Liệu Tôi Có Thể Thích Anh?! Wang Yuan
Chương 18: Ngày Của Yêu Thương .
...7h48 sáng Hôm nay là chủ nhật , bên ngoài thời tiết khá đẹp và mát mẻ . Thế mà lại có người bỏ phí để nướng cho cháy khét lẹt trên giường . "Tiểu Tâm ! "- Cô nghe có ai đó loáng thoáng gọi tên mình , không cần biết là ai hết ! Tâm Bà Bà rút thẳng chiếc gối đáp vào mặt người đó : "Này thì Tâm này! ""Nè ! Em còn không mau dậy nhanh ! ""Chị à ! Còn sớm mà ! ""Là anh ! Bạn trai em đây !" - Thì ra là Nguyên Ca , sao hôm nay lại đích thân đến gọi cô dậy vậy ? "Hả ?" - Cô bật dậy tức khắc "Sao vào được phòng em ?! ""Cửa không chốt ! ""Oáp ! Em muốn ngủ nữa ! "- Cô ngáp dài một cái , định nằm xuống ngủ tiếp thì anh kéo tay cô đè xuống giường . Cô trợn tròn mắt , im re không nói câu gì , tim cứ thình thịch thình thịch đập liên hồi . "Anh cho em 5 phút chuẩn bị ! Mau vào làm vscn đi ! "-Anh buông cô ra rồi đứng lên . *gật gật * - Cô gật đầu rồi chạy tọt vào phòng tắm , khuôn mặt đỏ như gấc . " Đáng yêu quá ! " Vương Nguyên khoanh tay nhìn mà bật cười , sao anh lại có cô bạn gái trẻ con vậy chứ ?Không biết Thiên Tâm khi ghen sẽ thế nào nhỉ ?...15 phút sau ... "Xong ! "- Cô bước ra từ phòng tắm , thấy anh đang ngồi đọc một quyển sách trên bàn làm việc của cô . "Xong rồi sao ?Xuống nhà nào ! "- Anh tiến đến khoác vai cô "Bạn gái anh hôm nay xinh thế ! ""Quá khen ! "- Cô tự đắc ...Cô và anh cùng đi xuống dưới nhà , trong nhà chỉ có mỗi chị . Bố mẹ cô hôm nay đi ăn tiệc ở tận Nam Kinh , phải đến ngày kia mới về . "Chị yêu sáng hảo ! "- Cô chạy đến ôm lấy Tiên Dung "Không dám ! Cô có người khác rồi ! "- Chị xoa đầu mắng yêu cô "Đâu có ! "-Cô le le cái lưỡi nhỏ đáng yêu vô cùng . "Hai đứa định đi đâu sao ?""Hai đứa định đi đâu sao ?""Dạ bọn em đi chơi ạ !" - Vương Nguyên cười choàng tay qua cổ cô , ánh mắt liếc nhẹ câu dẫn . Tiên Dung lắc đầu nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mình , tự nhiên thấy mình già đi bao nhiêu , không chủ động mà thở hắt ra :"Thôi hai đứa đi mau lên không muộn . Trưa có về ăn cơm không đây ?""Không ạ ! Chị cứ ăn đi ! "Cô cười dịu dàng nhìn Tiên Dung . "Vậy bọn em đi nha ! " Nguyên Ca cười tươi rồi cùng cô đi ra xe lao đi một mạch ." Nha đầu nhỏ , biết yêu rồi nên người lớn quá ! Haizzz " - Tiên Dung lắc đầu thở dài , nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần . ....Trong xe Nguyên Ca ..."Nguyên Nguyên ! Chúng ta đi đâu vậy ? "- Cô gấp tờ báo lại quay sang hỏi anh . "Đến thăm một người rất quan trọng đối với anh ! "- Anh cười nháy mắt đầy ẩn ý . "Vậy thôi ! Em không hỏi nữa ! "- Cô nhún vai cười xoà . Anh cười lắc đầu nhìn cô , hai người vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất . Anh lái xe trở cô đến một căn nhà nhỏ nhưng vô cùng xinh xắn nằm ở ngoại ô thàng phố ."Wow ! Đây là nhà của ai vậy ạ ? "- Thiên Tâm nhìn ngôi nhà mà không khỏi tò mò . "Là nhà của ông bà nội anh ! ""Hả ? Sao anh không nói sớm ?" - Cô tròn mắt ngạc nhiên . "Có chuyện gì sao ? ""Em chưa mua quà cho ông bà ! Làm sao đây ?" - Cô mếu máo nhìn anh . "Trời ạ ! Tưởng chuyện gì , ông bà anh không thích quà cáp gì đâu ! Em đừng lo ! Ta vào thôi ! "- Anh cười mỉm rồi nắm tay cô đi vào trong nhà mặc cho khuôn mặt cô đang méo xẹo . ....Trong nhà ông bà nội..."Lâu rồi con mới đến đây đó Nguyên Nguyên ! "- Bà nội hiền hậu xoa đầu anh "Cháu nó bận rộn công việc mà mình ! "- Ông nội giọng khàn khàn nói , tay vân vê tách trà hoa cúc thơm dịu . "Thưa ông bà , đây là bạn gái con ! Cô ấy tên là Lưu Thiên Tâm !"- Anh kéo cô sát gần mình , mỉm cười nói . "Dạ , con chào ông bà !" Cô lễ phép cúi đầu chào , cử chỉ dịu dàng thuần tuý "Cháu thật ngoan và xinh đẹp ! "- Bà nội âu yếm nhìn cô . "Cháu thật ngoan và xinh đẹp ! "- Bà nội âu yếm nhìn cô . "Đúng vậy ! Rất ngoan và xinh xắn ! Trưa nay hai đứa ở lại ăn cơm cùng ông bà , không được từ chối !" - Ông nội cười cười nói . "Vâng ạ ! Lâu rồi con không được ăn món canh chua của bà ! Tự nhiên thấy thèm ! "- Nguyên Ca nhìn cô cười . "Được rồi ! Hai đứa đi ra vườn chơi đi , ta làm cơm trưa rồi chúng ta cùng ăn ".Bà nội mỉm cười hiền hậu . "Bà ơi , con muốn giúp bà nấu cơm ! "- Cô dịu dàng nói "Ừm .... Được ! Chúng ta vào bếp nào ! "- Bà nói rồi cùng cô vào trong bếp chuẩn bị bữa trưa . Bên ngoài phòng khách chỉ còn anh và ông nội ngồi nói chuyện với nhau , hai người rủ nhau chơi cờ tướng thật vui vẻ . ...Trong bếp ... Cô giúp bà nấu canh , bà cháu vừa làm vừa nói chuyện rất thân thiết . "Thiên Tâm ! Tiểu Nguyên nhà ta trông thế nhưng vẫn còn rất trẻ con , nếu nó có làm gì khiến con giận thì hãy bỏ qua cho nó ! "- Bà nội vừa thái hành vừa nói . "Dạ bà đừng lo , anh ấy sẽ không làm con giận đâu ! "- Cô cười . "Ta biết hai đứa yêu nhau sẽ gặp rất nhiều khó khăn , nhưng ta tin tằng nếu hai đứa biết bên nhau đồng cam cộng khổ chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn ! "Câu nói của bà khẽ làm cô khựng lại , gượng cười cô nói : "Vâng ạ ! Chắc chắn sẽ vượt qua thôi mà ! ""Ừ ! Ta tin là vậy ! "Bà nội và cô vừa nói chuyện vừa làm bữa, cuối cùng thì cũng xong . Nhân lúc bà đi ra vườn hái chanh , Vương Nguyên ùa vào bếp chỗ cô đứng , cánh tay rắn chắc ôm nhẹ eo cô , giọng nói nhẹ nhàng cùng hơi thở nóng ran phả vào cái gáy mẫn cảm . " Nguyên Nguyên , yên nào !" cô cười cười nói " Sao lâu vậy ?" Anh lên tiếng trách móc " Em và bà có nói xấu gì anh không đó ?" Cô chẹp miệng , chun mũi nhìn anh lắc đầu " không có ! " Anh nhìn cô bằng nửa con mắt diễn tả sự nghi ngờ , cả hai cùng bật cười . Anh giúp cô sắp bàn ăn , sau đó cùng ông bà thưởng thức bữa trưa thật vui vẻ . Nắng len lỏi chiếu xuống ngôi nhà nhỏ xinh chan hoà tiếng cười , tiếng cười của niềm hạnh phúc , của sự yêu thương ....Ăn xong , cô giúp bà dọn dẹp rồi gọt trái cây cho mọi người . Ông bà anh vô cùng yêu quý Thiên Tâm , kiếp này chỉ mong có được cô cháu dâu vừa ngoan hiền , vừa hiếu thảo như vậy , quả là một phúc ba đời nhà họ Vương rồi . Đến chiều , cô và anh xin phép ông bà rồi trở về nhà . Ngày hôm nay thực sự rất rất vui , có thể được cùng nói chuyện và ăn cơm với ông bà anh , còn được nghe ông kể chuyện , nghe bà hát nữa . Bà hát rất hay , cô dám chắc rằng anh được thừa hưởng giọng hát này từ bà nội .Tối về , cô và anh chat với nhau một lúc rồi đi ngủ , anh nói sáng mai anh phải đi chụp hình quảng cáo và dự casting phim nên cô không muốn làm phiền anh nữa , chỉ biết kết thúc trong tiềm thức ba tiếng " em yêu anh " ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương