Liệp Quang

Chương 1



[EDITOR] Quãng thời gian từ khi cha xứ và đứa con trưởng nhà công tước gặp nhau ở đất công tước cho đến khi gia đình công tước được Hoàng đế lúc bấy giờ gọi về lại đế đô, cũng đồng thời chia cắt đôi uyên ương vừa-dính-thính-của-đối-phương-này suốt một khoảng thời gian... không dài.

"Ngoại trừ ở bên cạnh ta ra, em chẳng còn nơi nào để đi đến nữa cả."

Đêm khuya, gió to càn quấy.

Tòa giáo đường cổ kính nguy nga đã đứng vững suốt nghìn năm đang bị lửa cháy điên cuồng nuốt chửng, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, chậm rãi nghiêng qua rồi ầm ầm sụp đổ.

Đốm lửa bay vút lên và bao phủ bốn hướng, sóng nhiệt đốt mất chùm tóc rối trên trán binh lính.

Mục sư và tín đồ quỳ gối trên nền đá phiến trong đình, tuyệt vọng kêu khóc với các hài cốt trong Tòa thánh cuối cùng này.

Quân đội mặc áo giáp cầm binh khí đứng ở mỗi góc tường.

"Van xin ngài ——" lão giáo chủ tóc trắng xoá dập đầu trước chiếc đao nhọn của binh lính, "Bệ hạ, ngài không thể làm như vậy..."

"Không thể làm gì?"

Người đàn ông trẻ tuổi cao ráo mặc quân trang chậm rãi bước lên trước, áo choàng màu đỏ tươi như lúc ẩn lúc hiện trong gió.

Thân hình của anh cực kỳ to lớn và kiên cường, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú lại càng hiện ra rõ hơn dưới ánh lửa. Đôi mắt chim ưng không thể ấm bằng một nửa đêm nay, hờ hững nhìn chằm chằm tổng giáo chủ đang nằm rạp trước người mình.

"Ta là kẻ đứng đầu thiên hạ, mà các ngươi chỉ là phần tử của tà giáo, là vong linh sớm nên trở về với cát bụi. Các ngươi có tư cách gì tới cầu xin ta?"

Lão giáo chủ lệ rơi đầy mặt: "Bệ hạ, ngài làm như thế là xúc phạm thần linh, là khinh thường cậu ấy. Cậu ấy là người tôn thờ thần linh, thân thể thánh khiết không thể bị xâm phạm......"

Người đàn ông cười nhạo đánh gãy lời nói của lão giáo chủ: "Vì ta là con trai của Thần nên em ấy mới phải trở thành người tôn thờ thần linh đấy!"

"Không..."

"Huống hồ ——" người đàn ông kề sát vào lão ta, cúi đầu chăm chú nhìn vào gương mặt già nua kia, nhỏ giọng bảo, "Ngươi cũng thừa biết, thân thể của em ấy từ lâu đã không còn "thánh khiết" nữa, chẳng phải sao?"

Cả người lão giáo chủ giật nảy dữ dội, run đến không nói nên lời.

"Thôi." Kiên nhẫn của người đàn ông đã bị hết sạch, anh giơ tay lên.

Các binh sĩ cùng nhau tiến lên, mạnh mẽ kéo lão giáo chủ và giáo chúng đang chặn đường ra.

Mà hoàng đế trẻ lại đi vào trong đình dưới tiếng cầu xin không ngừng đó, bước lên bậc thềm trước một căn phòng cầu nguyện nhỏ.

Khóa mật mã nổ tanh bành trong tay lính cảnh vệ. Gió lớn cuốn lấy bụi bặm khét nghẹt ùa vào trong căn phòng nhỏ, thổi mạnh đến mức ánh nến trên Thánh đàn cũng lung lay và bị dập tắt hơn phân nửa.

Cửa rầm một phát bị đóng lại.

Nam nhân đang quỳ trước Thánh đàn run lên một cái, kiềm chế không được mà khẽ run rẩy.

Đôi ủng da của người đàn ông kia đạp lên phiến đá tạo nên những tiếng bước chân đầy nặng nề, anh đi về phía thân ảnh mặc áo choàng đỏ kia.

Ánh nến mờ ảo kéo thân ảnh của hai người thật dài ra.

Thân thể gầy gò của người đàn ông áo đỏ co rúc trước án, áo choàng thuận theo bóng dáng của hắn uốn lượn trên bậc thang, trông như một vũng máu tươi đang tuôn ra từ trong chính thân thể của hắn vậy.

Lời cầu nguyện nhỏ vụn khẽ dập dềnh trong phòng, như là đang nói mê nhưng lại chẳng khác gì những lời nỉ non vô nghĩa của những đôi tình nhân cả.

Mồ hồi đã biến thành từng dòng nước lạnh lẽo và đang chảy xuống khuôn mặt tái nhợt mà đầy tuấn tú của nam nhân, khi chảy tới cằm thì nhỏ xuống, ngâm thành một vết đậm trên áo choàng.

Dường như pháp sư đang đối chọi với một nỗi thống khổ vĩ đại trong cơ thể, đồng thời kỳ vọng cầu xin thần linh phù hộ để ngài ấy giải cứu hắn khỏi vực sâu này.

"Thần linh của em cũng không cứu được em đâu, Ian." Hoàng đế trẻ đứng ở phía sau tổng giáo chủ hồng y.

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, nhắm chặt hai mắt, tiếp tục niệm cầu thần linh phù hộ.

Hoàng đế trẻ tuổi lại không nhịn được mà khom lưng rồi giơ tay ra, bóp chặt chiếc cằm lạnh lẽo của đối phương, buộc hắn phải ngẩng đầu lên.

Rõ ràng cũng lớn hơn mình mấy tuổi nhưng khuôn mặt của nam nhân này dường như có thể ngưng đọng giữa thời gian, vẫn khôi ngô tuyệt trần như trước đây, thánh khiết mà lại yên tĩnh, khiến người ta không thể rời mắt được.

Mày kiếm nhăn lại, đôi mắt đen kịt như ngâm trong nước suối, ánh mắt đã tan rã từ lâu. Làn da trắng bệch trơn bóng như một tờ giấy, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tình triều trong cơ thể nên hai má hiện ra nét đỏ ửng mê hoặc lòng người. Mà dưới sống mũi thẳng tắp đó chính là đôi môi mềm mại khiến người ta vĩnh viễn không thưởng thức đủ kia.

Người đàn ông không khỏi lấy ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi đang ướt nhẹp vì mồ hôi đó, ánh mắt tối lại.

Mà giáo chủ hồng y đột nhiên tỉnh lại vì động tác này, hai mắt trợn tròn, thân thể đột nhiên lùi về sau.

Người đàn ông nhíu mày rậm, thuận thế cúi người, phủ lấy nam nhân dưới người mình, khóa hắn lại giữa hai cánh tay.

"Đã đến nước này mà em còn muốn trốn nữa hả?" Hai tay cường tráng của người đàn ông dựng thành một lao tù khó thể tránh thoát, khóa chặt nam nhân đang co rúc dưới thân mình, "Mọi thứ đều đã kết thúc rồi, Ian. Nơi ẩn thân cuối cùng này của em cũng chẳng còn tồn tại nữa. Ta đã nói rồi, ngoại trừ ở bên cạnh ta ra, em chẳng còn nơi nào để đi đến nữa cả."

Ngón tay tái nhợt của nam nhân co giật mà nắm lấy áo choàng, cả người là từng trận run rẩy, mồ hôi cuồn cuộn không dứt tuôn ra từ mỗi lỗ chân lông, ngâm tóc đen và quần áo đến ẩm ướt.

Môi hắn run cầm cập, hô hấp dồn dập, trong miệng vẫn vô thức niệm xin thần linh phù hộ như trước.

"Thần chủ tối cao của con... xin người ban tặng ánh sáng và sức mạnh cho thân thể thấp hèn này của con..."

"Thật đáng thương." Người đàn ông dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái trán đầy mồ hôi của pháp sư, mỗi một điểm tiếp xúc nhỏ bé cũng sẽ gợi lên một làn sóng nhiệt trong cơ thể của đối phương, khiến hắn càng run rẩy dữ dội hơn nữa.

"Phản ứng khi thuốc ức chế ngừng tác dụng sẽ không dễ chịu, đúng không?" Người đàn ông không nhịn được cúi người, tràn ngập trìu mến mà hôn một cái lên vầng trán lạnh lẽo mà trơn bóng của nam nhân, "Nhận lỗi với ta đi, ta sẽ đưa thuốc cho em và ngưng hẳn nỗi thống khổ này của em mà."

Nam nhân rốt cuộc dời đôi mắt đen kịt về phía người đàn ông, thở hổn hển cười lạnh: "Ta chẳng cần!"

Mày kiếm của hoàng đế trẻ tuổi nhíu lại.

"Tất cả đau đớn mà ta đã từng trải qua đều là trừng phạt của Thần vì những lỗi sai mà ta đã phạm phải hết, ta sẽ chịu đựng chúng một cách vui vẻ. Ta chẳng cần ai tới cứu rỗi mình cả. Nếu như Thần muốn thân thể ta mục nát, vậy cứ để nó mục nát đi."

"Ian Mitchell!" Hoàng đế gầm lên.

Ánh mắt của Ian lại tan rã lần nữa dưới tiếng gầm gừ đe dọa này, nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú rõ rệt của người đàn ông, tìm đến một không gian vô danh: "Hồn của ta cuối cùng rồi sẽ hòa thành một thể với ánh hào quang thiêng liêng, thanh khiết, vô tội, được sống mãi mãi..."

Người đàn ông tức giận kéo Ian: "Em cái người điên này! Em đến tột cùng phải đối kháng với ta cho đến khi nào hả ——"

Tiếng rít gào của anh im bặt đi khi ánh mắt nhìn đến chiếc bụng phẳng lì của hắn.

Dưới áo choàng màu đỏ, áo dài màu trắng của Ian đã ướt đẫm mồ hôi, ép sát vào ngực và bụng, thân thể đơn bạc gầy gò vừa nhìn đã hiểu ngay.

"Em..." Hoàng đế trẻ tuổi một tay nhấn nam nhân áo đỏ trên đất, một tay mò về phía bụng hắn, chỉ mò được bắp thịt mềm mại và xương hông chắc chắn.

"Không đúng... Tại sao mà..." Người đàn ông nóng nảy, một phát tóm chặt cổ tay của Ian, "Đứa nhỏ đâu? Đứa con của ta đâu?"

Tầm mắt của Ian lần thứ hai tập trung lên mặt của người đàn ông, nhếch miệng cười lạnh.

"Bị ta giết chết rồi." Hắn lạnh nhạt nói, "Thứ tạp chủng đầy tội ác kia vốn không nên được sinh ra trên thế giới này."

Người đàn ông chấn động cả người, như là dã thú đang thở dốc, hai mắt nổi lên màu máu.

"Nó là con của chúng ta! Đứa bé đầu tiên của chúng ta! Nó còn hai tuần nữa là sẽ chào đời rồi!"

Ian thản nhiên đón nhận lửa giận của Hoàng đế, ý cười càng thêm sâu sắc: "Ta đã nói rồi, Leon, hai người chúng ta toàn là tội nhân cả thôi. Chúng ta sẽ không có kết quả tốt..."

Người đàn ông phẫn nộ ném nam nhân xuống đất.

Ian hỗn hển ho khan, phát ra tiếng cười trầm thấp: "Cuối cùng một ngày nào đó ngài sẽ hiểu được, ngài cũng chẳng phải là một người không gì không làm được đâu."

"Có phải hay không?" Giọng nói trầm thấp của Hoàng đế trẻ tuổi tựa hồ khôi phục lại nét trấn định ngay, "Nhưng em nhìn ta lớn lên chắc cũng phải biết, xưa nay ta cũng không tin vào thần linh hay số mạng. Thứ ta muốn cuối cùng đều sẽ rơi vào lòng bàn tay của ta. Bao gồm cả em, "tiểu lão sư" của ta!"

Danh xưng bị anh cắn răng đọc ra này khiến thân thể của Ian bỗng nhiên run lên, hiển nhiên đã khuấy động lên hồi ức lúc trước.

Mà người đàn ông đã không còn bình tĩnh để nghe nam nhân này phí lời nữa. Bàn tay anh nắm lấy vải vóc đơn bạc, khi tiếng xé rách vang lên, thân thể trắng nõn bị mồ hôi che kín của Ian lộ ra ngoài dưới ánh đèn lờ mờ, da thịt ướt át như được bôi một lớp kem vậy.

"Ngài ——" Ian cũng không còn cách nào trấn định nữa, "Ngài muốn làm gì? Nơi này là Thánh đường ——"

"Không có Thánh đường gì hết." Người đàn ông không chút lưu tình, gần như thô bạo mà lôi kéo quần áo của người dưới thân, "Ta là Hoàng đế của em, ta không công nhận Tòa thánh của em, vì vậy nơi này cũng chỉ là một nhà dân bình thường thôi. Mà em thì lại phải hầu hạ cho ta!"

"Không..." Tổng giáo chủ hồng y vội vàng phản kháng, nhưng thân thể đã chịu đủ dằn vặt khi bị ép ngừng thuốc đã sớm hãm sâu vào lửa tình, bắp thịt trên người bủn rủn rồi tê dại, sức mạnh chưa kịp tụ lại đã chạy tán loạn.

Da thịt bị lòng bàn tay thô ráp mơn trớn, trái lại nổi lên một trận run rẩy sung sướng. Hơn nữa khí tức hùng hồn câu người của người đàn ông kia đã sớm thiêu đốt mỗi dây thần kinh của hắn mất rồi, từ lâu đã khơi dậy mọi phản ứng trên cơ thể hắn.

Hắn hận loại cảm giác mất không chế với thân thể mình này, nhưng đây cũng là dấu vết đã được ký hiệu trên người hắn từ khi chào đời và sẽ theo hắn đến ngày hắn chết kia.

"Em không hiểu rằng em luôn là người của ta, Ian." Người đàn ông gỡ bỏ quân phục ngay ngắn và áo sơ mi, lộ ra cơ ngực và cơ bụng to lớn sắc bén, cúi người xuống.

"Nhưng cũng không sao." Một khắc khi da thịt dán vào nhau kia, Hoàng đế ôn nhu hôn lên đôi môi mang theo tinh lực của người yêu, "Từ trước đến giờ, ta luôn rất có kiên trì, ta sẽ giày vò em cả đời này. Mà chúng ta cũng vẫn có thể có rất nhiều đứa con khác, bỏ qua tất cả làm lại từ đầu —— bắt đầu từ đêm nay..."

Giọng nói biến mất giữa hai đôi môi đang điên cuồng hôn nhau, ngăn chặn tiếng hô chống cự của nam nhân, chỉ cho phép tiếng thở dốc khó có thể kiềm chế được vang lên, lấp kín cả căn phòng nhỏ bé này.

Vô tri vô giác giữa nhịp điệu đung đưa, ánh mắt của Ian hướng về phía tượng Thần đang đứng cao cao trên đàn.

Sắc mặt của Thần vô cùng bình thản, hai mắt từ bi, quan sát ân oán đang dây dưa ở dưới chân.

Mà Ian phát hiện bản thân thật sự không còn bị Thần ràng buộc nữa. Suy nghĩ của hắn trái lại bay đến một nơi xa hơn, vượt qua sóng lớn sông dài của năm tháng, đến bến bờ bên kia.

Đó là một ngày cuối xuân của hai mươi lăm năm trước, lần đầu tiên hắn gặp được đứa nhóc tên là Leon đó.
Chương tiếp
Loading...