta nhất định phải sai người đào hết lên, rồi lôi bọn chúng ra, tìm đám người biến thái hơn “làm thịt” thân thể bọn chúng. À! Không đúng, nên nói là “làm thịt” đống xương tàn của bọn chúng mới phải.

Biến thái? Tuyệt tử tuyệt tôn? Ngài không hiểu, Doãn, Khiêm và ngài đến giờ vẫn chưa có con cháu nối dõi mà. “Làm thịt” thi thể, xương cốt? Cái này thì ngài hiểu. Người phụ nữ này sao suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện kì quái, còn nghĩ ra những cách thức trừng phạt ghê rợn thế chứ?

Ngài đưa tay búng mạnh vào má nàng, nàng lập tức làm bộ hung dữ, thét lớn: “Chàng còn dám làm đau đầu, đau má hoặc bất cứ chỗ nào trên cơ thể ta một lần nữa, ta sẽ cắn ngài thật đấy!”

“Ha ha, đúng là một chú chó nhỏ đáng yêu!” Thượng Quan Tầm bật cười thích thú.

“Cười cái gì chứ?”

“Ây da!” Còn chưa kịp trả lời, ngài đã bị nàng cắn cho một phát rất mạnh. Hoa Quỷ nói nàng là mụ mẫu dạ xoa, thật không sai chút nào! Ngài bị nàng chọc cho tức chết được mất. Cứ động một tí là nàng lại có những suy nghĩ kì quái, sau này phải tìm cơ hội chỉnh đốn nàng mới được.

Bỗng nhiên, nàng vỗ tay rồi vui vẻ lên tiếng: “Ta biết rồi nhé, chàng đang truy tìm đào phạm, tự ý thả ngưởi, tới đây tự hối chứ gì? Tất cả đều là âm mưu mài ngài dựng lên phải không? Bởi vì ngài muốn tới Hoàng lăng này, nên đã làm cho mọi thứ thành ra như đang thuận theo lí tự nhiên, có đúng không?”

Ngài mỉm cười với nàng thay cho lời tán thưởng. “Quả là thông minh!”

Nhưng điều bất ngờ sau đó chính là ngài không còn nhìn thấy nụ cười đắc ý của nàng nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt xám xịt, đôi mắt tràn đầy nộ khí liếc về phía mình, sau đó bàn tay xinh xắn kia vỗ mạnh lên người ngài một phát. Hừm, người phụ nữ này tại sao luôn thích giải quyết vấn đề bằng vũ lực vậy chứ?

“Nói mau, sao ngài lại lừa ta đi tìm Hoa Thanh Thần lấy thuốc Khiên hồn quy?”

Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi! Thế nên tuyệt đối không nên coi thường phụ nữ! Bọn họ vốn là nhũng sinh vật cực kì hẹp hòi, chỉ một chuyện nhỏ nhưng lại thù lâu nhớ dai, tưởng rằng họ đã quên vậy mà vào một ngày đẹp trời nào đó lại tìm đến tính sổ. Thực ra, lần đó ngài đơn giản chỉ muốn chọc ghẹo nàng và Hoa Quỷ thôi. Nói cho cùng thì khoảng thời gian đó, chuyện Minh sĩ Hoàng lăng, chuyện của Nhược Lan, cùng chuyện của Huyền Vũ đã khiến ngài vô cùng phiền lòng. Khiên hồn quy, ngài không cần nàng nhất thiết phải lấy từ chỗ của Hoa Quỷ, tự ngài trực tiếp đến lấy cũng được, nhưng ngài muốn nàng đấu trí cùng Hoa Quỷ một phen, xem ai tà giáo hơn thôi.

Vừa hay, Hoa Quỷ vốn tự nhận là kẻ “nguyện chết dưới gốc mẫu đơn, dù làm quỷ cũng phong lưu” đến nhờ ngài giải quyết chuyện ban hôn. Không phải ngài định kiến, nhưng Hoa Quỷ sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay của phụ nữ. Nếu đã không sợ chết mà tìm đến chỗ ngài, vậy ngài cũng chẳng có lí gì từ chối cả. Dù sao cũng đang có chuyện cần, ai giúp thí có gì quan trọng chứ? Vừa hay ngài lại đang có nhiều rắc rối muộn phiền khác, nếu có kịch hay để xem, sao chẳng lấy đó mà giải sầu. Và màn đối đầu giữa nàng và Hoa Quỷ thật sự đã giúp ngài giải sầu hiệu quả.

Ngài bất giác bật cười sảng khoái, câu hỏi con heo qua cầu đó quá tuyệt!

“Nàng sẽ nhanh chóng biết được thôi. Biết được lời giải sớm quá sẽ chẳng còn thú vị nữa.” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng ngài không muốn nàng biết ngài đã cố tình bợn cợt hai người bọn họ.

Nghĩ đến việc nàng khỏe hơn hẳn những người phụ nữ bình thường khác, động thủ không những nặng mà còn độc, ngài liền tính đến việc sau này dạy nàng một số công phu cơ bản, ngộ nhỡ có chuyện gì cần kíp, ngài không có ở đó, nàng cũng có thể tự mình ứng phó được.

“Không nói thì thôi!” Nghe ngữ khí bất cần đó của nàng, ngài nghĩ nàng đã không còn hiếu kì nữa, ai ngờ lát sau nàng lại đưa ra một loạt các câu hỏi khác.

“À đúng rồi, chuyện hai hôm trước rốt cuộc là thế nào? Cột nước xoáy đó có phải do chàng gây ra không? Tại sao chàng lại chui lên từ dưới nước, lại còn ở trần thân trên, rồi thổ nhiều máu đến thế?”

Không nhắc tới thì thôi, vừa hỏi đến, ngài lại thấy cực kì đau lòng, người phụ nữ này thật có bản lĩnh! E là cả đời này ngài cũng chẳng thể nào luyện nổi tầng thứ chín của Hỏa tương cửu chuyển thần công, máu huyết toàn thân nóng rực, cần phải ở trần thân trên để nội khí giảm nhiệt, nếu không, nhiệt lượng tích tụ bên trong quá nhiều sẽ dễ bị trào máu mà chết. Nước ở trong đầm lạnh, đương nhiên thích hợp nhất để tu luyện thứ thần công này.

Hôm đó, đúng lúc ngài đang tập trung tu luyện, liền nghe thấy tiếng hét thảm thương của người phụ nữ này. Ngài vốn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, thật không ngờ khi mở mắt liền nhìn thấy nàng cởi hết y phục ở thân trên đang thản nhiên nằm trên một hòn đá. Trong người nhiệt lượng đã phừng phừng, lúc này lại chịu thêm kích thích về thị giác, ngài có thể không thổ huyết sao? Không bị tẩu hỏa nhập ma coi như là quá may mắn rồi!

“Sao chàng đỏ mặt vậy?” Nàng tò mò hỏi.

“…” “Chàng đừng nói với ta rằng, hôm đó vì nhìn thấy ta cởi hết y phục, chàng nổi ý gian tà nên mới xảy ra những chuyện sau đó đấy?”

“…”

“Mặt vẫn đỏ, lẽ nào đã bị ta nói trúng? Chàng đúng là đồ háo sắc!”

Nàng còn chưa kịp nói hết, ngài đã dùng cách nhanh nhất để phong kín cái miệng đáng ghét đó lại. Người phụ nữ này ồn ào quá, chẳng im lặng được giây phút nào. Có lẽ sau này ngài phải dùng cách này nhiều hơn mới được, cảm giác cũng không đến nỗi tệ lắm! Có điều, bộ râu này có phần vướng víu, không hiểu sao nàng cứ thích cải dạng nam trang như thế chứ?

Mặt trời dần lặn, tiếng gào thét đau đớn của đám Minh sĩ bắt đầu vang lên, chất độc huyết ảnh phát tác gây ra những cơn đau đớn khôn lường, không phải cứ dùng thuốc giải là có thể làm tan được, thậm chí thứ thuốc này còn dày vò bọn họ suốt đêm. Cách duy nhất là vận công giúp thuốc giải trong người họ nhanh chóng phát huy tác dụng. Thượng Quan Tầm không đưa nàng vào Hoàng lăng. Ngài lo nàng một mình ở ttrong thạch thất sẽ sợ hãi, nên tạm thời cho nàng ở lại Tử Mộc Trúc. Sau khi sắp xếp chỗ ở cho nàng đau vào đấy, ngài liền tới Xích Mộc Trúc tìm Tiêu thúc, một mình người đang vận công cứu nhiều Minh sĩ như vậy, không biết có chịu đựng nổi không.

Đêm nay trăng tròn, gió thổi vi vu, cành cây không ngừng đu đưa trong gió, từng dòng khí lưu chuyển động bất thường, không bình thường chút nào.

Bỗng nhiên, một bóng cây biến thành hai bóng người bay thẳng về phía ngài. Thượng Quan Tầm lập tức thét lớn: “Bọn Tinh Túc Môn các người đúng là khiến người ta phải bội phục, sau khi nhận được nhiệm vụ, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định phải hoàn thành. Tinh Túc Môn chỉ có nữ sát thủ thôi sao? Từ xưa đến nay ta không bao giờ đánh phụ nữ, nếu không muốn chết thì mau cút đi!” Ban ngày mới trà trộn vào Hoàng lăng, đến tối mới hành sự, tốc độ của Tinh Túc Môn quả nhiên khiến cho người khác phải khâm phục.

“Nói ít thôi, tiếp chiêu!” Hai người phụ nữ lộn người, đâm thẳng mũi kiếm về phía ngài, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng.

Sau khi tiếp mấy chiêu, ngài chẳng còn tâm trạng kéo dài trận chiến liền đề khí xoay người, dùng tay đập mạnh vào sau gáy một người. Người này phản ứng rất nhanh, vung kiếm về phía ngài, thế nhưng công phu của người này vẫn còn non yếu, không nhận ra đó chỉ là chiêu giả của ngài. Nhanh như cắt, ngài giáng một trưởng vào vai trái khiến người này đau đớn lùi lại mấy bước rồi lập tức ẩn thân.

Kiếm pháp của người còn lại càng lợi hại hơn. Trong võ công, có nhiều chiêu chỉ dùng với mục đích dụ địch, thế phòng thủ trong đó vô cùng vững chắc, có thể tiến cũng có thể lùi. Ngài liền dụ kẻ đó xuất kiếm, dĩ thủ vi công[1], nhân cơ hội đoạt luôn thanh kiếm, rồi nhanh như chớp tấn công ngược lại. Kẻ đó không tránh kịp, bất cẩn bị ngài tấn công vào trước ngực, nhất thời xấu hổ liền liều mạng xông tới. Ngài vừa rồi vì tránh thế kiếm, liền phẩy ám khí trong cánh tay áo còn lại ra nên mới trúng ngực của người này. Đúng là tạo nghiệt! Xem ra ngài đã bị tiểu yêu tinh kia làm hư mất rồi! Kẻ đó sau khi trúng ám khí của ngài cũng nhanh chóng biến mất. Sáng mai, ngài nhất định phải đi rà soát lại nơi đây một lượt mới được.

[1] Dĩ thủ vi công: Lấy (phòng) thủ làm (tấn) công.

Vừa tống khứ đi được hai người thì lại dụ đến một người khác, từ sát khí mà hắn tỏa ra, ngài có thể cảm nhận đây không phải là một sát thủ tầm thường. Người này theo sát phía sau ngài, chưa hề có ý định lộ diện đối đầu. Lúc đi tới Thanh Mộc Trúc, ngài mới dừng lại, không tiến lên trước cũng chẳng quay ra sau, lên tiếng: “Mau ra đi!”

“Mới vậy mà đã giải quyết xong hai sát thủ của ta, xem ra bọn chúng chắc chắn phải chịu hình phạt thích đáng rồi!” Giọng của tên sát thủ này nghe già nua nhưng mạnh mẽ, hiển nhiên đã dùng thuật biến thanh tuyệt hảo.

Thượng Quan Tầm quay lại nhìn người vừa xuất đầu lộ diện. Hắn có thân hình cao lớn, trên khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ. Ngài không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau chỉ thị đám sát thủ kia lại ra mặt nhanh như vậy.

“Thật có lỗi quá, không ngờ chủ nhân của Tinh Túc Môn lại đích thân chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh thế này để tìm ta!” Thượng Quan Tầm cất tiếng.

“Ha ha, ha ha, khách khí quá! Thụy Vương gia đã hảo tâm thu nhận Thất Túc của ta gần hai năm nay rồi, lo ăn lo ở, cũng chẳng tính toán gì với ta, sao ta lại dám chê đường xa xôi chứ? Thất Túc đâu rồi? Lâu lắm rồi không gặp nó, ta nhớ nó quá!”

Môn chủ của Tinh Túc Môn trực tiếp tới khiến Thượng Quan Tầm nâng cao phòng bị.

“Môn chủ lần này tới đây chắc không chỉ để hàn huyên chuyện cũ cùng Nhược Lan chứ? Có gì xin cứ nói thẳng, mọi người đều thông minh cả mà.” Những lời nói khách khí, sáo rỗng đó tốt nhất là nên dẹp hết đi, Thượng Quan Tầm thầm nghĩ.

“Thụy Vương gia quả nhiên là người hiểu chuyện, vậy ta cũng không khách khí nữa. Ta có thể không đòi Thất Túc lại, nó ở đây cùng ngài hay ở bên cạnh Bắc Đường Ngạo cũng xong, đối với ta không hề quan trọng, Điều quan trọng chính là đá Huyền Vũ, ta nhất định phải có nó bằng được.”

Quả nhiên hắn tới đây là vì đá Huyền Vũ.

“Ha ha, Tinh Túc Môn hình như rất giỏi dùng mĩ nhân kế, tác phong hành sự của Tinh Túc môn chủ cũng khác người thường. Thứ đồ đó vốn dĩ không phải của ngài, tại sao môn chủ lại nói nhất định phải có được chứ?” Năm đó, Thượng Quan Tầm vô tình cứu được Nhược Lan, thực không ngờ Ngược Lan lại chính là nguồn họa gây ra cuộc phân tranh này.

Mĩ nhân kế, chiêu thức lợi hại nhất trong thuật dùng binh. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, từ nội loạn trong nước Huyền Vũ cho đến việc đối đầu giữa hai nước, mãi mãi chẳng thể xem nhẹ vai trò của người phụ nữ. Còn môn chủ Tinh Túc Môn trước mắt lại càng không đơn giản, thân phận hắn kì bí, khó đoán, liệu có phải là người ấy?

“Nghiêm trọng quá rồi! Mĩ nhân kế không phải chẳng có chút tác dụng gì với ngài sao? Đá Huyền Vũ, ngài nhất quyết phải có nó. Vậy giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa.”

Hoàn toàn nằm trong dự liệu, sau cùng họ vẫn phải nói chuyện với nhau bằng chiêu thức.

Kiếm pháp của môn chủ Tinh Túc Môn giỏi hơn tưởng tưởng của Thượng Quan Tầm rất nhiều. Kiếm chiêu phong phú, kiếm quang lóe sáng, hướng đi tứ phía. Không biết đã giao chiến bao lâu rồi, cây tiêu trong tay Thượng Quan Tầm chẳng thể nào chống đỡ được thêm nữa, ngài liên tục lui lại phía sau.

“Sao thế? Đến lúc này rồi mà vẫn không nỡ dùng Sí diễm chưởng sao? Vậy thì ta không khách khí nữa.” Môn chủ Tinh Túc Môn dứt lời liền thi triển tuyệt chiêu Tư Thần Kiếm, chiêu thức cũng tinh diệu, liên hồi hơn trước.

Đối mặt với kẻ địch mạnh, Thượng Quan Tầm không thể không dùng Sí diễm chưởng, thế nhưng nội thương trước đó còn chưa lành, lực đạo tung ra chỉ bằng một phần ba mọi khi. Môn chủ Tinh Túc Môn dùng vỏ kiếm bên tay trái đập mạnh vào Thượng Quan Tầm khiến cả người ngài loạng choạng lui về phía sau. Thân mang nội thương không thể nào chống chọi thêm được nữa. Ngài quỵ xuống, ôm ngực, miệng trào ra một ngụm máu tươi. Chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm của môn chủ Tinh Túc Môn đã kề sát bên cổ ngài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...