Liễm Diễm

Chương 15



Hôm sau, giờ mẹo, quang cảnh quân doanh đã một mảng bận rộn, vo gạo thổi cơm, chăm ngựa mài thương, tất cả đều tập trung chuẩn bị cho giờ phút quyết định.

Trong ngự trướng tọa lạc ngay trung tâm của trại, mọi người đương chờ đợi vị chỉ huy cao quý, hết thảy ngạc nhiên há hốc mồm.

Chỉ thấy hoàng đế một thân nhung trang, khôi giáp sáng lòa, bộ dáng sẵn sàng xuất phát. Hơn nữa, không biết chữa trị thế nào, sắc mặt cư nhiên tốt hơn rất nhiều, trên má lại phiếm một tia hồng nhuận. Bên cạnh, Ngạn sung dung cũng khoác trên mình nhẹ nhàng nhuyễn giáp, tựa vào vai hoàng đế, nhỏ giọng nói gì đó. Thoạt nhìn, hiện ra một cảnh phu thê thâm tình gắn bó khiến người ngoài vô cùng ngưỡng mộ.

Không ai biết, thật ra có người đang dỗi.

“Ngươi cư nhiên xem trẫm như nữ nhân địa tô son điểm phấn?” Dịch Lan nhếch miệng mỉa mai.

“Hết cách rồi!” Ngạn Liễm vô tội nhún vai, bên tai hoàng đế tinh tế nói, “Không lẽ để cho các tướng sĩ chiêm ngưỡng chủ soái của họ thần sắc bệnh hoạn?”

“Ngươi!”

“Bệ hạ nhẫn đi …” Ngạn Liễm ngữ khí nhu hòa, sau lưng bàn tay nhỏ bé mềm mại không ngừng vuốt ve lên xuống, “Lấy nhu thắng cương”, ma lực kiều mị khiến Dịch Lan không còn hy vọng phản kháng.

Một mặt trấn an hòang đế, Ngạn Liễm bình tĩnh mỉm cười, thản nhiên ngẩng đầu hướng các tướng sĩ trong trướng quét mắt một vòng, trong lòng lầm bầm tính toán.

“Có một số việc, ta không cần nói, mọi người tự hiểu cho …” Ngạn Liễm một câu không đầu không đuôi lần đầu mở miệng.

Phía dưới nổi lên trận xôn xao, có người nhỏ giọng bàn tán.

“Trong buổi thương nghị cuối cùng trước giờ quyết chiến, bàn về mưu lược dụng binh, ta đây vô dụng.” Một lần nữa lời nói ra vẫn khiến cho kẻ khác không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. “Nhưng mà, có mấy câu ta muốn nói.”

“Thứ nhất, cái gọi là ngự giá thân chinh, thật sự, đế vương tuy là chủ soái nhưng không cần thiết phải trực tiếp đấu tranh, chỉ ngự ở phía sau,chận đầu trận tuyến, ổn định quân tâm là đạt được mục đích.” Ngạn Liễm cười cười chầm chậm nói.

Mọi người một trận sửng sốt, liền thông minh lĩnh ngộ: “Ngạn sung dung muốn nói chính là: bệ hạ hôm nay xuất chiến, chỉ cần ngồi phía hậu tuyến quan sát trận địa. Công thành đoạt đất, đem vinh quang trở về giao cho các tướng sĩ? Vậy chúng ta nguyện dốc toàn lực, không phụ bệ hạ chờ mong.”

Ngạn Liễm cùng hoàng đế khẽ hài lòng nhìn nhau, nhẹ nhằng vuốt cằm: “ Thứ hai, xuất chinh lần này, ta phải đi theo, nói là nhất thời ham chơi tùy hứng cũng được, hy sinh vì quốc gia đại cuộc cũng tốt, đều do các ngươi tự mình đánh giá, chỉ cần tốt xấu có thể dẹp yên dự luận, không hướng hoàng thượng gây điều bất lợi, hoặc tung lời đồn đãi dao động quân tâm vân vân…”

Những người có kinh nghiệm ngay lập tức đáp lời: “ Sung dung yên tâm,  sau khi lui xuống,  vi thần tất nhiên sẽ cấp cho các tướng sĩ một lý do tâm phục khẩu phục.”

“Kia còn một việc …” Ngạn Liễm khóe miệng hơi cong, lộ ra vẻ tinh quái nghịch ngợm, “Ta chẳng những muốn đi theo, còn muốn cùng bệ hạ cưỡi chung một con ngựa, phòng khi mệt mỏi, hao tổn khí lực …”

Giữ nguyên ánh mắt tinh ranh, Ngạn Liễm thoáng nghiêng mặt nhìn hoàng đế: “… có thể cho người nào đó dựa vào …”

Lại quay sang mọi người: “Tóm lại, mọi việc quyết định như vậy đi. Ta biết đã làm khó mọi người, bất quá, chỉ có biện pháp này …”

Thân thể Dịch Lan kỳ thật rất không thoải mái, cho nên từ nãy đến giờ thủy chung không nói một câu nào. Chính là tại thời điểm Ngạn Liễm nhắc đến “ Có thể cho một ai đó dựa vào”, đôi con ngươi vốn đang  ảm đạm đột lóe lên tia sáng có chút kỳ dị.

Dựa vào, nhất dựa vào!

Hắn vẫn nghĩ, lồng ngực mình vốn để cho người kia nương tựa vào. Không ngờ cư nhiên có một ngày hắn có thể dựa vào đôi vai mềm mại mà tinh tế của người kia.

Qua mấy canh giờ, mọi việc hết thảy đều được sắp xếp chu đáo, đại quân uy vũ khí thế rực trời.

Một con ngựa từ đại trướng chậm rãi đi ra, bên trên mang theo hai người, là hoàng đế cùng Ngạn sung dung.

Tuy rằng sớm biết Ngạn Liễm phải tùy quân xuất chiến, nhưng thấy hai người cưỡi chung ngựa, hơn nữa bệ hạ còn đem người trong lòng âu yếm mà ôm ấp, đám người ở dưới không tránh khỏi một trận xôn xao.

Dịch Lan chân không thể động, được vài nô tài hợp lực khiêng lên ngựa. Ngồi trên đây hắn càng thấu hiểu tình trạng chính mình có bao nhiêu thảm hại, một chân vô lực, ngay cả thúc ngựa còn không nổi nói chi phóng ngựa băng băng trên sa trường.

Đảo mắt, Ngạn Liễm cũng đã xoay người yên vị trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn hắn cười cười, thân thủ mau lẹ chụp lên tay Dịch Lan ngầm bảo hoàng đế nắm chặt tay mình, sau đó, nắm lấy dây cương gắt gao ghìm lại.

Có người còn chạy lại đỡ, mang chân hoàng thượng xếp lên bàn đạp, này rõ ràng làm bộ làm tịch mà thôi. Dịch Lan xem người ngồi trước mình, đôi chân cũng mau lẹ kẹp chặt bụng ngựa.

Tổng quan tình hình: nhìn sơ qua cứ tưởng hoàng đế tự mình kỵ mã mang theo ái phi, trên thực tế, người đang khống chế Tuyết Trung Phi bây giờ chính là Ngạn Liễm.

“Ngươi, được không?” Hoàng đế có chút nghi ngờ thấp giọng hỏi.

Ngạn Liễm chỉ dùng dây cương mà thao túng ngựa, thực sự là một chuyện vô cùng khó khăn.

“Cho nên đêm qua thần vụng trộm lẻn ra chuồng ngựa, cùng Tuyết Trung Phi bồi dưỡng cảm tình a!”. Ngạn Liễm nửa đùa nửa thực  trả lời, “Hy vọng hôm nay nó sẽ ngoan ngoãn nghe ta sai bảo …”

“Thắng bại ở lúc này đây …” Hắn ngước lên dựa vào lòng Dịch Lan, đẩy đẩy “ Biết rõ lần này dụng binh là đi vào nước cờ hiểm, nhưng không thử không được.”

Xa xa, nghe các tướng sĩ đã tập kết xong, Ngạn Liễm thân thể cứng ngắc không tự nhiên, lập tức trấn tĩnh: “Cung đã lên dây… bệ hạ, ôm chặt ta, chuẩn bị xuất phát!”

Bình ổn ngồi trên lưng ngựa, hoàng đế thoạt nhìn khí sắc hoàn hảo, ghìm ngựa chầm chậm, một lượt quét mắt toàn quân, hướng phó soái Ngạn Lăng gật đầu.

Ngạn Lăng chắp tay, mặt hướng đại quân, một phen khí thế động viên, điều binh khiển tướng, xếp quân bày trận.

Mọi việc an bài thỏa đáng, Ngạn tướng quân chuẩn bị vung tay ra hiệu, tuyên bố xuất chinh, lại bị thanh âm hoàng đế giữ lại: “Tướng sĩ, người ngồi cùng trẫm hôm nay, các ngươi hẳn biết rõ?”

Khoảng không mênh mông trống trải, lá quốc kỳ phần phật tung bay trong gió lạnh, thỉnh thoảng hòa trộn thanh âm của binh khi va vào nhau loảng xoảng cùng tiếng ngựa thở phì phò.

Trong mớ hỗn độn đó, những lời hoàng đế nói ra hữu lực đỉnh phong, khiến cho nơi nơi đều có thể nghe được rõ ràng.

Ngạn Lăng nhíu đôi chân mày. Hoàng đế trúng độc bị thương, vốn là khí lực tổn hại, hiện nay cư nhiên lại có thể dùng khẩu khí này để nói chuyện, tất là kết quả của việc đề khí quá mức.

Trong người nhiễm độc, cường đề chân khí, hậu quả tương đương chấn thương nghiêm trọng: Độc tố theo máu phát tán khắp thất kinh bát mạch, sơ sẩy có thể mất mạng.

Nghĩ vậy, mang theo sắc mặt khó coi, đưa mắt hướng về phía đế vương điện hạ, vừa lúc tiểu đệ đệ nhà mình quay đầu nhìn lại, liền liên tục nhấp nháy mắt.

Võ học khí công, Ngạn Liễm dĩ nhiên không hiểu. Nhưng thấy ca ca vẻ mặt lo lắng, cũng cảm nhận được hoàng đế có điều chi không ổn, liền mở miệng lên tiếng khuyên bảo.

Dịch Lan dường như biết hắn muốn nói gì, liền siết chặt nắm tay trấn an bảo bảo.

Nghe hoàng đế vừa hỏi, chúng tướng sĩ đầu tiên một trận im lặng, ngay sau đó như sấm dội rợp trời, tiếng la bùng nổ: “Biết rõ!”

“Hảo!” hoàng đế mở miệng, vẫn lại dùng nội lực, “Trẫm hỏi lại, trong các người ở đây, tính mạng của người nào đã được hắn cứu mang về?”

Lời này vừa nói ra, đám đông lập tức vỡ òa.

Trong lúc nhất thời những tiếng “Ta”,”Ta” không dứt bên tai.

“Tốt lắm! Hôm nay quyết chiến, Ngạn sung dung nguyện ý cùng trẫm dấn thân ra sa trường, các tướng sĩ các ngươi phải làm thế nào để đền đáp ân nhân cứu mạng?”

“Chúng ta quyết hy sinh anh dũng giết địch, bảo hộ bệ hạ cùng Ngạn sung dung an toàn!” Ngạn Lăng vốn nhạy bén, hô to mở lời.

“Chúng ta quyết hy sinh anh dũng giết địch, bảo hộ bệ hạ cùng Ngạn sung dung an toàn!” Lời thề nam nhi, thanh thanh rung trời, huống chi đại quân hơn mười vạn người nhất tề phát thệ,  khiến giang sơn không khỏi một trận lung lay.

Hảo!” Hoàng đế cười to, phất phơ áo choàng, “Nghe trẫm hiệu lệnh, tất cả xuất phát!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...