Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

Quyển 1 - Chương 36: Cái Gì Gọi Là Người Chơi



Từ lúc diễn đàn được phát minh ra, nó liền trở thành nơi buôn chuyện, nơi khở đầu của mọi tin tức.

Không phải có một câu như vậy sao? Diễn đàn như quảng trường của nhân dân, bất luận là gì, chỉ cần gửi lên, tất cả mọi người đều biết.

Buổi tối hôm sau ngày thông qua Hầm Ngục Tàn Khốc, nhờ lúc nào cũng mở chức năng quay video. Mưa Đúng Lúc biên tập lại video đánh chết ba con Boss xong gửi lên diễn đàn. Đương nhiên, anh cũng thực sáng suốt đăng lên kênh trao đổi kỹ thuật, chứ không phải kênh người ta hay ba hoa chích chòe nhưng dù vậy chỉ trong một đêm chủ đề ấy đã có lượt view 7.000.000 lượt!

Nguyên nhân chỉ có hai thứ: Một, Công Hội chưa thông qua phó bản đến tham khảo kinh nghiệm. Hai, nữ Tinh Linh Thợ Săn trong đoạn phim cứ như bug ấy, thao tác linh hoạt, đi vị tinh chuẩn, lập tức trở thành đối tượng học tập của phần đông Thợ Săn.

Thậm chí có người chơi còn cắt những phân đoạn thao tác của Công Tử U, giảng giải từng chút, để đề cao trình độ của Thợ Săn.

Chủ đề ấy lập tức được trở thành chủ đề nóng nhất trong box trao đổi kinh nghiệm của Thợ Săn rất nhiều thợ săn sau khi xem xong bài viết này dường như đã tìm ra được phương hướng phát triển mới.

Những ngày tiếp đó có chút không giống trước kia.

Nói đúng hơn là cuộc sống của Diệp Từ trong Công Hội có chút thay đổi.

Bởi vì lúc hội viên login, kênh Công Hội sẽ tự động thông báo, nên lúc cô vừa đăng nhập liền được rất nhiều người chào hỏi. Không biết từ lúc nào, mỗi ngày cô đều được rất nhiều người để tâm, khiên cho người trời sinh lạnh lùng như Diệp Từ có chút ứng phó không nổi, luôn luôn đáp lại một câu: “Chào mọi người.”

Không chỉ có thế, hình như Khổng Tước Lam cũng rất kỳ quái, tuy cô ấy vẫn quản lí một vài hạng mục trong công hội, nhưng không còn đối chọi gay gắt với Diệp Từ nữa.

Không đề cập đến trang bị, cũng không đề cập đến việc đá Diệp Từ ra khỏi Công hội. Kiểu như việc ngày nọ cô ấy thét gào trong kênh Công hội chưa hề xảy ra.

Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng cô không tò mò. Diệp Từ im lặng sống cuộc sống vui vẻ của cô, mỗi ngày chỉ đều đều chế tạo tên, đi hái thuốc luyện kỹ năng sống mà thôi.

Hai ba ngày thấm thoắt trôi qua, hôm nay Diệp Từ đang chế tạo tên, cô đã làm đến giai đoạn quan trọng nhất, còn 1% nữa sẽ đạt tới ‘trung cấp’ thì bên tai vang lên tiếng thông báo.

Người gửi là Vọng Giang Nam.

“Công Tử U, ngày mai cô có rảnh không?” Mấy ngày nay mỗi ngày Vọng Giang Nam đều chờ tin nhắn của Diệp Từ nhưng ngay cả chút bóng dáng của cô cũng chẳng thấy, anh ngày nào cũng phải nhìn gương mặt lạnh như tiền của lãnh đạo, cấp dưới lại nói xấu sau lưng khiến anh rất tức giận.

Bởi vì phải sửa chữa bug, Vọng Giang Nam đặc biệt chú ý Diệp Từ, gần đây biết được Công Tử U lại đạt First kill Hầm Ngục Tàn Khốc, còn đi giúp người khác giết Dã Trư Vương, chắc chắn đã quên chuyện anh nhờ không còn một mảnh. Anh cảm thấy mình không nên đợi chờ cô ấy nữa, nên đành phải chủ động liên hệ cô.

Diệp Từ dù đang bận chế tạo nên, nhưng nghe thấy giọng điệu cẩn thận của Vọng Giang Nam liền bật cười, đây là chủ GM tương lại của Vận Mệnh, từ trước đến nay luôn là người nắm quyền, từ trên cao nhìn xuống, có khi nào chật vật như vậy chưa?

“Chuyện ngày mai, ngày mai biết.”

Vọng Giang Nam quýnh ‘囧’, nghe câu này, sao anh có thể nói tiếp đây.“Vậy khi nào có thể đi đánh Hoang Sa Hạt?”

Diệp Từ không làm khó vị chủ GM tương lai thêm nữa, giờ đắc tội anh, lỡ anh ghi hận cô thì xui quá? Nói đến để, cô vẫn là cánh tay ninh bất quá người khác béo đùi. Diệp Từ tay làm tên, miệng đáp: “Tôi đang bận chế tạo tên, chờ 30′ nữa để kỹ năng của tôi thăng lên bậc trung cấp rồi đi có được không?”

“Vậy tôi liên hệ tổ GM ?”

“Có người đứng xem?”

“Đúng vậy, cần phải đánh giá.”

Diệp Từ đen mặt, sao cô lại có cảm giác kì quái nhỉ, cứ như cô đang đi thi sự kiện gì đấy, phải biểu diễn tài nghệ trước mặt giám khảo để họ đánh giá.

Sự thật chứng minh, cảm giác của cô không hề sai. Đợi đến lúc Diệp Từ cưỡi ngựa chạy đến nơi có Hoang Sa Hạt, từ phía xa đã nhìn thấy 5-6 người chơi mới cấp 1 đứng chờ sẵn.

Thị lực của cô rất tốt, khoảng cách tuy còn xa nhưng cô trông thấy rõ nhân vật Mục Sư cấp một đang huơ tay không ngừng nhằm thu hút sự chú ý của cô, Diệp Từ chạy về phía anh ta, sau đó xoay người xuống ngưạ, nhưng không hề đi về phía mấy người kia mà đi ngược về phía boss Hoang Sa Hạt ẩn nấp.

Cô tin tưởng, qua nhiều ngay như vậy Boss Hoang Sa Hạt chắc chắn đã sống lại, cho dù nó chết, chắc chắn tổ GM cũng khiến nó phải sống.

Hạt các mềm mại nhưng nóng hổi vùi chân Diệp Từ, cứ như mỗi bước đi của cô sẽ bị lún vào dưới thật sâu.

Cô bước càng lúc càng chậm, đột nhiên ngã về phía sau. Liệp Ưng Thủ Hộ, cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, Độc Xà Đeo Bám, Lão Tam Trào Phúng, những động tác có trật tự, thực hiện lưu loát. Lúc cô chạm chân xuống đất thì còn trên đầu Hoang Sa Hạt xuất hiện dãy chữ số màu đỏ thật to.

-1729!

Mấy thành viên tổ GM không chớp mắt nhìn nữ Thợ Săn, không tự chủ được há to miệng.

Người chơi có thao tác tốt họ thấy rất nhiều, nhưng vừa có tốc độ lại không kém phần sắc bén này chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chỉ đếm được trên một bàn tay.

Kế tiếp, việc càng khiến tổ GM khó tin hơn là, con Hoang Sa Hạt vừa mở mắt ra liền giống như con chim non nhận Diệp Từ làm mẹ, đi theo Diệp Từ từng bước, thời gian không đến 15 phút, đã bị Diệp Từ kéo đến giữa cây dương khô.

Hoang Sa Hạt bị chế trụ trong đám cây dương, không thể động đậy. Lúc sau, nữ Thợ Săn không hề biểu diễn kỹ thuật, hoàn toàn đứng cộc ngốc nghếch bắn quái.

Mà Hoang Sa Hạt dù hung hãn vô cùng cũng chỉ có thể thở thành bia ngắm, không thể nhúc nhích, nói chi đến việc chạy trốn.

Cứ theo tiến độ này, nó chết chỉ là việc sớm hay muộn. Nhìn đến đây, không tất yếu phải xem thêm gì. Mấy người GM nhịn không được thở dài, thật sự rất bội phục năng lực của người chơi, bọn họ thí nghiệm trò chơi mấy trăm lần, sửa chữa vô số bug, cứ tưởng đã hoàn thành. Vậy mà vẫn còn bug để người cử báo.

“Công Tử U, chúng tôi vô cùng cảm ơn bạn đã hi sinh thời gian quý báu của mình để giúp chúng tôi kiểm tra bug quan trọng này, chúng tôi sẽ ngay lập tức sửa chữa nó.” Tổ trường phòng quản lý bước ra trước vài bước lên tiếng nói, đây là một người lùn, Diệp Từ muốn nói chuyện với anh ta phải cúi đầu xuống, có chút không thoải mái.

“Chút nữa trang bị nó bạo ra cho tôi là được.” Diệp Từ nói lại một lần, có một số việc nên nói rõ ràng, bằng không đôi khi sẽ gặp rắc rối: “Bao gồm thi thể.”

Nhóm người GM nhìn nhau, sau đó Người lùn cầm đầu gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, đây vốn là thỏa thuận của chúng ta.”

“Mấy người chưa đi về sửa chữa bạo dẫn à.” Diệp Từ híp mắt nhìn bọn họ, rất không tin tưởng.

Bọn họ thể hiện như kiểu bị nói trúng tim đen, liên tục xua tay: “Không đâu, không đâu, bạn đã đề xuất đề nghị có lợi cho chúng tôi như vậy, chúng tôi làm sao có thể làm thế.” Sau đó không chờ Diệp Từ nói chuyện, liền xoay người công đạo Vọng Giang Nam ở đây cùng Diệp Từ, đợi đến khi cô thu thập xong thi thể rồi hãy về. Tiếp đó cả đám người hóa thành mấy luồng sáng trắng hoàn toàn biến mất.

Vọng Giang Nam kỳ thật là có thể trực tiếp giúp Diệp Từ giết chết Hoang Sa Hạt chỉ bằng một chiêu, nhưng không biết vì sao anh không muốn làm vậy. Anh chỉ ngồi trên tảng đá cách Diệp Từ không xa, lẳng lặng nhìn Diệp Từ liên tục tung kỹ năng.

Hai người không ai nói chuyện, cứ như toàn bộ thế giới đã bị đứng yên.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vọng Giang Nam bỗng nhiên dời ánh mắt khỏi Hoang Sa Hạt chuyển đến bên Diệp Từ, mở miệng hỏi:“Công Tử U, trò chơi này vui không?”

Diệp Từ hơi giật mình, xoay mặt nhìn Vọng Giang Nam, có chút buồn bực: “Trò chơi là do mấy người thiết kế? Sao lại hỏi tôi?”

“Quả thật người thiết kế là chúng tôi, chúng tôi thích là chuyện hiển nhiên, mà số người chơi đang tăng không ngừng nên có lẽ đúng là nó rất thú vị.”

“Vậy anh còn hỏi tôi làm cái gì?”

“Tôi không biết, tôi chỉ muốn biết một người chơi bình thường có cảm giác gì về game này hay thôi.” Vọng Giang Nam thở dài, nhìn sa mạc mênh mông, ánh mắt có chút mê mang. “Đột nhiên tôi không có lòng tin, không biết chúng tôi làm ra trò chơi này mọi người có thích hay không?”

Diệp Từ lẳng lặng nhìn Vọng Giang Nam, cô không thể nhìn ra tuổi tác của anh qua nhân vật trong game nhưng theo Diệp Từ nhớ, ở thời điểm này Vọng Giang Nam khoảng chừng 20 tuổi và cũng là người nhỏ tuổi nhất ở phòng kế hoạch. Tuy anh được mọi người tôn sùng là thiên tài nhưng thiên tài cũng có lúc buồn rầu nghĩ không thông.

“Nếu làm GM không thể hiểu cảm xúc ấy, vậy làm người chơi đi.” Diệp Từ nhìn Hoang Sa Hạt còn 10% máu thản nhiên nói.

“Trò chơi tôi đã thí nghiệm rất ……”

“Vô luận anh thí nghiệm bao nhiêu lần, dù mấy trăm hay đến ngàn thì anh vẫn là GM. Anh cầm vũ khí cấp cao, mặc trang bị cường hãn, giết Boss chẳng khác gì cắt đồ ăn, thậm chí một mình cũng có thể solo với chủ Thần. Đây không thể nào gọi là người chơi. Đây chỉ là giết Boss theo trình tự tính toán mà thôi.” Diệp Từ lập tức cắt đứt câu nói của Vọng Giang Nam.

“Cái gọi là người chơi, chính là lúc trò chơi bắt đầu, họ mang đầy tâm tình chờ mong tiến vào, trân trọng từng nhiệm vụ họ làm. Họ quan tâm ngoại hình mình có đẹp hay tên mình có dễ nghe hay không? Họ tìm cách làm sao để kiếm từng đồng tiền một hoặc thăng cấp nhanh một chút, cùng bạn bè hành tẩu giang hồ, cũng có lúc kết ân kết oán. Chỉ vì một kiện trang bị tốt mà cùng người khác Pk, trăm người hỗn chiến, đây mới là người chơi, trò chơi là cuộc sống của bọn họ.”

Diệp Từ nói tới đây mỉm cười với Vọng Giang Nam: “CSKH số 94, chuyện tình đơn giản đến vậy mà anh còn phải hỏi tôi?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...