Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 18: Băng Long Bờ Bắc



Alice chạy lại chỗ Rina, đỡ em gái dậy: “Rina, em không sao chứ?”

Rina ho vài cái, rồi lắc đầu: “Em không sao, còn Helen...”

Trông thấy hoàng đế Conroy đã khống chế được Helen, Rina liền nhẹ nhõm.

Alice thở phào, đứa em ngốc này của cô, lúc nào cũng đặt người khác lên hơn bản thân...

Anders điều chỉnh lại nhịp thở, rồi đến bên Rina: “Cậu không sao chứ?”

Trông thấy bàn tay Anders vẫn còn rò rỉ một ít sức mạnh, Rina liền nói: “Anders, còn cậu? Chẳng lẽ cậu lại...”

Ondo liền trấn an: “Không sao đâu, Rina, cậu ấy vẫn ổn mà.

Lo cho mình trước đi kìa, cổ cậu nổi gân tím cả rồi”.

Cổ của Rina tím dần.

Hơi lạnh từ bàn tay của Helen đã làm mạch máu của cô tê nhẹ...Anders đứng lên, chạm tay lên cổ cô.

Alice vẫn còn lo lắng về sức mạnh chưa được kiểm soát của Anders, liền bảo:

“Anders, em chắc không?”

Rina ra hiệu cho chị gái, nhắc rằng mình không sao.

Alice lùi lại.

Đúng lúc này, hoàng đế Sylvanus xuất hiện, âm thầm theo dõi Anders.

Anders nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh nhiệt độ trên tay mình.

Mạch máu trên cổ của Rina được sưởi ấm, khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.

Rina trông thấy Anders đang cố gắng để giúp cô, trong lòng cô thấy rất cảm kích...

Sau khi xong xuôi, Alice kiểm tra lại thêm một lần nữa.

Nhận thấy không có gì bất thường, liền thở phào: “May thật”.

Rina nở nụ cười: “Em bảo rồi mà”.

Sylvanus xuất hiện, vui vẻ nói: “Xem ra Ethan huấn luyện ngươi rất bài bản”.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì lập tức hành lễ: “Hoàng đế đệ tứ!”

Sylvanus cười vui vẻ: “Chà chà, không cần phải thế.

Anders Paulie, ta đã quan sát hết từ nãy đến giờ.

Có lẽ, ngươi vẫn còn phải phụ thuộc nhiều vào viên đan dược mà nhà Riller đã đặc chế cho mình.

Nhưng khi nãy, ngươi cũng đã dùng chính năng lượng đó để chữa thương cho Rina, nên sự cố gắng đó ta rất hoan nghênh”.

Anders nhìn Sylvanus, rồi cúi đầu: “Đa tạ hoàng đế”.

“Được rồi, hoàng đế Conroy, ta nghĩ là chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải bàn”.

Conroy giao Helen lại cho Hailey, rồi nói: “Cảm phiền ngài phải lo mấy chuyện phiền phức do con gái ta gây nên rồi”.

“Không sao.

Nhưng dường như chúng ta vừa phát sinh vấn đề mới trong cuộc họp này”- Sylvanus nhìn sang nhóm của Anders, rồi quay lưng đi.

Anders lo lắng.

Có phải vấn đề mới đó, là anh không?

Ondo và Roy vỗ vai anh: “Lo lắng gì đó? Có bọn tớ đây”.

Anders nở nụ cười an tâm: “Ừ.

Mà này, đi ăn gì đó không? Phải để Ondo trả kèo trước chứ!”

Ondo tá hỏa: “Hả? Kèo ném gậy xa hôm nọ mà tớ thua á? Lạy cậu đấy, Anders, nhớ dai thế!? Đi, nay tớ mời!”

Cả bọn mừng rỡ: “Tuyệt!!”

Sylvanus đi cùng Alice, nghe tiếng hò reo của nhóm Anders, thì nở nụ cười: “Cậu nhóc đó dường như đã liên kết được mọi người với nhau”.

“Vâng, Ondo và Roy hồi trước rất ghét nhau.

Nhưng từ khi Anders nhập học, hai đứa chúng nó đã hòa hợp với nhau hẳn ra” – Alice vui vẻ đáp.

Nhưng mà, giao Anders cho gia tộc Riller, thật sự ổn sao?

Tại phòng họp...

“Chuyện hôm nay, ngoài sự chờ đợi của tôi, Conroy” – Sylvanus nhìn ông.

Conroy thở dài:

“Đế quốc Kerma không giống như Fressia, chúng tôi duy trì truyền thống cha truyền con nối, nên ma pháp hệ băng luôn được truyền từ đời này sang đời khác.

Helen và Hailey cũng không ngoại lệ”.

“Vâng, nhưng theo như báo cáo của Alice, cận vệ riêng của tôi, thì cô bé đó, mang băng hệ của Băng long Bờ Bắc.

“Đúng thế.

Tứ quốc ở Bờ Bắc, chỉ có 2 nơi tồn tại ma pháp của rồng nguyên thủy, là Kerma và Fressia.

Có lẽ, Helen và cậu nhóc tên Anders kia, là những người được chọn chăng? Tuy hệ nguyên tố của chúng tôi là băng, nhưng chưa có một ai ở đời trước sở hữu băng hệ của rồng, trừ Helen cả.

Ngay cả người vợ quá cố của ta, mẹ ruột của chị em con bé, thậm chí còn không biết dùng ma pháp.

“Ông có nghĩ rằng, khả năng cao nằm ở Helen không?”

“Ông nói gì?”

“Công chúa Helen từ nhỏ là một người tính tình rất vui vẻ, đó là ấn tượng lần đầu của tôi.

Nhưng lớn lên, cụ thể là bây giờ, cô bé ắt hẳn đã trải qua chuyện gì đó”.

“Đúng vậy.

Kể từ năm nó 15 tuổi, biểu hiện của nó luôn rất lạ.

Đến mức có một lần, nó đã khiến cho Hailey suýt mất mạng”.

“Có chuyện đó thật sao?”- Sylvanus ngạc nhiên.

Đúng vậy, ông hẳn cũng đã nghe rồi.

Đó là trận chiến biên giới với tiểu quốc Ego, sát phía bắc Kerma.

Lần đó, Hailey đã chỉ huy đội cảnh vệ chiến đấu, gồm cả Helen.

Lần đó, Helen đột nhiên mất kiểm soát, rồi tấn công chị nó.

Hailey lần đó tưởng chừng đã không qua khỏi, nhưng nhờ một người rất giỏi ma lực chữa thương đi ngang qua đó, mà con bé mới sống tới giờ”.

“Tôi đã nghe qua rồi, đó là Audrey, con gái tôi.

Lần đó, nó đã đi làm nhiệm vụ bí mật với Ethan Riller ở Ego” – Sylvanus thở phào.

Cũng nhờ Audrey, mà tình cảm giữa Kerma và Fressia mới thêm gắn kết như bây giờ.

“Sau lần đó, tôi đã đưa Helen tới khu phân tích sức mạnh của đế quốc.

Họ nói con bé đã mang trong mình băng hệ của rồng nguyên thủy, nhưng không biết từ lúc nào.

Cũng có thể từ đó, mà con bé ngày càng dễ nổi nóng hơn, ăn nói cũng lạnh lùng, vô tình...” – Conroy buồn phiền nói.

Sylvanus dựa ra ghế: “Nếu đã thế, sao ông lại để Hailey theo sát con bé?”

“Từ sau lần đó, Hailey đã phải nhờ tới các pháp sư thiên về tri giác mới có thể chữa khỏi vết thương lòng bị em gái tấn công.

Tình hình đã tốt lên, nhưng tôi vẫn muốn con bé có thể mạnh mẽ hơn để đối diện.

Lí do con bé chạy đi lung tung để xem cảnh vệ tập luyện, cũng là một phần muốn bản thân mạnh hơn, để ngăn cản Helen làm những chuyện hại đến người dân.

“Ra là vậy...”- Sylvanus nhìn ra cửa sổ.

Xem ra thế giới này, vẫn còn nhiều điều kì lạ thật.....
Chương trước Chương tiếp
Loading...