Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 15: Chương 15



Mộc Á Tùy nhanh chóng đến địa điểm mà Bạch Diễn đã nói cho Thanh Hiện trong điện thoại, kết quả đợi cả buổi cũng không thấy Bạch Diễn đâu, Mộc Á Tùy đành dùng di động của mình gọi đến Bạch Diễn, nhưng gọi cả nửa ngày cũng không thấy ai bắt máy.

Sau hơn nửa giờ, Mộc Á Tùy có chút nghi ngờ là Thanh Hiện muốn trêu chọc cậu, lúc cậu định đi thì thấy Bạch Diễn đang thở hồng hộc từ xa chạy tới.

"Nói đi, đến tột cùng là có chuyện gì?" Mộc Á Tùy nhìn thấy bộ dạng ấy của Bạch Diễn, tâm cũng mềm xuống, móc khăn tay đưa cho cậu ta lau mồ hôi.

"Lau mồ hôi đi, từ từ thở rồi nói"

"Hộc...!hộc..." Bạch Diễn vịn tường thở hổn hển một hồi.

"Lương...Lương Tề không thấy..."

"Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ hơn một chút a!" Mộc Á Tùy có chút mê mang không hiểu, nhìn Bạch Diễn chờ giải thích.

Bạch Diễn đứt quảng nói.

Cậu đã cùng Lương Tề đến ký túc xá dành cho công nhân, kết quả lại bị bảo vệ của tòa nhà ngăn lại, bảo là muốn xem giấy chứng nhận, không phải công nhân trong công trường thì không được vào.

Kỳ thực, người từ bên ngoài vào, chỉ cần cầm giấy chứng minh thư, đăng ký làm thủ tục là xong, người bảo vệ này ngăn bọn họ lại, đơn giản vì muốn có chút tiền qua cửa.

Còn Bạch Diễn chỉ là một người đơn giản, không thể hiểu được những chuyện như thế này, đơn giản nghĩ chỉ cần ngạnh đi vào là được.

Kết quả hai người họ, anh một câu, tôi một câu, nháo hơn nửa ngày trời.

Đợi Bạch Diễn thấy quá giờ quay sang nhìn Lương Tề nhưng lại không thấy đâu.

Bạch Diễn bất đắc dĩ gọi điện thoại hướng Thanh Hiện cầu xin giúp đỡ.

Nói chuyện điện thoại xong, trong lòng cậu có chút không cam, liền chạy ra phía sau nhà xưởng, mà chỗ đó tường vây lại không cao, vì vậy cậu liền trèo qua, đến ký túc xá bên cạnh tìm, mà cũng có thể chỗ đó tín hiệu không được tốt, Mộc Á Tùy có gọi điện thoại cho cậu nhiều lần mà không nghe thấy.

"Cậu đã tìm hết xung quanh của ký túc xá lúc trước hắn sống chưa?"

"Rồi, tôi còn đem những kí túc xá phụ cận đều tìm quanh một lượt...." Bạch Diễn có chút nóng nảy, lòng tràn đầy áy náy, mắt cũng đã đỏ lên.

Mộc Á Tùy sờ lên đầu cậu, an ủi nói "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm một lần nữa"

Hai người lại theo con đường cũ, trèo tường đi vào, ở chỗ ký túc xá, dưới bậc cầu thang, ngay cả những cái hốc nhỏ sau cánh cửa hai người cũng không buông tha.

Kết quả vẫn không thu hoạch được gì, Lương Tề thật giống như đã bốc hơi trong không khí, không để lại bất kỳ dấu hiệu gì.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, công nhân trong nhà xưởng cũng sắp tan tầm, dòng người qua lại ký túc xá lại ngày một đông hơn.

Không để có thêm sự cố gì phát sinh, Mộc Á Tùy liền đề nghị

"Hay là chúng ta quay về trước, xem thử Thanh ca có biện pháp gì hay không?"

Hai người bụng đầy tâm sự quay trở về nhà cổ.

Mới vào cửa, liền phát hiện có điểm khác thường, vốn trừ giờ ăn cơm ra, người trong nhà cổ rất ít khi tụ tập lại, nhưng bây giờ, hầu hết mọi người đang tập trung đông đủ, không khí có mức nghiêm túc như cứng lại.

Mộc Á Tùy đưa mắt nhìn mọi người trong nhà, sau đó lại nhìn đến Tử Tiêu, chợt cậu nhớ đến cuộc nói chuyện với Tử Tiêu ban nãy, sau đó nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Chân của Mộc Á Tùy có chút muốn nhũn ra - cậu thế nhưng lại dám bỏ đói Đại Ma Vương!

Bạch Diễn vốn vẻ mặt đang uể oải, nhưng nhìn thấy người đứng phía sau Thanh Hiện lập tức hưng phấn lên

"Lý Tránh, sao anh lại tới đây? A a, chẳng lẽ tên Ngọc Trinh chết tiệt lại chạy nữa sao?"

Nhìn thấy Lý Tránh gật đầu, Bạch Diễn thoáng cái nghe sấm sét giữa trời quang, khuôn mặt có chút khó coi.

"Như thế nào chỉ có hai người?" Thanh Hiện đột nhiên mở miệng, Bạch Diễn thanh âm có chút nhỏ lại, chột dạ nhìn Thanh Hiện không dám nói.

Mộc Á Tùy âm thầm thở dài, lùi một bước tránh đi ánh mắt vô cùng nóng bỏng của Tử Tiêu, nói

"Sự tình là vậy..."

Sau khi cậu nói một mạch chuyện lúc nãy, mọi người đều trầm mặc.

Lý Tránh đột nhiên nói

"Xem ra tin đồn tám chín phần mười là sự thật"

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của mọi người, hắn liền giải thích

"Gần đây có rất nhiều linh hồn bình thường không đến Minh phủ báo danh, cũng không có bị mắc kẹt ở những nơi phụ cận.

Nói cách khác, tất cả bọn họ đều bị mất tích một cách không rõ lý do, cùng với tình huống của hắn có chút giống.

Các người hẳn nhớ rõ a, năm đó người kia chính là dựa vào cắn nuốt linh hồn..."

"Lý Tránh!" Thanh Hiện đột nhiên mở miệng cắt đứt câu chuyện của hắn.

Lý Tránh ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, năm đó người kia cùng những sự việc đó đều là những chủ đề cấm kị.

Lý Tránh nhanh chóng gật gật đầu im lặng, không khí lại rơi vào trầm mặc, làm cho thính giả Mộc Á Tùy đây nội tâm có chút ngứa ngáy.

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai? Vì cái gì những người này đều một bộ dáng giữ kín như bưng? Lý Tránh thế nhưng lại không có nói đoạn sau nữa, quay đầu liếc trộm Thanh Hiện, thấy hắn không có chú ý, đột nhiên mạnh mẽ hướng đến Thanh Hiện mà nói

"Hiện Hiện, chúng ta trở về phòng a....A..." câu nói kế tiếp Mộc Á Tùy không nghe rõ ràng, bởi vì Lý Tránh lại một lần nữa bị đá bay.

Nhìn người kia bay xa, cậu liền cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy vội vàng lui về sau, xoay người chạy đi "Tôi đi làm cơm!"

"Vì cái gì muốn cậu ta rời khỏi?"

Thanh Hiện khiêu mi, người đối diện bị hắn chất vấn khuôn mặt không lộ biểu tình.

Bạch Diễn nhìn hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào nhau, trong đầu liền khẩn trương muốn chết.

Tử Tiêu lão đại hình như có chút tức giận, quả nhiên là bởi vì Lý Tránh đã nhắc tới người kia sao?

"Cậu ấy không cần tham dự vào chuyện này" Tử Tiêu biểu tình của y từ đầu đến cuối vẫn bộ dạng lạnh lùng, hai đầu lông mày ẩn ẩn một cổ khí phách, Bạch Diễn không khỏi ngồi thẳng người, ngẩng đầu kính sợ nhìn qua hắn.

Thanh Hiện thu hồi ngữ điệu trêu chọc, đây là lần thứ hai, hắn chứng kiến vẻ mặt này của Tử Tiêu.

Lần đầu tiên, chính là lần người kia phản bội bọn họ.

"Tôi biết rồi" Thanh Hiện mỉm cười, người nào đó bị đá bay ở đằng xa xa, nhìn thấy hắn cười, tinh thần lập tức đại chấn, phi thân xuống.

Bạch Diễn không hiểu ra sao, có chút không hiểu rốt cuộc Thanh Hiện đang nói cái gì.

"A!" Cậu đột nhiên hô lớn một tiếng

"Lương Tề...!không phải là bị...!cắn nuốt? Tôi khắp nơi đều tìm không thấy hắn, không lẽ, hắn..." Bạch Diễn sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ đến nắm chặt tay.

"Đừng lo lắng!" Lý Tránh đã bay trở về, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Thanh Hiện

"Khả năng bị cắn nuốt hồn phách cũng chỉ là phán đoán của tôi mà thôi.

Dù sao năm đó..." Nói đến đây, hắn dừng lại liếc mắt nhìn Tử Tiêu "Kì thực, năm đó hắn gần như bị hồn phi phách tán rồi, sau đó lại biến mất, không có tái xuất nữa.

Cho nên, trước đừng có vội kết luận như vậy, tôi còn không phải là đang điều tra sao!"

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Bạch Diễn cũng có chút khởi sắc.

Đang muốn nói chuyện, là nhìn thấy Lam Trản vác thêm một cái bao tải, thoạt nhìn có vẻ nặng trịch, vẻ mặt có chút chán ghét, hướng bọn họ đi tới.

Lam Trản từ trước đến nay biểu tình đều là có chút cứng ngắc - được xưng là mặt than, có thể làm cho hắn biểu lộ vẻ mặt như thế, xem ra trong túi đó có cái gì không bình thường nha!

"Ba!" một tiếng, Lam Trản đem cái bao tải đó hướng bọn họ quăng tới, còn mình thì nhanh chóng xoay người, trong giây lát liền không thấy bóng dáng.

Bạch Diễn lặng lẽ đánh giá bao tải, mặt mũi có chút hiếu kỳ.

Thanh Hiện nhìn mà buồn cười, hắn nói

"Mở ra nhìn xem thì sẽ biết được là cái gì thôi!"

Bạch Diễn xoa xoa tay, kích động.

Lúc này, Mộc Á Tùy bưng bát đũa ra, Bạch Diễn liền vẫy tay, hô

"Á Tùy, mau tới đây, Lam Trản đem theo thứ tốt về nè"

Mộc Á Tùy buông bát đũa chạy tới.

Hai cái đầu dán tại một chỗ, đối với bao tải nghiên cứu một phen

"Mở ra?"

Mộc Á Tùy nhìn qua Bạch Diễn, thấy đối phương gật gật đầu, cậu liền dùng hai tay đem miệng bao tải mở ra.

Thanh Hiện ở một bên nhìn, sắc mặt có chút cổ quái.

Mộc Á Tùy và Bạch Diễn đều không chú ý tới điểm này, còn hào hứng bừng bừng mà đem bàn tay tiến vào trong bao tải.

Hình cầu, có chút thô, lại còn có hai cái gì đang động - Mộc Á Tùy kéo lên xem, cậu sợ tới mức ngã ngửa ra sau.

Trong tay cậu, chính là một cái đầu lâu hình người, mà ngón tay của cậu đang cắm sâu vào hốc mắt tối om của nó.

"Má ơi!" Mộc Á Tùy hét lên một tiếng, lập tức vứt cái đầu lâu đó ra bên cạnh.

Lý Tránh không kịp né, bị cái đầu lâu đó đập vào ngay giữa mặt.

"Chết tiệt! Cậu là đố kị sắc đẹp của tôi như Phan An thì cũng đừng dùng thủ đoạn này a!" Lý Tránh bưng mặt kêu thảm "Vạn nhất khuôn mặt tôi bị hủy, Hiện Hiện nhà tôi thay lòng đổi dạ..."

Theo thường lệ, khi nói chỉ được một nửa câu, Lý Tránh liền bị đá bay ra ngoài.

Nháo như vậy một hồi, Mộc Á Tùy có chút bình tâm lại, chạy tới nhặt đầu lâu lên, thành kính bỏ lại vào trong bao.

Bạch Diễn cũng rất có lòng, hướng phía bao tải mà bái bái.

"Như thế nào? Quỷ cậu còn không sợ, lại đi sợ một bộ hài cốt?" người nào đó nhẹ nhàng trở về, trên mặt sưng một cục, nhưng tinh thần thoạt nhìn cũng tốt lắm, rất có tinh thần trêu chọc Bạch Diễn.

"Người chết là lớn nhất!" Bạch Diễn nghiêm túc trả lời, ngược lại hỏi Thanh Hiện "Mà ai vậy?...!Chẵng lẽ là....!Lương Tề" Bạch Diễn mở to hai mắt, không xác định mà nhìn qua Thanh Hiện.

"Nói chính xác, thì bên trong chỉ có ½ là Lương Tề" Lam Trản đi tới trước mặt Bạch Diễn, trên người cũng đã thay một bộ quần áo mới, ngay cả giày cũng thay nốt.

Thấy mọi người trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn ngắn gọn giải thích

"Bên trong có tới hai bộ hài cốt".
Chương trước Chương tiếp
Loading...