Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 27: Chuyện Kì Lạ



Hôm sau, ta và Carol cùng chuẩn bị đi Hitaito một chuyến. Nhưng đó vụ việc lần trước nên ta và Carol vẫn phải mang ít quân binh theo để phòng vệ.

Từ lúc thức đến lúc chuẩn bị xong, ta cảm thấy lạ là không hề thấy Izumi ở đâu. Nhưng việc quá bề bộn khiến ta không thể quan tâm nhiều. Đến gần lúc xuất bình Izumi mới xuất hiện. Ta muốn hỏi rằng hắn ở đâu cả buổi nhưng lại không được, bởi hắn vừa mới đến đã bị quan kéo lên dẫn đầu.

Ta với Carol được bố trí mỗi người một chiếc kiệu riêng, nhưng Carol luôn miệng kêu chán và đòi ngồi chung với ta. May thay kiệư khá rộng nên ta vẫn cảm thấy thoải mái. Trên đường, ta đã tưởng Carol sẽ xoay tói xoay lùi luyên thuyên về lịch sử của những nơi mà quân đoàn đi qua. Nhưng không! Còn bé ngồi im, lâu lâu chỉ ngó ra ngoài rồi lại yên vị ngay ngắn.

Đáng lẽ ta đã không quan tâm, nhưng thấy ánh mắt con bé cứ hơi lúc lại lén nhìn khiến ta có chút bực mình.

" Mặt ta dính gì à?"

Ta bất chợt hỏi khiến con bé đang nhìn chợt luống cuống cụp mắt xuống. Một lúc lâu sau nó mới hơi ngẩng đầu lên, mi trùng hẳn xuống che cả đôi mắt xanh ngọc của nó. Ta thở dài, đoán chắc mẩm lại chuyện tình cảm với Menfuisu. Lúc trước thì quấn quýt bên nhau mãi không rời, dù ta có bầy bảo nhiêu gian kế cũng không thành. Vậy mà bây giờ ta còn không buồn đả động thì đã tự mình chia đàn xẻ mé. Thật có quá buồn cười không?!

" Menfuisu ấy! Nó từ nhỏ quen được nuông chiều rồi, không ai dám cãi lại nó kể cả ta. Bởi vậy nên khi lớn nó mới khó bảo như vậy. Lúc đầu là mi lúc nào cũng cãi nó nên nó mới hứng thú. Vậy mà giờ đây ta thấy mi răm rắp nghe lời nó. Nó nhanh chán cũng không có gì lạ. Tam cung lục viện, nó chán mi nhanh cũng là lẽ thường tình. Bởi vậy, muốn giữ nó thì đừng lúc nào cũng nuông chiều nó quá. Ta thấy là nó cũng có tình cảm với mi thật đấy, liệu mà cố giữ."

Ta nói bâng quơ, mắt nhìn thẳng vào Carol. Còn bé ngẩng đầu lên, lúc đầu hơi ngơ ngác nhưng lúc sau thì đỡ hơn. Nó không nói gì, nghe xong chỉ lẳng lặng cúi xuống. Ánh mắt lại trầm tư. Không khí ám muội cứ thế cho đến khi đoàn dừng lại nghỉ chân ven một ốc đảo.

___________________

Bên ngoài, Izumi vừa ngồi trên ngựa vừa ngó lại về phía kiệu của Asisu. Mặt trầm ngâm, đôi mày kiếm nhíu lại tạo thành nếp nhăn rõ rệt.

" Hoàng tử! Rốt cuộc ngài tính sao? Sắp quá nửa trưa rồi, không nhanh thì sẽ nguy hiểm cho Vương Phi và Nữ Hoàng Ai Cập!"

Ruka tiến lại gần Izumi, nói nhỏ bên tai hắn khiến đôi mày nhíu lại sâu hơn. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu rồi cho Ruka lùi lại về phía sau. Xong hắn chợt siết chặt lấy giây cương, ánh mắt sắc lên.

" Hắn đâu rồi?!"

Izumi ngoác tay hỏi tên cho Ruka tiến lên lại, hỏi nhỏ.

" Hắn vẫn chưa có động tĩnh gì."

Ruka thận trọng trả lời. Izumi nghe xong dùng ánh mắt, như nói Ruka hãy canh trừng cẩn thận. Ruka cũng gật nhẹ đầu, sau đó quay hẳn xuống gần kiệu của Asisu và Carol. Izumi lúc này mới quay lên, hơi ngước mặt lên trời. Lúc này hắn mới nhớ lại.

Tối hôm qua đúng là hắn đã định quay đi, nhưng khi quay lưng lại thì phát hiện có người bên kia ngự định. Tuy trời đã mờ sương đêm, nhưng hắn vẫn biết người đứng bên kia đình là ai. Ánh mắt sắc đến lạnh người đó khiến hắn chợt bất an. Vì vậy, trước khi khởi hành không hiểu sao hắn quyết định kiểm tra tổng thể, cuối cùng lại phát hiện một người không rõ lai lịch. Là binh lính Ai Cập nhưng là biết dùng độc! Hắn nghĩ chắc đấy chỉ do Menfuisu quá thận trọng. Nhưng ánh mắt hôm qua lại khiến hắn không an tâm.

" Hoàng tử!"

Tiếng gọi của quân binh bên cạnh khiến hắn giật mình. Khẽ liếc mắt, Izumi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh mọi ngày. Tên binh lính kia lúc này mới nói tiếp, tay chỉ về ốc đảo trước mặt. Izumi lúc này mới nhận ra đúng là trời có quá nóng, lại vừa chạy qua hoang mạc nên cũng gật đầu. Cho một đoàn nghỉ lại ốc đảo, đoàn còn lại tiếp tục đi đến cảng để chuẩn bị tàu qua Địa Trung Hải.

_____________

Ta ở bên trong kiệu nóng như lửa đốt, lại thêm cái không khí ngột ngạt này làm cho đầu cứ ong lên từng đợt. May thay kiệu chợt dừng lại, ta cũng nhanh chân ra ngoài thưởng ít gió mát.

Bước chân ra ngoài, từng đợt gió ùa vào tuy vẫn còn mang hơi nóng nhưng ít ra vẫn khiến ta thoải mái đi ít nhiều. Carol cũng nhanh chân bước ra ngoài, nhưng im lặng vẫn hoàn im lặng.

Ta cũng không bận tâm nhiều nữa, nhanh chân tiến đến hồ nước giữa ốc đảo. Ở đây nước trong vắt đến nỗi khiến người nhìn chỉ muốn nhảy xuống tắm.

" Định nhảy xuống tắm đấy à?"

Izumi từ đâu bước ra, nói trúng tim đen khiến ta giật mình. Chưa kịp quay lại thì hắn đã ngồi thụp xuống cạnh phía ta.

" Nước trong vắt như vậy, ai nhìn mà không muốn!"

Ta chống chế, hai mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng trông lòng chỉ muốn quay ra, hỏi hắn đã làm gì cả sáng nay. Hai tay ta cứ đan vào nhau rồi lại rời, nhưng cơ thể cứ giữ nguyên hiện trạng bản đầu. Mà thậm chí cả Izumi cũng im lặng theo làm ta tò mò cực độ.

Một hồi lâu sau, khi ta quyết định sẽ quay lại hỏi thì Izumi chợt nắm lấy tay ta khiến ta giật nảy mình.

" Ngươi.....ngươi....."

Ta hơi lắp bắp định lôi tay lại thì bị Izumi giữ chặt. Mắt hắn nhắm lại rồi ngả lưng ra sau kéo theo ta cũng ngả theo.

" Cứ nằm im vậy đi! Được không?"

Lúc này hắn mới quay sang ta, nhẹ hỏi, tay vẫn nắm chặt tay ta. Câu hỏi nhẹ như làn gió thoảng qua nhưng khiến mặt ta chợt đỏ bừng đến cả mang tai, chỉ còn cách nhắm mắt lại quay đi.

" Tùy!"

Ta đáp cụt lủn rồi ngoảng hẳn mặt đi như để dấu đi sự xấu hổ này. Ta có thể nghe thấy rõ tiếng cười khúc khích của Izumi. Nhưng kì lạ thay, đan xen lẫn sự tức giận là chút niềm vui.

Thời gian cứ thế trôi đi nhẹ nhàng khiến ta cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Ta cảm giác có gì đó rất ấm áp bao trùm lấy mình. Chỉ biết vậy, ta miên man trong cơn mộng.

Một màn trắng bao trùm xung quanh ta, theo đó là tiếng sống nước vỗ bên tai. Ta không biết đây là đâu, nhưng lại cảm thấy rất quen.

Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?

Tiếng nói quen thuộc vang lên khiến ta giật mình, theo sau đó là bóng dáng mĩ lệ tuyệt trần. Mái tóc dài mượt như từng gợn sóng, bộ váy lụa xanh mượt như được dệt thành từ những sợi nước óng ánh. Người bước đi như có tiếng sóng nước theo sau. Ta ngẩn người thật lâu, chợt nhận ra đấy chính là nữ thần sông Nin, người đã giúp ta có được cuộc sống như bây giờ.

Vội quỳ xuống, ta hoảng đến nỗi không nói được câu gì. Chỉ biết cúi gằm mặt xuống, lâu lâu lén nhìn vị nữ thần diễm lệ kia. Nhưng khi chạm mắt nhau, nữ thần chợt cười với ta, nụ cười hiền hoà như có dòng nước ấm theo đó chạy vào tim ta.

" Nữ....nữ thần...không biết là vì gì mà đích thân gặp người như thần?"

Ta ấp úng nói, hai mắt không dám nhìn thẳng vào người. Chợt hai bàn tay người chạm lấy lôi ta đứng dậy. Sau đó mới lùi lại vài bước, giọng nói hiền hoà nói:

Ta chỉ đến đấy để nói lại với ngươi một điều. Ta chắc đã nhắc ngươi rồi đúng không? Sao ngươi cứ cố chấp như vậy? Ta đã cảnh báo ngươi nên dứt ra khỏi đống tơ vò này rồi mà?

Giọng người chợt thấy đổi, đoạn cuối có hơi gắt lên sau đó lại nhẹ dần khiến ta ngạc nhiên.

" Đống...đống tơ vò?"

Ta lơ mơ hỏi, trong đầu giờ chỉ có duy nhất một đáp án. Chẳng lẽ việc mà nữ thần nói đến là chuyện tình cảm giữa ta và Izumi? Nhưng đống tơ vò? Ta và Izumi còn bị vương vào chuyện gì nữa sao?

Con khi trước là vì tình mà mang một kiếp đau khổ. Vậy sao bây giờ vẫn tiếp tục lụy vào thứ tình cảm ấy? Hơn nữa lại là Izumin! Còn không sợ....chuyện đó lại xảy ra sao? Bí kịch mà kiếp trước còn đã mắc phải!

Nữ thần cười, nhưng nụ cười lần này lại thật chua chát mà nhìn ta. Những lời người nói khiến ta có chút sợ hãi. Bí kịch gì? Là ta bị phản bội ư?

Ta hơi run nhưng cố kìm lại mình, hai tay siết chặt lại với nhau. Ta cố gắng tự trấn an mình, tự nghĩ chắc chắn đó chỉ là giấc mộng. Bởi sao nữ thần có thể rảnh đến nỗi lộ cho chuyện của ta. Bởi....ta không tin Izumi sẽ phản bội ta!
Chương trước Chương tiếp
Loading...